( Quá khứ)

Lúc Anh Thiên Ngạo tiếp nhận Anh Bang, quá trình này cũng không có trôi chảy như trong tưởng tượng.

Ngay lúc đó Anh Bang không chỉ có người ngoài xâm lược không ngừng, còn có bên trong.

Người này kêu Hứa Kính Quốc, y là trợ thủ đắc lực của dưỡng phụ Lí Khiêm, từ còn trẻ đã đi theo Lí Khiêm, hai người đã trải qua nhân sinh phong phong vũ vũ, cuối cùng lúc hơn bốn mươi tuổi, khi đó cũng là lúc Anh Bang đạt tới đỉnh cao.

Lí Khiêm vốn còn có ý đem vị trí bang chủ giao cho Anh Thiên Ngạo, cho nên ở Anh Bang chỉ bảo vài năm, hắn liền bắt đầu sinh ý rút lui, muốn đem nội sự trong Bang giao cho người trẻ tuổi.

Hứa Kính Quốc chỉ biết Lí Khiêm sẽ đem bang chủ để cho Anh Thiên Ngạo, y cũng không nghĩ tranh vị trí bang chủ, nhưng y cũng không hy vọng bởi vì Lí Khiêm đi rồi sẽ làm cho chính mình thất thế, cho nên y không ngừng hướng Lí Khiêm thỉnh cầu cho y một con đường để ra bên ngoài tự lập, chính là Lí Khiêm vẫn đùn đẩy lại, chờ hoãn một thời gian, chờ khi Anh Thiên Ngạo chuẩn bị bắt đầu tiếp quản Anh Bang, lại đối y nói để Anh Thiên Ngạo quyết định.

Hứa Kính Quốc nghĩ đến Anh Thiên Ngạo sẽ xem công lao vất vả cao lớn phần nào sẽ đáp ứng thỉnh cầu của y, nhưng tính toán của y hoàn toàn nhầm lẫn, Anh Thiên Ngạo đã không để ý tới thỉnh cầu của y, còn tại lúc ngày đầu tiên hắn tiền nhiệm đã đem chính mình quăng ra khỏi Anh Bang.

Hứa Kính Quốc hận Anh Thiên Ngạo, y thật không ngờ Anh Thiên Ngạo lại là người ngạo mạn tự đại, cư nhiên mặc người diệt trừ y, không khỏi coi thường Hứa Kính Quốc y. Y cũng không tin tiểu mao đầu này có năng lực gì, y phải đợi nhìn hắn thê thảm đến cầu mình.

Thế là Hứa Kính Quốc ly khai Anh Bang, cũng mang đi hơn phân nửa người trong bang, những người này phần lớn là không tín nhiệm năng lực của Anh Thiên Ngạo, dù sao lấy lúc ấy hắn là thanh niên 24 tuổi, mặc kệ thể nào cũng là rất trẻ, mà Lí Khiêm cư nhiên mạo hiểm đem Anh Bang giao cho một tiểu mao đầu rồi biến mất, nghĩ thế nào cũng cảm thấy hắn quá khùng cuồng.

Hứa Kính Quốc mang theo những người này ở bên ngoài, bắt đầu khắp nơi nhằm vào Anh Bang, nghĩ muốn làm cho Anh Thiên Ngạo không thể không khuất phục, hơn nữa Hứa Kính Quốc đã quen thuộc những hoạt động trong Anh Bang, thường thường dễ dàng khiến cho Anh Thiên Ngạo ngay lúc đó một lần lại một lần khổ cực.

Nhưng y lại không dự đoán được, Anh Thiên Ngạo cũng không có bởi vì điều này mà bị lật đổ, ngược lại dần dần đem Anh Bang chỉnh sửa một phen thành tích sáng mắt, dần dần, nhiều người phục hắn hơn, cũng bởi vì nhiều người phục hắn càng lớn mạnh, thậm chí ngay cả nhưng người đứng ở bên Hứa Kính Quốc cũng đi theo Anh Thiên Ngạo.

Hứa Kính Quốc không nghĩ tới chính mình rơi vào kết cục này, mắt thấy bản thân đã không đường thối lui, y quyết định làm một con bài, y đem Anh Lạc Ngưng bắt đi, làm như vương bài trên tay y.

Y nghĩ dùng sinh mệnh của Anh Lạc Ngưng là có thể đổi lấy nơi sống yên ổn, lại không biết Anh Thiên Ngạo có thể lãnh huyết mặc kệ sống chết của cậu, khi y dùng súng hướng về Anh Lạc Ngưng, Anh Thiên Ngạo lại không hề do dự xoay người rời đi, ngay cả cơ hội để y mở miệng cò kè mặc cả cũng không có.

