*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỳ nghỉ của Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều được lên kế hoạch vào tháng 11, vừa đúng lúc trái mùa, công ty của Lục Quan Triều cũng không bận rộn lắm, anh dành ra 20 ngày, chuẩn bị đi nghỉ với Nguyễn Ưu.

Địa điểm du lịch được bố trí trên một hòn đảo nhỏ ở phía Nam.

Chỉ mất vài giờ là có thể đến đó bằng máy bay.

Nguyễn Ưu chọn trước một số địa điểm, khi cậu đưa nó cho Lục Quan Triều để tham khảo, Lục Quan Triều quyết định chọn hòn đảo này.

Vì vậy, Nguyễn Ưu đã đặt xong vé máy bay và khách sạn, chỉ cần đợi Lục Quan Triều bắt đầu nghỉ phép là hai người có thể cùng nhau xuất phát.

Lúc này ở thủ đô đang là đầu mùa đông, Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều mặc áo khoác lên đường.

Vừa đến nơi thì bị một luồng hơi nóng phả vào mặt, Lục Quan Triều mang áo khoác đã cởi của mình và Nguyễn Ưu ném lên xe, nói: " Đến khách sạn trước hay lái xe hóng gió trước?." Lục Quan Triều cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng rộng rãi, kính râm được gác ở trên sống mũi cao của anh, dưới hơi nóng và gió biển, có một sự hoang dã tiêu sái khó tả.

Trái tim Nguyễn Ưu đập mạnh không thôi, nói: " Đi hóng gió đi."

Con đường ven biển trên đảo rộng thênh thang và bằng phẳng, không có nhiều khách du lịch trên đảo vào mùa trái vụ.

Lục Quan Triều nhấn ga, gió vù vù tạt vào cửa.

Đây là chiếc xe thể thao do Lục Quan Triều sắp xếp từ trước.

Nhà họ Lục có một số bất động sản ở trên đảo, luôn mời người đến dọn dẹp, nhưng Lục Quan Triều vẫn chọn ở khách sạn cùng Nguyễn Ưu.

Anh bảo về căn phòng trong ngôi nhà trên đảo, thì vẫn giống như ở nhà, không bằng ở khách sạn ung dung tự tại hơn.

Tóc Nguyễn Ưu bị hất tung, tốc độ xe rất nhanh, cậu có chút khẩn trương nắm chặt dây an toàn.

Tiếng cười của Lục Quan Triều từ tiếng gầm của động cơ và tiếng gió thổi phần phật truyền tới, có một loại vui sướng không rõ: " Em sợ sao?." Nguyễn Ưu liền vội vàng buông tay ra, cũng lớn tiếng trả lời anh: " Không sợ! ".

Lục Quan Triều nói: " Vậy thì lái nhanh hơn chút nhé! ".

Chiếc xe thể thao chạy như bay trên con đường ven biển vắng vẻ.

Bên tay phải của Nguyễn Ưu là đại dương bao la, vào giữa trưa bãi biển yên tĩnh lạ thường, nước biển chầm chậm xô lên bãi cát, nổi lềnh bềnh dưới ánh nắng phản chiếu tia sáng lung linh.

Ánh mắt của Nguyễn Ưu chỉ có thể vội vã lướt qua mặt biển và bãi biển, khóe miệng của Lục Quan Triều ở bên cạnh mang theo ý cười, hai người liếc mắt nhìn nhau, tay của Nguyễn Ưu phủ lên tay của Lục Quan Triều trước tiên.

Chạy như bay một vòng dọc theo đường ven biển, Lục Quan Triều đậu xe trước khách sạn đã đặt.

Kiến trúc bên ngoài của khách sạn là hình giọt nước màu xanh da trời, hòa làm một thể với bầu không khí của toàn bộ hòn đảo, Lục Quan Triều xuống xe, rồi mở cửa xe cho Nguyễn Ưu.

* mình tra hoài chỉ ra cái hình này, nhưng là công trình chưa hoàn thành.

Dù sao truyện abo cũng là thì tương lai nên khách sạn hình giọt nước chắc cũng hợp lí nhỉ ???? *

" Đói bụng không." Lục Quan Triều hỏi.

Nguyễn Ưu nói: " Có một chút."

Lục Quan Triều nói: " Trước tiên về khách sạn ăn một ít, buổi tối chúng ta đi phố ăn vặt ở trên đảo."

Nguyễn Ưu theo sau Lục Quan Triều, nói: " Anh thường đến nơi này sao, có vẻ rất quen thuộc."

