*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tịnh


Phạm Song, một bác sĩ trẻ nhiệt tình sáng sủa, rất nghiêm túc trong cuộc sống, hết lòng với bạn bè, có trách nhiệm với bệnh nhân, cả đời trong sạch không có chỗ nào bị dính bẩn. Cơ mà một thanh niên tốt như vậy, vào sáng sớm hôm nay lần đầu tiên gặp phải thời khắc không hiểu ra sao cả trong đời.

Luôn luôn ngủ rất ngon, Phạm Song trở thành người ngủ sớm nhất dậy muộn nhất. Khi y bị tiếng động đánh thức, vừa mới mở mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt giống như phụ đề Power Point xuất hiện trước mắt.

“Phu quân?” Phạm Song sợ tới mức lập tức tỉnh dậy.

Lục Khoảnh không nói lời nào, chỉ là khoanh chân ngồi ở trên túi ngủ của mình, cúi đầu sâu xa nhìn y, ánh mắt kia quá phức tạp, Phạm Song vừa tỉnh lại hoàn toàn không hiểu gì cả. Y còn cho rằng mình đang nằm mơ nữa, liền nhắm hai mắt lại, qua vài giây lại mở ra, trước mắt vẫn là khuôn mặt không thay đổi của Lục Khoảnh, lúc này mới nhận rõ sự thật.

Phạm Song thở dài, đầu tiên là quan sát tình cảnh trong lều để tìm ra nguyên nhân biến Lục Khoảnh thành bộ dạng của quỷ như thế này. Bạch Hạ Di không ở đây, hẳn là đi ra ngoài rửa mặt rồi, nơi này chỉ có Lục Khoảnh và y. Chẳng lẽ có liên quan tới Bạch Hạ Di……? Phạm Song cẩn thận suy tư một phen: Tối hôm qua, sau khi y đi ngủ trước, hai người này ở bên ngoài lục đục làm cái gì đó, không thành công nên xảy ra vấn đề.

Phạm Song nhìn kỹ Lục Khoảnh ở phía trên mình một chút, mắt thâm đen, bộ dạng ngủ không đủ: “Tối hôm qua có chuyện gì sao?” Y vươn tay từ trong chăn ra, kéo cổ Lục Khoảnh xuống lại gần mình. Lục Khoảnh ghé vào trên người y rầu rĩ nói: “Không có gì.” Hai người bọn họ từng ngủ chung với nhau lúc còn học trung học, lại là bạn bè nhiều năm, an ủi như vậy cũng không quá phận.

Thế nhưng có một người vô cùng không hài lòng.

Ngay lúc Phạm Song muốn mở miệng nói tiếp, một giọng nói truyền vào: “Phạm Song tỉnh rồisao? Tôi làm bữa sáng rồi này.” Trên người thừa nhận sức nặng một người khác, Phạm Song khó khăn nâng nửa thân trên mình dậy, liền nhìn thấy nửa người Bạch Hạ Di tiến vào trong lều, cười như không cười nhìn động tác của bọn họ.

Nghe được giọng Bạch Hạ Di, cơ thể Lục Khoảnh đang ở phía trên nhất thời cứng đờ, liền đem đầu vùi trên vai Phạm Song giả vờ không có nghe thấy. Phạm Song nói về phía Bạch Hạ Di: “Chúng tôi tới ngay.”

Được trả lời lại, Bạch Hạ Di gật gật đầu, trước khi tời khỏi trường còn ý vị thâm trường nhìn Lục Khoảnh một lúc.

Thấy cậu đã đi, Phạm Song thấp giọng nói bên tai Lục Khoảnh bên: “Không phải tối hôm qua hai người đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ? Dáng vẻ của cậu ta như thế nào lại giống như muốn ăn tôi vậy.” Lục Khoảnh ngồi lại, lại lắc lắc đầu, hai má bởi vì cáu kỉnh mà có chút hồng phơn phớt, rốt cuộc không còn dáng vẻ thê thảm mà Phạm Song đã thấy kia nữa.

Phạm Song nhìn bộ dạng bất luận thế nào cũng không chịu mở miệng của hắn, trong lòng buồn bực, đành phải nói: “Vậy thì khi nào trở về cậu lại nói với rôi, được không? Tôi rời giường trước đây.”

