Lục Quan Triều mất một khoảng thời gian mới điều tra ra Nguyễn Ưu đang ở đâu. Anh không dám bám theo Nguyễn Ưu, đành phải tìm người khắp nơi, khó khăn lắm mới tìm được vị trí, liền không thể chờ nổi mà chặn Nguyễn Ưu ở trước cửa nhà cậu. Đã lâu rồi kể từ lần nói chuyện với Thẩm Lương, trái tim Lục Quan Triều phải chịu giày vò, anh khẩn thiết muốn được gặp Nguyễn Ưu.

Khi Nguyễn Ưu đi làm về thì thấy Lục Quan Triều đang đút tay vào túi quần, đứng trước cửa nhà mới của cậu, đi đi lại lại. Ngôi nhà mà Cố Hân Nhĩ thuê cho cậu là một căn hộ chung cư, mới xây không lâu, cảnh vật tươi đẹp, hành lang cũng sáng sủa sạch sẽ. Nguyễn Ưu ra khỏi thang máy, nhìn thấy Lục Quan Triều đứng đó, vô cớ sinh ra một loại ảo giác đẹp đẽ và phi lý.

Lục Quan Triều rất ít khi chờ đợi Nguyễn Ưu, luôn là Nguyễn Ưu đuổi theo bước chân của Lục Quan Triều, cậu lảo đảo đi sau lưng Lục Quan Triều, sợ mình có chỗ nào chưa làm tốt khiến Lục Quan Triều không vui. Nhưng bây giờ, Nguyễn Ưu phải thừa nhận rằng, dáng vẻ Lục Quan Triều đứng trước cửa đợi cậu, chính là dáng vẻ mà Nguyễn Ưu từng ảo tưởng. Chỉ là loại ảo tưởng này, Nguyễn Ưu đã không cần nữa rồi.

Trong cuộc cạnh tranh vô hình đến tình cờ với Thẩm Lương, bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác, ba mẹ ruột chọn Thẩm Lương, Lục Quan Triều cũng chọn Thẩm Lương, Nguyễn Ưu luôn là người không được chọn. Rất nhiều kỳ vọng mà cậu từng chất đầy, trước sự thật tàn khốc này, biến thành những mảnh vụn hoang đường, chắp vá lại với nhau, toàn là mơ mộng hão huyền.

Nguyễn Ưu hít một hơi thật sâu và bước về phía trước, cậu hỏi Lục Quan Triều: " Anh làm gì ở đây."

" Đợi em." Lục Quan Triều trả lời ngắn gọn, anh hất cằm nói: "Mở cửa."

Nguyễn Ưu không muốn tranh cãi với Lục Quan Triều, nên cậu thuận theo lấy chìa khóa ra mở cửa và mời Lục Quan Triều vào. " Ở nhà không có dép thừa, anh đi giày mà vào."

Lục Quan Triều vào cửa, nhìn quanh căn nhà mới của Nguyễn Ưu rồi nói: " Thật xin lỗi, tôi đã nghe nói rồi, là Cố Hân Nhĩ thuê nhà giúp em. Những lời mà tôi đã nói với em ở cổng Tâm An trước đó, là do tôi quá bốc đồng."

Nguyễn Ưu không tiếp chuyện, Lục Quan Triều bị bỏ xó, điều đó có nghĩa là không chấp nhận lời xin lỗi của anh, Lục Quan Triều có chút bối rối. Nhưng Nguyễn Ưu lại làm như không có gì mà rót một cốc nước cho Lục Quan Triều và đặt nó trước mặt anh, sau đó ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Lục Quan Triều.

" Anh có chuyện gì có thể nói thẳng."

Lục Quan Triều càng bối rối hơn, alpha đỉnh cấp trở nên bối rối thì khó mà kiểm soát được tin tức tố của bản thân, tin tức tố của Lục Quan Triều lan tỏa một chút, nhưng Nguyễn Ưu không có phản ứng 一一 Sản phẩm mới của Tâm An sắp ra mắt, nhân viên công ty đều có quyền dùng thử trước. Nguyễn Ưu đoán rằng Lục Quan Triều sẽ tới tìm cậu, nên đã sớm sử dụng sản phẩm mới, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lục Quan Triều, liền phỏng đoán theo phản ứng sinh lý của cơ thể người, tin tức tố của Lục Quan Triều chắc chắn đã tràn ra ngoài, nhưng mình không cảm nhận được chút nào, có vẻ sản phẩm mới hữu ích hơn miếng dán cách ly nhiều.