Không biết có phải là ảo giác của Nguyễn Ưu hay không, Nguyễn Ưu cảm thấy sự thoải mái vừa rồi của Lục Quan Triều dường như đột nhiên bị thu hồi sau khi nghe câu hỏi này, lại đổi sang dáng vẻ khách khí kia, nói: " Không, chỉ là đi công tác có ghé qua."

Nguyễn Ưu nhân tiện nói: " A, vậy cũng coi như là đã từng đi qua.

Nếu chọn một nơi mình chưa đến bao giờ, có lẽ càng có cảm giác mới lạ hơn."

Lục Quan Triều lại thoải mái cười phá lên, có vẻ rất ân cần: " Vậy nếu em muốn đến một nơi mới, chúng ta ở đây chơi mấy ngày, rồi hẵng bay đến nơi khác không phải tốt hơn sao? ".

Nguyễn Ưu nghe thấy, hỏi Lục Quan Triều: " Như vậy có ổn không ạ? Không phải chúng ta đã đặt xong vé máy bay và khách sạn rồi sao?." Lục Quan Triều dùng ngón tay kẹp mũi của cậu, nói: " Trả lại là được rồi, ngốc ạ."

Hành động như vậy, giọng điệu như vậy đều hết sức thân mật, trong lòng Nguyễn Ưu lâng lâng, cậu nhảy lên hai bước dán vào Lục Quan Triều, kéo cánh tay của anh gật gật đầu, nói: " Vâng! ".

Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều dùng qua bữa trưa ở khách sạn, sau đó trở về phòng đã đặt trước, hành lí đã được đưa đến từ sớm.

Đây là một căn hộ lớn kiểu khu nhà ở, tầm nhìn 270 độ, khi mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy biển rộng bao la ở bên ngoài.

Nguyễn Ưu đi một vòng quanh phòng, có chút cẩn thận hỏi Lục Quan Triều xem anh có hài lòng hay không.

Lục Quan Triều đang đứng bên cửa sổ, gió biển thổi tóc mái của anh lên, ánh nắng đúng lúc chiếu đến làm anh khẽ nhíu mày, trông rất tiêu sái.

Anh gật đầu, nói: " Vô cùng hài lòng."

Lục Quan Triều nói như vậy, Nguyễn Ưu yên tâm rồi.

Tất cả đều nói đi du lịch cùng nhau là một chuyện thử thách tình cảm vợ chồng nhất.

Lục Quan Triều lại đem một chuyện như vậy giao cho Nguyễn Ưu thu xếp.

Nguyễn Ưu biết Lục Quan Triều là người kén chọn và khó chiều.

Nếu trong chuyến đi bởi vì sơ suất của mình mà gặp phải bất cứ vấn đề gì, thì sợ rằng cậu không có cách nào báo cáo kết quả cho Lục Quan Triều.

Nghĩ đến điều này, Nguyễn Ưu cảm thấy đối mặt với Lục Quan Triều giống như đối mặt với giáo viên dạy toán nghiêm khắc nhất trong thời học sinh của mình.

Mà giáo viên toán của Nguyễn Ưu là một nam beta đặc biệt hà khắc.

Mọi người trong trường đều nói rằng khí thế khi ông giáo dục học sinh không hề kém cạnh một số alpha.

Có sự liên tưởng này, Nguyễn Ưu không nhịn được mà phì cười.

Lục Quan Triều thấy Nguyễn Ưu đứng một mình trong phòng khách cười ngốc liền muốn trêu cậu, chậm rãi đi tới, chưa kịp nói gì thì Nguyễn Ưu đã nhanh trí cảm thấy không ổn, vội vàng nói: " Thay quần áo khác đi, chúng ta ra ngoài đi dạo."

Lục Quan Triều thấy vậy thì thôi không trêu cậu nữa, chỉ nói: " Cũng được, thay đồ đi, chúng ta đi lặn."

Hai người thay trang phục nhẹ nhàng hơn, đồ dùng cần thiết trước khi khởi hành đều do Nguyễn Ưu chuẩn bị, mỗi người một chiếc quần đùi hoa to bản.

Lục Quan Triều tuy rằng rất ghét bỏ, nhưng vẫn miễn cưỡng mặc vào.

Nguyễn Ưu không biết lặn, kỹ năng bơi lội của cậu cũng chỉ tàm tạm, cố lắm thì thoát ra kiểu bơi chó, nhưng xa hơn nữa thì không tính là tốt.

