Chương 36: "Một này nào đó, anh sẽ chia tay với em hả?"
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ "Nghị ca, anh có thể cân nhắc." "Ừm." "Thông báo tuyển dụng này vẫn chưa được đăng công khai đâu, em cứ nói trước với anh để anh chuẩn bị. Nếu anh đồng ý làm thì em sẽ giới thiệu anh qua đó, nhưng mà tạm thời thì vẫn chỉ là làm hợp đồng, không phải biên chế. Nhưng với kinh nghiệm nhiều năm và sự tài hoa của anh thì chuyện chuyển sang biên chế chỉ là vấn đề thời gian mà thôi." "Mấy ngày tới tôi sẽ cho cậu câu trả lời chắc chắn." ... Tối này Trình Tang Tang về Trình gia ăn cơm còn Hàn Nghị cũng ra ngoài đi ăn với Tiết Chính Bình đi công tác ở thành phố S. Hai người bạn vừa uống rượu vừa tâm sự, chớp mắt đã đến 12 giờ đêm. Hàn Nghị tạm biệt Tiết Chính Bình rồi gọi xe về nhà. Trên taxi, Hàn Nghị nhắn tin cho Trình Tang Tang, hỏi cô đã ngủ chưa. 5-6 phút sau Trình Tang Tang vẫn chưa trả lời anh. Hàn Nghị cảm thấy có lẽ Trình Tang Tang đã ngủ rồi. Đến chung cư, Hàn Nghị mở cửa đi lên tầng. Phòng anh ở tầng 4, đèn ở hành lang là đèn cảm ứng bằng âm thanh nhưng do chung cư xây đã lâu nên phản ứng của mấy chiếc đèn đó cũng hơi chậm, Hàn Nghị đi qua 3 tầng rồi mà đèn cũng chẳng thèm sáng. Mãi tới khi anh tới tầng 4 thì đèn mới bắt đầu sáng. Chiếc đèn này vừa sáng lên đã khiến Hàn Nghị giật nảy mình. Dù đã từng dãi nắng dầm mưa, từng đi qua mưa súng rừng dao thì anh cũng chưa từng nhíu mày, thế nhưng khi nhìn thấy người trước mắt thì đôi mày của anh lại nhíu lại thật chặt. Có một người ngồi trước cửa nhà anh, đầu tựa lên khung cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trên gương mặt. Nhưng lúc cô ngẩng đầu lên thì lại cười cong mắt. "Bất ngờ không? Ngạc nhiên không? Vui vẻ không?" Hàn Nghị vươn tay. Cả người cô bị anh kéo vào trong ngực, cô ôm chặt cánh tay anh, nói: "Hàn thúc thúc, anh đi uống rượu với Chính Bình à? Chính Bình có nhắc tới người chị dâu là em không?" Hàn Nghị móc chìa khóa ra mở cửa. Trình Tang Tang hít hà người anh, nói: "Bọn anh uống bia đúng không? Em ngửi thấy mùi bia nhé." Hàn Nghị bật đèn, đóng cửa, buông lỏng vòng tay đang ôm Trình Tang Tang. Ánh đèn màu trắng trong phòng chiếu xuống khiến anh nhìn rõ sắc mặt hơi trắng bệch của Trình Tang Tang. Hàn Nghị vừa nhìn liền cảm thấy tức giận, nếu cô là mấy anh em trên Phi Diệu của anh thì anh nhất định sẽ vung một nắm đấm qua, nhưng mà cô lại là người phụ nữ của anh, không thể làm thế được. Anh tỏ ra nghiêm túc. "Trình Tang Tang, con mẹ nó, em có thể để ý một chút không? Đây là chung cư cũ, không giống như chung cư hiện đại của em, ở đây người đến người đi, con gái con đứa hơn nửa đêm ngồi đây nhỡ bị người ta để mắt đến thì sao? Tôi lại không ở nhà, nếu như em xảy ra chuyện thì tôi biết đi đâu cứu em? Bất ngờ cái rắm, ngạc nhiên cái rắm! Là giật mình kinh sợ thì đúng hơn! Em không biết gọi điện cho tôi à?" Càng nói lửa giận của Hàn Nghị càng cao. Mẹ nó chứ, thật muốn vác cô lên vai rồi đánh mấy cái vào mông cô. Nhưng mà đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, Hàn Nghị không nỡ làm thật. Anh tiếp tục mắng: "Trình Tang Tang, em nghe rõ đây, chuyện như này không được phép có lần sau, cũng không được đến tìm tôi lúc nửa