" Tôi đến tìm em, là bởi vì tôi..." Lục Quan Triều lắp bắp rất lâu, có thể nhìn ra được, xin lỗi không phải là thế mạnh của alpha này. Anh hèn mọn tìm cách diễn đạt, Nguyễn Ưu vẫn ngồi bên cạnh anh, nhìn dáng vẻ nôn nóng của anh. " Tôi xin lỗi em vì những chuyện xảy ra trước đây, và tôi cũng có thể giải thích cho em về chuyện giữa tôi và Thẩm Lương."

Vẻ dịu dàng trên mặt Nguyễn Ưu có chút phai nhạt: " Lời xin lỗi, tôi đã biết rồi, còn chuyện của anh và Thẩm Lương, tôi không muốn nghe. Còn chuyện gì khác không? Không thì mời về cho!"

Nguyễn Ưu đứng dậy, kéo căng vạt áo, chuẩn bị đuổi khách. Lục Quan Triều thấy thế liền cuống lên, nhất định không thể bị Nguyễn Ưu đuổi ra ngoài vào lúc này được, anh vươn tay kéo lấy cổ tay của Nguyễn Ưu.

" Tôi và Thẩm Lương là khi tôi học đại học mới quen biết! Cậu ta là đàn em của tôi! Lúc đầu tôi không thích cậu ta! Là sau này qua lại thân thiết hơn mới..." Lục Quan Triều nói.

Nguyễn Ưu nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy tay Lục Quan Triều ra, không hài lòng nói: " Lục Quan Triều, mặc dù giữa tôi và Thẩm Lương có rất nhiều mâu thuẫn và tôi cũng không thích anh ta, nhưng tôi nghĩ, nếu anh thích ai đó thì đừng có kiếm cớ đổ hết lên đầu người ta."

" Tôi không phải có ý này!" Lục Quan Triều gấp gáp nói, anh lại kéo tay Nguyễn Ưu, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của cậu, gần như cầu xin: " Để tôi nói xong đã, Ưu Ưu."

Lục Quan Triều chưa từng xin Nguyễn Ưu điều gì, khi người kiêu ngạo như anh cúi đầu cầu xin Nguyễn Ưu, có một sự cám dỗ khó hiểu, Nguyễn Ưu khó mà chống cự, cậu ma xui quỷ khiến mà bảo: " Vậy thì anh nói đi."

Nói xong, Nguyễn Ưu liền hối hận. Cậu vẫn sẵn lòng cam chịu cái trò giả bộ đáng thương này của Lục Quan Triều, vẫn sẵn lòng nghe Lục Quan Triều biện hộ, điều đó đã nói rõ rằng mình vẫn chưa thể hoàn toàn chết tâm với anh ta. Nguyễn Ưu lo nghĩ để rồi thất vọng, chán nản ngồi lại trên ghế sô pha.

Lục Quan Triều ngồi gần Nguyễn Ưu hơn và nói: " Năm ấy tôi học năm cuối và sắp tốt nghiệp, Thẩm Lương từ trong nước đến trường của chúng tôi học. Hai chúng tôi không cùng chuyên ngành, nhưng trường học có nhóm cựu sinh viên trong nước, sinh viên trong trường sẽ họp mặt khi có thời gian, tôi và Thẩm Lương đã quen biết như thế. Sau này lại vì đến cùng một thành phố, gia đình trước đây cũng có qua lại, cứ như vậy liền dần quen biết."

Nguyễn Ưu biết hết những chuyện này, nhưng cậu không ngắt lời Lục Quan Triều. Hồi đại học, đó là vào khoảng mấy năm trước, Thẩm Lương ở bất cứ đâu cũng có thể như cá gặp nước, có thể xuân phong đắc ý. Nguyễn Ưu không hề ngạc nhiên, có thể thu hút được sự chú ý của Lục Quan Triều, xem ra cũng hợp tình hợp lý.

" Khi đó, tranh chấp tài sản giữa nhà chúng tôi và nhà họ Lục chính gốc kéo dài nhiều năm vẫn còn căng thẳng tột độ. Tôi chẳng qua chỉ là cái vỏ rỗng gánh vác cho nhà họ Lục, thực chất là hai bàn tay trắng, trong lòng thiếu tự tin, cuộc sống không suôn sẻ. Thẩm Lương chưa từng hỏi, nhưng nhận ra được. Cậu ta rất thích giao thiệp với mọi người, dù mới quen biết tôi không lâu, nhưng vẫn mời tôi vào học cùng với cậu ta, nói rằng người có tâm trạng tồi tệ không nên ở một mình."