Cho nên Lục Quan Triều đi lặn, Nguyễn Ưu ngồi dưới chiếc dù che nắng bên bờ biển, bên tay cậu đặt một ly nước chanh, Nguyễn Ưu thỉnh thoảng ngoái đầu lại uống hai ngụm, cảm thấy mãn nguyện vô cùng.

" Nguyễn Ưu!".

Lục Quan Triều đi lặn một lúc lâu vẫn chưa thấy trở lại, giữa lúc Nguyễn Ưu đang cảm thấy cảm giác mới lạ phai đi một chút, có hơi buồn chán, thì nghe thấy có người gọi tên mình, nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, chỉ coi là nghe lầm, lại ngả lưng xuống ghế trên bãi biển.

" Nguyễn Ưu!.

" Chẳng bao lâu, phía sau lại có một âm thanh khác, âm thanh lần này vang lên bên tai, dọa Nguyễn Ưu giật nảy mình, cậu bật dậy khỏi ghế trên bãi biển, ngoảnh mặt ra phía sau nhìn, đó là một khuôn mặt quen thuộc.

Nguyễn Ưu học Văn học ở trường đại học, đi theo giáo viên trong học viện và các bạn học cùng nhau phụ trách các công việc của trung tâm truyền thông của trường.

Khi đó Nguyễn Ưu vừa mới vào đại học, chưa thích nghi được với cuộc sống trốn tránh cái bóng của Thẩm Lương, đối với các hoạt động tập thể vẫn còn bỡ ngỡ.

Nhưng trong Viện văn học nữ nhiều nam ít, ngay cả nam omega cũng là động vật quý hiếm.

Nguyễn Ưu bị giáo viên chỉ định tham gia một số hoạt động tập thể, hiếm có dịp mở rộng vòng xã giao của cậu.

Chỉ có điều, vòng xã giao của thời đại học tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Ở trung tâm truyền thông, các sinh viên các lớp khác nhau và các chuyên ngành khác nhau đến rồi lại đi.

Nguyễn Ưu chỉ quen biết một số người, sau khi tốt nghiệp dần dần cũng không còn liên lạc nữa, bởi vậy khi người trước mặt chào hỏi mình, Nguyễn Ưu phải mất một lúc mới phản ứng anh ta là ai.

Mặt quen quen, nhưng không hẳn là quá quen, Nguyễn Ưu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cười nói: " Thì ra là anh, Tri Hải học trưởng! Sao anh cũng đến đây vậy ạ?.

" Hứa Tri Hải nửa giận nửa đùa nói: " Xem ra em vẫn không làm anh yên tâm hơn chút nào nha, Nguyễn Ưu.

Không chỉ thấy anh cần phải nghĩ kĩ nửa ngày về tên của anh, mà còn không nhớ rõ phần tự giới thiệu của anh.

Em quên rồi sao, anh là dân ở Đảo Lê." (*)

(1) chỗ này nguyên văn là " 梨岛人 ", Hán Việt là Lê Đảo = hòn đảo hình quả lê???.

Vì không biết đây là ở đâu nên xin phép giữ lại Hán Việt.:"(

Hứa Tri Hải là một người nổi tiếng ở trung tâm truyền thông.

Hắn học nhiếp ảnh và là một alpha đẹp trai lắm tiền, thường dẫn theo một đám omega từ trung tâm truyền thông ra ngoài để quay phim chụp ảnh.

Hắn có độ nhận diện khá cao ở trung tâm truyền thông, chỉ có điều Nguyễn Ưu phụ trách công việc viết lách, Hứa Tri Hải lại lớn hơn cậu hai tuổi, Nguyễn Ưu gia nhập trung tâm truyền thông chỉ làm việc chung với Hứa Tri Hải trong một năm, cũng không cộng tác với nhau được mấy lần, Hứa Tri Hải cũng bởi vì năm cuối đại học nên ngừng các hoạt động ở trung tâm truyền thông.

Vậy nên, đối với Nguyễn Ưu mà nói, cậu và Hứa Tri Hải thật sự không hẳn là quá quen thân, càng khỏi nói đến việc cậu không biết cách đây bao lâu trong phần giới thiệu bản thân, hắn đã nói mình là người đến từ Đảo Lê.

Dù là như vậy, suy cho cùng ngay từ đầu cũng là cậu đã không nhận ra người ta đến, vậy nên Nguyễn Ưu nói lời xin lỗi với hắn: " Xin lỗi Tri Hải học trưởng, là em không đúng!."