đêm, nếu em muốn gặp tôi thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ tới gặp em. Em có biết ngoại hình của mình nguy hiểm đến mức nào không hả? Có biết là nếu em đi trên đường thì sẽ có bao nhiêu người để mắt tới không? Hơn nửa năm tôi mới về đây một lần, hàng xóm là ai tôi còn còn chẳng biết. ĐM, em muốn tôi tức chết hả." Giọng nói của anh càng lúc càng lớn. Trình Tang Tang nhìn anh không chớp mắt, cũng không nói tiếng nào. Hàn Nghị ép bản thân phải tỉnh táo lại. ... Có phải anh mắng quá mức rồi không? Mỗi lần anh mắng là cô lại làm ầm lên với anh. Dù anh có lý thì chỉ cần anh hơi mắng nặng một chút thôi là mấy cái lý đấy đều bị cô chối bay chối biến. Bây giờ, dù Trình Tang Tang còn chưa bắt đầu làm ầm lên thì ngữ khí của Hàn Nghị đã không tự giác dịu đi khá nhiều. "Không có lần sau đâu, biết chưa?" Nhưng mà, không ngờ tới chính là, Trình Tang Tang ngửa cổ, hai mắt sáng long lanh mà nhìn anh. "Hàn thúc thúc, anh mắng em tiếp đi, em thích nghe anh mắng em." Hàn Nghị như gặp phải đại địch. F*ck, sao cô lại có phản ứng kia, bị mắng đến ngốc rồi? Trình Tang Tang nắm lấy tay anh, nũng nịu nói: "Mắng nữa đi." Hàn Nghị sờ trán cô, không sốt mà? Anh lại cẩn thận tỉ mỉ quan sát nét mặt cô nhưng không phát hiện ra điều gì. Trình Tang Tang thấy anh không mắng mình thì cũng không giục, cô buông tay anh ra, sau đó giơ hai tay lên, nói: "Hàn thúc thúc, em muốn ôm, muốn ôn kiểu công chúa ấy." Hàn Nghị hết cách, đành phải ôm lấy cô. Trình Tang Tang bắt đầu quyến rũ anh. Hàn Nghị chưa bao giờ chống cự được sự quyến rũ của Trình Tang Tang, hai người làm một lần trong phòng tắm, rồi về phòng ngủ lại làm thêm một lần nữa. Tiếng giường kẽo kẹt kẽo kẹt cuối cùng cũng dừng lại, trong phòng ngủ tràn ngập mùi vị hoan ái. Trình Tang Tang ngáp một cái. Hàn Nghị muốn ra ban công hút thuốc, anh tìm thuốc trên đầu giường, lúc chuẩn bị rời giường thì Trình Tang Tang nắm lấy cổ tay anh, hỏi: "Anh đi đâu đấy?" "Hút thuốc." Trình Tang Tang cũng rời giường, nói: "Em cũng đi." Hàn Nghị gõ đầu cô: "Dính người!" Trình Tang Tang nói: "Em cứ dính đấy, sao nào? Không cho à?" Hàn Nghị buông thuốc, nói: "Được rồi, không hút nữa, ngủ đi." Anh nằm xuống, vươn cánh tay ra, vỗ vỗ xuống, nói: "Đến ngủ nào." Trình Tang Tang lập tức gối đầu lên tay anh rồi rúc vào ngực anh, tay trái ôm lấy anh, giống như con mèo cọ qua cọ lại. "Chú Hàn ơi." "Ừm." "Một này nào đó, anh sẽ chia tay với em hả?" "Nói linh tinh cái gì đấy? Đi ngủ." "Ừm... " Mặc dù giọng điệu của anh rất dữ dằn, thế nhưng Trình Tang Tang lại nở nụ cười. Không còn sự thấp thỏm, không còn sự lo âu, cũng chẳng còn sự nóng nảy khó chịu nữa, tất cả đều đã biến mất. . Sáng hôm sau, mới 5h10 Trình Tang Tang đã bị chuông điện thoại đánh thức. Cô ngáp liên tục mấy cái liền, nhìn vào cái tên hiển thị trên điện thoại rồi mới nghe máy. Cô đè giọng cực thấp, nói: "Trình Mặc Nhiên, tốt nhất là cậu nên có chuyện gì rất quan trọng." "Chị, em báo tin gấp này, không phải chị bảo em giấu mẹ chuyện chị yêu đương với Nghị ca sao? 5 giờ sáng nay mẹ nấu tổ yến cho chị đấy, em nghe cô Trần nói khoảng 6 giờ mẹ sẽ ra ngoài mang đến cho chị đấy." "Ừm, biết rồi." Kết thúc cuộc gọi, Trình Tang Tang tỉnh cả