Nguyễn Ưu nghe đến đây, không khỏi cười nhạo một tiếng, đây là thủ đoạn Thẩm Lương thường dùng. Xinh đẹp ưa nhìn đơn thuần thực ra không tính là gì cả, Thẩm Lương mua chuộc lòng người cao tay ở chỗ, anh ta có thể không tốn chút sức nào để khiến mọi người cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm của anh ta. Chẳng hạn như cái tình huống mà Lục Quan Triều nói, Nguyễn Ưu vốn không cần nghĩ, ở trong lòng Lục Quan Triều, đó là sự quan tâm chăm sóc của Thẩm Lương dành cho anh ta, nhưng trong mắt người ngoài, chỉ là đủ loại alpha vây quanh Thẩm Lương.

Bắt gặp ánh mắt Lục Quan Triều bởi vì Nguyễn Ưu cười nhạo mà nhìn sang, Nguyễn Ưu nói: " Không có gì, anh nói tiếp đi."

Thực ra Lục Quan Triều đang do dự, có một số chuyện có cần nói với Nguyễn Ưu rõ ràng đến thế không, anh lo rằng càng kể rõ ràng tường tận cho Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu sẽ càng tức giận và phẫn nộ. Nhưng Lục Quan Triều không muốn giấu Nguyễn Ưu, nói thật, Lục Quan Triều cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng anh biết, nếu lại lừa dối Nguyễn Ưu lần nữa thì sẽ mất hết cơ hội.

Thế là Lục Quan Triều nói tiếp: " Thẩm Lương học xét nghiệm sinh học ở trường đại học, cậu ta là omega, mà ngành này hầu như không thấy bóng dáng của omega, vì vậy khi cậu ta đứng trong một đám alpha làm xét nghiệm, nhìn thoáng qua rất dễ nhận ra cậu ta."

Nguyễn Ưu thật sự không nhịn được, nói mỉa một chút: " Cho nên anh liền phải lòng anh ta như vậy sao?"

Lục Quan Triều thành thật lắc đầu: " Lúc đó chỉ có thể nói là mến mộ nhỉ."

Nguyễn Ưu gật đầu hiểu được, giống như một khán giả đứng ngoài cuộc mà hỏi Lục Quan Triều: " Vậy thì anh phải lòng anh ta từ khi nào?"

Lục Quan Triều bị thái độ không mảy may quan tâm và giải quyết việc công này của Nguyễn Ưu làm cho rất buồn. Anh thà rằng Nguyễn Ưu nghe được nửa chừng thì suy sụp, phẫn nộ, không muốn nghe nữa, còn hơn là Nguyễn Ưu chỉ bình tĩnh lắng nghe như vậy, rồi đặt câu hỏi theo lý trí. Điều này khiến Lục Quan Triều sinh ra một loại lo sợ rằng Nguyễn Ưu thực sự không có bất kỳ tình cảm nào, dường như anh không thể nắm chặt bàn tay đang muốn rời khỏi anh của Nguyễn Ưu.

Lục Quan Triều nhìn Nguyễn Ưu, đang suy nghĩ về thái độ của Nguyễn Ưu, nên không thể trả lời câu hỏi của cậu. Nguyễn Ưu đành dùng con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm vào Lục Quan Triều, cho đến khi Lục Quan Triều trở lại bình thường. Anh cố nói ra: " Sau đó có một kỳ nghỉ, chúng tôi trở về nước, khi ấy mâu thuẫn giữa nhà tôi và nhà họ Lục đã đến bước ngoặt cuối cùng, thành công hay thất bại đều ở lần này. Tôi thực sự cùng đường, chỉ có thể nghĩ ra một cách, dùng một chút thủ đoạn hèn hạ, xét nghiệm người đứng đầu nhà họ Lục, tin tức tố của omega nhà bác tôi. Ông ta ngoại tình với người khác ở bên ngoài, tôi liền dùng cách này ép ông ta thổi gió bên gối bác tôi..."

Lục Quan Triều cười gượng gạo: " Thủ đoạn rất hạ lưu, nên tôi không muốn nhắc đến chuyện này lắm. Nhưng xét nghiệm là Thẩm Lương lén làm giúp tôi, lúc cậu ta đưa kết quả xét nghiệm vào tay tôi và bảo tôi rằng cứ mạnh dạn mà làm, tôi chợt thấy rung động. Cậu ta như nhìn thấu tin tức tố, cũng nhìn thấu tôi. Cả nhà tôi đã thất bại trong việc giành quyền với nhà chính, chán nản từ trong nước chạy ra nước ngoài, mặt xám mày tro chờ đợi mấy năm. Tôi vẫn luôn rất khổ sở, chính vào khoảnh khắc đó, bản báo cáo xét nghiệm ấy đã cứu tôi một mạng. Tôi có thứ đem đi để uy hiếp nhà họ Lục, cũng có sức mạnh để trở mình, quá nhiều yếu tố tích tụ lại một chỗ, nên tôi..."