Lục Khoảnh gật đầu, xoay người bắt đầu thu dọn túi ngủ của mình, Phạm Song ra đến cửa lều vẫn không yên tâm mà quay lại nhìn hắn, nhưng mà là do hắn đi.

Vừa ra  khỏi lều, liền nghe mùi thơm khắp nơi, Bạch Hạ Di đang ngồi xổm ở trước đống lửa còn sót lại vào tối hôm qua, đặt một cái nồi nhỏ lên nấu bữa sáng. Phạm Song cảm thấy hứng thú đi đến bên người cậu, đồng thời cũng che giấu ý tứ hỏi thăm, mở miệng nói: “Cậu thức dậy thật sớm.” Chậc, không biết có phải tên Lục Khoảnh kia đã gây ra chuyện gì nên một đêm không ngủ tới sáng luôn không? Không thể không nói Phạm Song thật sự là hiểu rõ Lục Khoảnh nhất, đoán mò loạn xạ một trận thế mà cũng chạm trúng chân tướng.

Bạch Hạ Di quay đầu về phía y, cười nói: “Bởi vì tối hôm qua ngủ ngon, cho nên thức dậy sớm thôi.”

Phạm Song sửng sốt, vậy mà lại đối lập với tên gia hỏa nào đó rõ ràng mất ngủ. Cho nên, trong lúc mình ngủ, rốt cuộc hai người này đã làm gì?!

Lần thất thần này của y, ngay cả chính mình rửa mặt xong từ lúc nào, ngồi xuống ăn sáng khi nào, đều không nhớ gì cả. Sau đó, lúc Phạm Song hồi tưởng lại, y vẫn cảm thấy mình giống như đã đi vào lỗ đen, bỏ lỡ khá nhiều sự tình.

Trên đường quay về, bên trong xe tràn ngập một loại không khí bí ẩn khiến người khác không hiểu rõ — Phạm Song đang mơ hồ “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Lục Khoảnh đang giả vờ chuyện gì cũng chưa xảy ra, Bạch Hạ Di đang nhớ lại “Chuyện gì” đó.

Bọn họ đưa Bạch Hạ Di về nhà trước.

Khi Bạch Hạ Di xuống xe nói lời từ biệt với bọn họ, còn nhắc nhở riêng Lục Khoảnh đừng quên nhìn món quà của mình. Vẻ mặt Lục Khoảnh đầy phức tạp nhìn cậu xuống xe, vốn bị hắn cưỡng chế quên đi, lúc này lại không thể không nhớ lại chuyện xảy ra vào tối hôm qua.

Những gì Bạch Hạ Di nói — là thật sao?

Lục Khoảnh biết cả buổi sáng mình đều duy trì vẻ mặt rối rắm, giống như đánh giá của Phạm Song là:  Giống y chang khổ qua. Không phải chưa từng được tỏ tình qua, thế nhưng hắn quả thật không có cách nào bỏ qua được, bị người anh em tốt tỏ tình, cảm giác thật sự rất khó nói.

Lần đầu tiên, Lục Khoảnh lựa chọn trốn tránh. Hắn hốt hoảng cố ý nói qua loa, lại ngậm miệng không trả lời lời tỏ tình của Bạch Hạ Di, cả một đêm lăn qua lộn lại không thể đi vào giấc ngủ. Sáng sớm chột dạ, đành phải xin Phạm Song giúp đỡ, lại ngại mở miệng thẳng thắn với y, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào.

Cốp xe phía sau có hộp quà Bạch Hạ Di tặng. Lục Khoảnh lừa mình dối người nghĩ rằng, không bằng giả vờ là không thấy. Ai ngờ tấm tư của hắn giống như bị người nào đó nhìn thấu, dặn dò hắn như thể không cho phép trốn tránh vậy.

Lục Khoảnh đành phải buông tha cho ý tưởng không thể thực hiện được này. Được rồi, nếu cậu đã hi vọng như thế, tôi đây liền không tiếp tục trốn tránh nữa, nghiêm túc xem xét lại mối quan hệ giữa hai người.