Hứa Tri Hải xoa đầu của cậu, nói: " Không có chuyện gì đâu, anh đùa em thôi.

Em đến lúc nào thế, tới đây nghỉ dưỡng sao?".

Nguyễn Ưu nghe thấy giọng điệu của Hứa Tri Hải là không muốn lại tính toán chuyện lúng túng vừa rồi nữa, lúc này mới cười rộ lên, nói: " Vừa tới ngày hôm nay, chuẩn bị chơi mấy ngày."

Trả lời xong, Nguyễn Ưu liền chủ động hỏi Hứa Tri Hải: " Học trưởng, vậy còn anh(2), cũng tới bãi biển để giải sầu sao? ".

Hứa Tri Hải cười lắc đầu, nói: " Anh tới đây là để giúp gia đình lo liệu việc kinh doanh.

"

(2) đoạn này em nó dùng "您 " vừa mang nghĩa lễ phép vừa mang phần xã giao ( xa lạ).

Thấy Nguyễn Ưu không hiểu, Hứa Tri Hải quay đầu lại nhìn về khách sạn nơi Nguyễn Ưu nghỉ dưỡng đang ở sau lưng bọn họ và giải thích: " Đây là sản nghiệp của gia đình anh, anh mới tiếp quản gần đây.

"

Mặc dù sau khi kết hôn với Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu đã gặp đủ loại người giàu có, nhưng khi nghe Hứa Tri Hải nói như vậy, Nguyễn Ưu vẫn không nhịn được tặc lưỡi.

Cậu còn nhớ logo khổng lồ trước cửa khách sạn, khi Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều đang lái xe hóng gió dọc theo đường ven biển, Nguyễn Ưu đã từng trông thấy cái logo kia trên vô số tòa nhà ở Đảo Lê.

Theo những gì Hứa Tri Hải nói, vậy gia đình hắn ở Đảo Lê quả thật có thể coi là một tay che trời.

Bất quá Hứa Tri Hải cũng không dừng ở vấn đề này quá lâu, hắn chủ động hỏi Nguyễn Ưu: " Em đến đây một mình hay đi cùng với bạn? Nếu đã gặp nhau thì anh với tư cách là chủ nhà, tối nay để anh mời em đi ăn, có được không?." Mặc dù Hứa Tri Hải nói chuyện rất lịch sự, nhưng Nguyễn Ưu vẫn cảm thấy kiểu mời này hơi quá đường đột đối với hai người học trưởng học đệ vốn không mấy thân nhau, vì vậy cậu chuyển sang nói về Lục Quan Triều: " Em và chồng em đã hẹn buổi tối đi ăn cùng nhau rồi."

Nụ cười của Hứa Tri Hải dừng trong nháy mắt, chớp chớp mắt lại khôi phục ý cười, sau đó mới nói: " Em đã kết hôn?".

Nguyễn Ưu gật đầu, Hứa Tri Hải lại nói: " Thôi được, vậy em và chồng cứ chơi vui vẻ trước đi.

Mấy ngày nữa, anh mời hai người một bữa cơm nhé."

Nguyễn Ưu không biết Hứa Tri Hải là người nhiệt tình và hiếu khách như vậy.

Trong trí nông cạn của cậu về Hứa Tri Hải, Hứa Tri Hải dường như không để lộ ra một mặt nhiệt tình, nhưng Hứa Tri Hải nhanh chóng giải thích cho sự nhiệt tình của mình: " Đừng vội từ chối anh, tiểu học đệ.

Sau khi tốt nghiệp, hầu hết các bạn học đều ở lại thủ đô, còn anh trở về Đảo Lê và dần dần mất liên lạc với mọi người, thật ra cũng rất tẻ nhạt.

Hiếm có dịp gặp lại người quen cũ, anh cũng lấy làm phấn khởi."

Thịnh tình không thể chối từ, Nguyễn Ưu không còn cách nào khác, đành phải đồng ý, nói: " Được rồi, vậy tối mai cùng nhau ăn một bữa đi.

Thời gian của học trưởng có thuận tiện không ạ?." Hứa Tri Hải gật đầu, nói: " Tiện chứ."

Hắn lấy điện thoại di động trong túi ra, đưa cho Nguyễn Ưu: " Lưu lại số điện thoại đi, để tiện liên lạc."