Y vốn cho rằng Anh Lạc Ngưng không có giới trị lợi dụng, dứt khoát rất muốn giết cậu tiết hận, nhưng lại sợ trên đường náo động, đến lúc đó cục diện của y chỉ sợ sẽ càng thêm khó xử mà thôi. Y lại đột nhiên đem ý niệm trong đầu xoay chuyển, nhìn Anh Lạc Ngưng da thịt nộn nộn như vậy, có lẽ Anh Thiên Ngạo có thể không để ý tình nghĩa huynh đệ, nhưng trên đường có rất nhiều người thích loại mỹ nhân trắng nõn này, hơn nữa cậu lại là tam thiếu gia Anh Bang, nói thế nào vẫn là có giá trị nhất định.

Vốn có thể tìm được cách thoát hiểm mà cảm thấy vui vẻ, tới lúc cuối cùng lại làm sai chuyện tiếp.

Y không nên nghĩ muốn đối Anh Lạc Ngưng làm càn.

Nếu lúc trước y không làm gì nhiều, có lẽ Anh Thiên Ngạo còn có thể để y một con đường sống, thì sẽ không rơi vào kết cục bị bọn họ quăng xuống biển.

Mà bọn họ vốn tưởng rằng Hứa Kính Quốc sẽ bị biển nuốt sống, lại không nghĩ rằng y còn sống...

*-*-*-*-*-*

Anh Thiên Ngạo nói, nguyên lai Lục Phong là nghĩa đệ Hứa Kính Quốc, năm đó Hứa Kính Quốc không chết, ngược lại bị Lục Phong dấu đi. Mà mấy năm qua Hứa Kính Quốc tránh ở phía sau chiếc gương, dần dần đem Lục Phong đẩy lên.

Khó trách, Lục Phong trong bối cảnh này mạc danh kì hiệu nổi lên, nguyên lai là có Hứa Kính Quốc ở sau màn, như vậy, hết thảy nghi hoặc cũng được giải đáp.

Dựa vào tính cách của Hứa Kính Quốc, y nguyện ý chịu thiệt, ít nhất có thể xác định động cơ cũng không đơn giản, chỉ sợ lần này không chỉ hướng về phía Anh Bang mà thôi, mà còn hướng về phía Anh Lạc Ngưng.

Nghe xong Anh Thiên Ngạo tự thuật, mọi người không khỏi lộ ra vẻ mặt phiền toái.

“Nói như vậy, Tam ca có thể nguy hiểm?” Anh Húc Kì bất an hỏi.

“Thật đúng là âm hồn không tiêu tan!” Anh Dạ Mạc cũng có chút oán hận tức giận mắng.

Anh Lạc Ngưng không nói, nghĩ đến hình ảnh ngay lúc đó lòng cậu kinh hãi, thật không ngờ y thế nhưng còn sống?

“Đại ca, vậy hiện tại chúng ta phải làm sao?” Anh Dạ Mạc hỏi.

“Ta cho Mị Sí bắt đầu đi theo bảo hộ Lạc Ngưng.” Hắn cũng là ngày hôm qua biết liền lập tức hạ quyết định, cho nên mới tìm Anh Mị Sí, thuận tiện hỏi kế tiếp nên làm sao.

“Vậy Lục Phong bên kia đâu?” Anh Húc Kì cũng hỏi theo.

“Trong thời gian ngắn y nhất định sẽ hành động, gặp được người của Lục lão đầu phải cảnh giác một chút.”

Anh Thiên Ngạo nghĩ, Lạc Ngưng đối Lục Phong làm ra chuyện như vậy, y nhất định sẽ trả thù. Ai, thật sự không nên lại làm cho Lạc Ngưng lâm vào loại nguy hiểm này, đều do hắn rất xem nhẹ Lục Phong chính là tên côn đồ thấp hèn.

“Lạc Ngưng, đệ yên tâm, sẽ không có việc gì.” Anh Thiên Ngạo trấn an cậu.

Lúc trước để Anh Lạc Ngưng đặt mình trong nguy hiểm, không có thể trước tiên dẫn cậu cứu thoát, hại cậu thiếu chút nữa bị Hứa Kính Quốc cường bạo, việc này đến bây giờ hắn vẫn còn tự trách, cho nên hắn không hy vọng lại làm Anh Lạc Ngưng cuốn vào chuyện nguy hiểm gì.

“Ân, đại ca.” Anh Lạc Ngưng cười trừ, tựa hồ muốn an lòng Anh Thiên Ngạo.

“Như vậy, hiện tại bắt đầu đề cao cảnh giác.” Anh Mị Sí khó có khi nói một câu tiếng người.

Những người khác cũng đều gật đầu, đồng ý lời hắn.