Lục Quan Triều không nói nữa, nhưng Nguyễn Ưu đã hiểu. Chỉ là cậu ước gì mình mãi mãi không biết nguyên do trong việc này.

Nguyễn Ưu không nói gì, cậu đi đến trước cửa rồi mở cửa, nói: " Anh đi đi, Lục Quan Triều."

Lục Quan Triều vốn tưởng rằng mình nói theo sự thật sẽ đổi lấy sự cảm thông của Nguyễn Ưu, không ngờ Nguyễn Ưu không hỏi gì nữa mà muốn mời anh rời đi. Lục Quan Triều vẫn muốn vùng vẫy lần nữa, anh mở miệng, nhìn thấy sắc mặt u ám của Nguyễn Ưu, đó là một vẻ mặt mà Lục Quan Triều chưa bao giờ thấy qua, và Lục Quan Triều ngây người nhìn Nguyễn Ưu.

Giọng Nguyễn Ưu rất nhẹ nhàng, tốc độ lời nói rất chậm, nhưng không được chối từ: " Đi, rời khỏi nhà tôi, đừng để tôi nói lần thứ hai."

Lục Quan Triều bị Nguyễn Ưu đuổi ra khỏi nhà, anh đối mặt với Nguyễn Ưu như vậy, không dám bàn điều kiện với cậu, sợ làm cậu giận. Nhưng Lục Quan Triều nghĩ mãi vẫn không hiểu, anh đứng trước cửa nhà Nguyễn Ưu, luôn cảm thấy rằng mình không thể cứ thế mà rời đi. Khi đang do dự có nên gõ cửa hay không, Lục Quan Triều nghe thấy tiếng khóc tan vỡ từ trong phòng phát ra.

Thẩm Lương được xem là phái nỗ lực của sau này, dù có đánh đổi bao nhiêu sự cố gắng đi nữa, trong xét nghiệm, quá trình này vẫn không thể tránh khỏi những thiếu sót về mặt học thuật. Gặp phải những tình huống phức tạp, các mẫu có tin tức tố hỗn hợp đa dạng và cấp độ cao thấp lẫn lộn, Thẩm Lương liền có chút khó nhằn.

Nguyễn Ưu lại bị Thẩm Lương lén lút đưa đến trung tâm xét nghiệm của Tâm An, hắn đặt những mẫu mà mình bó tay ra trước mặt Nguyễn Ưu, và bảo Nguyễn Ưu xem trong các mẫu này có tin tức tố nào.

Đúng là tuyến thể của Nguyễn Ưu rất nhạy cảm, nhưng sau khi học đại học, Thẩm Lương rất hiếm khi bảo cậu xét nghiệm cho hắn. Lần này không biết có phải quá phức tạp không, nên mới ép Nguyễn Ưu làm giúp hắn lần nữa.

Mùi thu được trong mẫu tin tức tố đó rất phức tạp, không chỉ có mùi tin tức tố của người mà còn có mùi của các loại nước hoa, không biết Thẩm Lương lấy thứ này ở đâu ra.

Nguyễn Ưu không muốn biết Thẩm Lương đang làm gì, cậu mất một chút thời gian mới phân biệt được: " Tin tức tố chính là của một vị omega, mùi là mùi hoa anh đào, ngoài ra còn có mùi tin tức tố của ba người alpha, có hai người đều là mùi gỗ đàn hương, cấu tạo cơ bản giống nhau, nhưng mức độ phát triển bất đồng, đoán là mối quan hệ cha mẹ và con cái. Mùi hương cuối rất yếu, hmm... mùi của hoa hòe, nồng độ rất cao, sẽ có chút hắc, nhưng trong mẫu này ngược lại không có, thời gian tiếp xúc có thể đã diễn ra được một thời gian rồi."

Thẩm Lương vui mừng quá đỗi, lấy mẫu trong tay Nguyễn Ưu và nhanh chóng gõ ra một bản báo cáo xét nghiệm, sau đó hắn lại hùng hổ rời đi.

Khi ấy Nguyễn Ưu không hề biết Thẩm Lương đang làm gì, cậu cứ bỏ mặc Thẩm Lương đi như vậy, bỏ mặc chỗ dựa và sự cứu rỗi, sự yêu thích và mến mộ lẽ ra nên thuộc về cậu.