ngủ. Cô quay sang nhìn Hàn Nghị, thấy anh đang ngủ mới nhẹ nhàng thở ra. Cô đưa tay đẩy đẩy anh, không bao lâu anh liền mở mắt. Cô nói: "Hàn thúc thúc, chào buổi sáng." Hàn Nghị hỏi: "Phải đi làm rồi à?" Trình Tang Tang ghé đến hôn môi anh, một lát sau mới buông ra, nói: "Em về nhà thay quần áo, sau đó mới tới bệnh viện. Anh không cần đưa em đi đâu, em tự lái xe về nhà là được rồi. Bây giờ đi còn có thể tránh giờ cao điểm." Hàn Nghị nhìn cô, đột nhiên khóa chặt vòng eo cô lại, khiến khoảng cách giữa hai người không còn chút khe hở nào, sau đó tiến đến hôn cô. Một nụ hôn sâu và triền miên. Sáng sớm vận động nên phản ứng thân thể rất rõ ràng. Anh xoay người đặt cô xuống dưới thân, hỏi: "Làm chút vận động buối sáng nhé?" Trình Tang Tang không nói hai lời, tiến lên nghênh hợp với anh, 6 giờ 15 phút mới miễn cưỡng dứt ra, rời khỏi chung cư của Hàn Nghị. Hàn Nghị đứng ngoài ban công hút thuốc, 5 phút sau, anh nhìn thấy xe của Trình Tang Tang ra khỏi khu chung cư. Anh trầm mặc hút thuốc, một điếu lại một điếu. Nửa giờ sau, anh mới rời khỏi ban công, trở về phòng ngủ. . Trình Tang Tang giẫm mạnh chân ga, lái nhanh hết cỡ, vừa về đến nhà liền tùy tiện lấy một bộ quần áo thay đổi, lúc ra khỏi phòng ngủ, cửa chính nhà cô đã được người bên ngoài mở ra. Liễu Vi Tuyết trang điểm kĩ càng, trong tay cầm theo một chiếc hộp giữ nhiệt, bà nhìn Trình Tang Tang nói: "Tang Tang, mẹ nấu canh tổ yến cho con này, vừa dưỡng da vừa tốt cho sức khỏe, lại đây uống một chút rồi đi làm." Trình Tang Tang nói: "Mẹ, sao mẹ không để cô Trần đưa tới, đi xa thế mệt lắm." Liễu Vi Tuyết nói: "Nấu cơm nấu canh cho con cái đều là chức trách của người làm mẹ, bây giờ con vẫn chưa kết hôn nên chưa hiểu được, chờ sau này kết hôn sinh con thì con sẽ hiểu thôi. Con rửa mặt chưa? Nếu chưa thì đi rửa trước đi, em nấu cho con chút đồ ăn sáng." Trình Tang Tang vào phòng ngủ rửa mặt, thuận tiện trang điểm qua. Lúc đi ra, trên bàn ăn đã có một bát mỳ thịt bò, còn có một bát canh tổ yến. Liễu Vi Tuyết nói: "Đến ăn đi, không ăn thì sẽ nguội mất, chờ con ăn xong thì mẹ đi. Sáng nay mẹ hẹn đi spa với cô Vương." Trình Tang Tang ngồi xuống ăn sáng, vừa ăn vừa khen ngợi hết về tay nghề nấu ăn của mẹ. Liễu Vi Tuyết cười, nói: "Phụ nữ tầm tuổi con bây giờ cũng nên bắt đầu chăm sóc da chăm sóc sức khỏe rồi, thế nên mẹ không yên lòng để cô Trần nấu canh cho con. Về sau mẹ sẽ hầm canh thường xuyên cho con, bảo đảm con uống xong sẽ trắng trẻo mịn màng, so với mấy cô gái 18 tuổi còn đẹp hơn nhiều." Nói xong, Liễu Vi Tuyết tinh tế dò xét Trình Tang Tang. Bỗng nhiên, bà nhíu mày, nói: "Con mặc quần áo gì thế này? Mua ở đâu thế? Vừa nhìn đã biết là hàng giá rẻ rồi, đổi bộ khác đi. Mấy hôm trước không phải mẹ đã dặn cô Trần đưa cho con mấy bộ trong bộ sưu tập mới của C rồi sao? Mấy bộ đó mặc đi làm là phù hợp nhất." Trình Tang Tang nói: "Con tuổi này thì mặc cái gì cũng đều đẹp hết, hơn nữa, con lớn lên giống mẹ, ai thấy con đều phải khen con xinh hết ý." Liễu Vi Tuyết giả vờ giận cô, nói: "Lại ba hoa nịnh hót rồi đấy, ăn sáng xong nhớ thay bộ khác rồi đi làm." Trình Tang Tang rũ mắt xuống, có vẻ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, cô gật nhẹ đầu, nói: "Vâng ạ."