Nguyễn Ưu lưu lại dãy số, Hứa Tri Hải liền đứng dậy, nho nhã lịch sự nói: " Vậy em ở lại chơi vui vẻ, anh về trước xem một chút.

Ngày mai anh sẽ gửi trước cho em thời gian và địa điểm ăn tối, nhất định phải tới đấy nhé!." Sau khi Hứa Tri Hải rời đi, Nguyễn Ưu liền ngồi một lúc.

Trong khoảng thời gian này, cậu nhận được tin nhắn xác minh từ Hứa Tri Hải khi thêm WeChat của mình.

Sau khi Nguyễn Ưu thông qua, tiện tay lướt qua vòng bạn bè của Hứa Tri Hải, hắn không đăng cái gì trong vòng bạn bè, bởi vậy cũng không có gì hay ho để xem.

Nguyễn Ưu nhìn hai cái rồi tắt đi, tiếp tục ôm má ngồi trên bãi biển.

Mất một lúc lâu Lục Quan Triều mới trở về, cả người anh ướt sũng, ngồi xuống chiếc ghế bên bờ biển cạnh Nguyễn Ưu, anh hỏi: " Vừa rồi có người đi qua đây à?." Nguyễn Ưu kinh ngạc " a " một tiếng, nói: " Gặp lại học trưởng thời đại học, trò chuyện một lúc, bảo ngày mai mời chúng ta ăn cơm."

Thấy Lục Quan Triều gật đầu, Nguyễn Ưu lại hỏi: " Làm sao anh biết."

Lục Quan Triều bưng ly nước chanh trước mặt Nguyễn Ưu lên, uống một hớp lớn, tự tiếu phi tiếu nói: " Có mùi tin tức tố."

(3) tự tiếu phi tiếu = ngoài cười mà trong lòng không cười =))))

Nguyễn Ưu ngây người chớp mắt một cái, chức năng tuyến thể của cậu chưa khôi phục, đương nhiên không thể ngửi thấy mùi tin tức tố, nhưng Lục Quan Triều thì có thể, Lục Quan Triều trông thấy vẻ mặt giống như một chú thỏ trắng nhỏ thuần khiết của Nguyễn Ưu, đột nhiên cảm thấy tức tối trong lòng.

Ngoài miếng dán cách ly tin tức tố, cả Omega và Alpha xuất phát từ phép lịch sự xã giao cơ bản đều sẽ kiểm soát việc tiết ra tin tức tố.

Do đó, việc tiết ra tin tức tố ở nơi công cộng thường bị cho là không khác gì hành vi chim công xòe đuôi tìm bạn đời.

Mà Nguyễn Ưu, một omega đã kết hôn và được đánh dấu hoàn toàn, vẫn có thể khiến cho alpha lưu lại tin tức tố ở trước mặt cậu, thiên tính alpha của Lục Quan Triều bị nhóm lửa.

Alpha trời sinh vốn rất chiếm hữu (4), Lục Quan Triều nghĩ, nếu như không phải tuyến thể của Nguyễn Ưu chưa hồi phục, thì trong tuyến thể của em ấy đã lưu lại mùi tin tức tố của mình, cũng sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt.

(4) 护食 : hộ thực: nói nôm na là bảo vệ những thứ của mình không cho người khác đụng vào, chiếm hữu.

Lục Quan Triều gần như không kiềm chế được cơn tức giận của mình, nhưng khi anh liếc nhìn Nguyễn Ưu vẫn còn đang ngỡ ngàng, đột nhiên nhận ra rằng, nếu như không phải vì mình, thì có lẽ Nguyễn Ưu đã không bị thương.

Vì vậy Lục Quan Triều miễn cưỡng khống chế tâm tình, nói: " Ngày mai đi ăn đúng không?." Nguyễn Ưu căng thẳng gật đầu, cậu luôn cảm thấy Lục Quan Triều nắng mưa thất thường, bởi vậy không biết nên làm gì tiếp theo, đành phải phỏng đoán tâm tư của anh và nói: " Nếu anh thấy không tiện, thì..."

" Không có gì bất tiện." Lục Quan Triều nói.

Bầu không khí có chút ngưng trệ, Nguyễn Ưu nhận ra Lục Quan Triều không vui, không dám nói thêm nữa.

Lục Quan Triều hít một hơi thật sâu, hỏi Nguyễn Ưu: " Em có muốn học lặn không? Để tôi dạy em nhé."

- -------------------------------------------------------------

☆ Lời tác giả ( có spoil)

↪ tui giấu trong phần comment:">.