Sau khi hạ quyết tâm, hắn hận mình không thể trực tiếp chôn đi vẻ mặt kinh hoảng lúc trước của mình. Phạm Song tuy rằng không biết hắn xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt Lục Khoảnh cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường thì cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Cậu thật sự làm tôi sợ muốn chết, rốt cuộc là chuyện gì?” Phạm Song trông mong nhìn hắn, hi vọng có thể từ trên vẻ mặt của hắn nhìn ra được chút chân tướng. Lục Khoảnh lại như trước nghiêm túc trả lời y: “Chuyện này để tôi tự mình giải quyết đi.”

Hắn lặp đi lặp lại nhiều lần ngậm miệng không nói khiến cho Phạm Song lo lắng một buổi sáng đột nhiên nổi giận. Sao mà lái xe được nữa, y liền không nói một lời dừng xe lại ven đường, quay đầu, giận tái mặt nói: “Lục Khoảnh, cậu có còn coi tôi là anh em nữa không?” Lần nàu y làm Lục Khoảnh trở tay không kịp, không đợi Lục Khoảnh thanh minh cho bản thân, Phạm Song lại đùng đùng nổi giận với hắn: “Cậu phải nói cho tôi biết đi chứ. Cậu không nói, sao tôi biết vẻ mặt thảm thiết buổi sáng nay của cậu là gì. Cậu nghĩ rằng tôi nhìn thấy mà không lo lắng sao?! Cậu suốt ngày giữ chuyện phiền muộn ở trong lòng, là muốn khiến chúng nó bám vào rồi sau đó sinh con luôn à?” Phạm Song càng nói càng tức, thậm chí không lựa lời nói: “Nếu Bạch Hạ Di ức hiếp cậu, cậu cứ nói với ca, ca lập tức tìm người đánh cậu ta; Nếu cậu ta phi lễ với cậu, tôi cũng có biện pháo khiến cho cậu ta không thể tiếp tục –”

Mắt thấy Phạm Song càng ngày càng bốc phét, Lục Khoảnh dở khóc dở cười, không thể không đỡ lấy vai y, để y bình tĩnh lại.

“Thật sự là không có chuyện gì.” Lục Khoảnh nhìn ánh mắt y, dùng sức khiến chính mình có vẻ chân thành: “Buổi sáng tôi nhất thời lẩn quẩn trong lòng – bây giờ nghĩ thoáng ra rồi. Cho nên không thể không biết xấu hổ mà nói cho cậu được.”

Phạm Song nghi ngờ nhìn hắn, lập tức lại đau lòng nói: “Chúng ta đã là quan hệ này rồi, cậu còn không nói cho tôi biết.”

Bình thường y gào to như thế, kỳ thật trái tim thủy tinh mong manh bên trong rất mẫn cảm, cho rằng anh em tốt thì cái gì cũng phải chia sẻ. Nói trắng ra là, giống như học sinh tiểu học vậy: Mày không nói cho tao tâm sự của mày, mày không phải là bạn chí cốt của tao.

Lục Khoảnh biết chút tâm tư này của y, bởi vậy trấn an mặt vỗ vỗ Phạm Song, bất đắc dĩ nói: “Cậu nghĩ đi đâu vậy?”

Phạm Song thuận thế cọ tay hăn, không quá cao hứng khóc kể: “Đồ đàn ông phụ lòng, hại người ta không không lo lắng cả buổi sáng.”

Lục Khoảnh nghiêm túc nói: “Không phải không nói cho cậu, là tôi còn chưa xác định. Chưa xác định thì sao có thể nói cho cậu được chứ?” Hắn cam đoan với Phạm Song: “Chờ tôi quyết định xong, người đầu tiên tôi nói sẽ là cậu.”

Linh cơ vừa động, trong đầu Phạm Song chợt lóe qua một ý tưởng. Y vừa định mở miệng chứng thực, đột nhiên một giọng nói xa lạ chen vào.

“Tiên sinh, thật ngại quá, chỗ này không thể đỗ xe.” Một anh cảnh sát giao thông đứng trước cửa xe.

Hết chương 16

Tác giả có lời muốn nói: Phạm Song thật sự là hảo boy, ta cũng muốn làm bạn bên cạnh y á!