Chương 33: Em muốn gì tôi cũng đều cho em.
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ Sau khi Tống Nhận rời khỏi phòng nghỉ Trình Tang Tang mới mở cửa phòng thay đổ. Có lẽ là do trời nóng nên CLB Dã Hành chẳng có mấy người tới chơi, phòng nghỉ VIP ở tầng 2 này cũng chẳng có ai vào ngoại trừ bọn họ. Lúc này, phòng nghỉ cực kỳ yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng gió từ điều hòa phả ra. Đột nhiên, điện thoại của Trình Tang Tang vang lên. Trên màn hình hiện lên hai chữ "Tống Nhận". Trình Tang Tang nhìn Hàn Nghị một chút, nhận ra anh cũng đang nhìn điện thoại của cô, cô hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn nghe máy. "Tang Tang, các em ở đâu?" Trình Tang Tang làm như không có việc gì, nói: "Bọn em chuẩn bị đi ăn cơm, không đi cùng các anh đâu, anh nói với Nhàn Nhàn và Mặc Nhiên hộ em nhé." Ngừng một chút, cô vừa nhìn Hàn Nghị vừa nắm lấy 1 ngón tay của anh, cười híp mắt nhìn ảnh rồi nói với Tống Nhận: "Bọn em muốn trải qua thế giới của hai người, mọi người thông cảm một chút nhé, hôm nào em mời mọi người đi ăn tạ lỗi nhé." "Ừm, ok." Tống Nhận trả lời rất ngắn gọn, sau đó liền cúp máy. Trình Tang Tang cất điện thoại, ngước mắt lên nhìn Hàn Nghị, sau đó giải thích: "Em thật sự không biết Tống Nhận còn thích em, năm đó anh ấy từng thổ lộ nhưng em đã từ chối. Với cả đó cũng là chuyện của 10 năm trước, về sau anh ấy có quen mấy cô bạn gái, em nghĩ rằng anh ấy đã nghĩ thông suốt rồi." Cô kéo kéo ngón tay, nói tiếp: "Nếu như em biết anh ấy còn thích em thì em nhất định sẽ giữ khoảng cách với anh ấy, hôm nay cũng sẽ không nhận lời đi cưỡi ngựa. Chú Hàn này, có phải anh lại ghen rồi không?" Hàn Nghị cầm tay cô. "Ghen cái gì." Trình Tang Tang cười mỉm nói: "Lúc anh ghen trông đẹp trai kinh khủng ấy." Hàn Nghị nói: "Đi ăn cơm." . Ăn cơm xong, Hàn Nghị nói muốn dẫn Trình Tang Tang tới một nơi. Trình Tang Tang đồng ý ngay lập tức. Lúc trên xe, cô tò mò hỏi: "Chú Hàn, anh muốn dẫn em đi đâu? Đi hẹn hò à?" Hàn Nghị trả lời: "Bây giờ không phải đang hẹn hò rồi sao?" Trình Tang Tang không phản bác được, cô nhìn đường phố qua kính xe, hình như càng lúc càng vắng vẻ. CLB Dã Hành ở phía đông ngoại ô, lúc ăn cơm trưa hai người đã quay về nội thành để ăn cơm, bây giờ Hàn Nghị lại lái xe về phía Tây ngoại ô. Trình Tang Tang là người địa phương nhưng lúc này cô cũng chẳng nghĩ ra phía Tây ngoại ô có nơi nào chơi được. Mãi tới khi xe dừng lại, Trình Tang Tang nhìn xung quanh một vòng xong thì không cần Hàn Nghị giới thiệu cô cũng biết đây là đâu. Nghĩa trang. Bảo vệ khu nghĩa trang này là một người đàn ông trung tuổi, dàng người hơi gầy, khóe mắt đầy nếp nhăn. Sau khi nhìn thầy Hàn Nghị thì liền vẫy tay chào hỏi anh. Anh ấy nói: "Tôi còn tưởng hôm nay cậu không tới, ơ, đây là bạn gái cậu à? Lần đầu tiên thấy cậu dẫn bạn gái tới." Hàn Nghị đập tay với người đàn ông, đáp một tiếng. "Ừm, bạn gái em." Trình Tang Tang hiếm khi ngại ngùng, cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Em chào anh, em họ Trình, tên là Tang Tang." Người đàn ông trung niên nói: "Em gái thật là xinh đẹp, mắt nhìn của tên tiểu tử Hàn Nghị này không tệ chút nào." Hàn Nghị ừm một tiếng, nói: "Em vào trong trước." Người đàn ông nói: "Đi đi." Sau khi vào trong, Trình Tang Tang hỏi: "Anh thường xuyên tới đây à?" "Một tuần tới một lần." Hàn Nghị nắm tay Trình Tang Tang đi tới khu B của nghĩa trang, vừa phải vào nội thành ăn cơm rồi lại đi ra ngoại thành nên khá mất thời gian, hiện tại đã gần 5 giờ chiều rồi, may mà vừa rồi có một cơn mưa nhỏ nên thời tiết cũng không nóng lắm, bụi cỏ ven đường sau mưa trông xinh đẹp cực kỳ. Anh đi khá chậm, giọng nói cũng chậm theo. "1 năm tôi ở trên tàu 8 tháng, 4 tháng ở trên đất liền thì hay tới đây. Người bảo vệ ngoài cổng kia họ Vương, đã làm việc ở nghĩa trang phía Tây này 8 năm." Anh bước lên thềm đá rồi tiếp tục đi về phía trước, đối với nơi này cực kì quen thuộc, không cần phải mở mắt cũng có thể đi được. Một lúc sau anh mới dừng lại. 6 tấm bia nằm sát nhau, trên bia mộ là gương mặt của những người trẻ tuổi, mất cùng một năm. Có lẽ do buổi chiều vừa mưa nên tấm bia thứ 2 có một túi nilon xanh mắc phải. Hàn Nghị nhặt lên, vo thành một cục rồi đi tới thùng rác gần đó vứt. Lúc anh trở về thì nhìn thấy Trình Tang Tang đang ngắm mấy tấm bia mộ đến xuất thần. Anh gọi cô: "Trình Tang Tang." Cô đáp: "Dạ." Tay được anh nắm lấy rồi kéo tới tấm bia đầu tiên, anh nói: "Cẩu tử, đây là chị dâu chú." Đến tấm bia thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, Hàn Nghị đều rất nghiêm túc giới thiệu cô cho bọn họ. Mây đen chợt tản đi, ánh sáng mặt trời của buổi chiều tà chiếu xuống, dịu dàng bao phủ lên nghĩa trang. Trình Tang Tang nắm chặt tay anh, mỉm cười, Hàn Nghị giới thiệu một lần thì cô đáp lại một câu: "Chào em, chị là Trình Tang Tang." Giới thiệu xong, Hàn Nghị ngồi xuống trước bia mộ thứ sáu, ánh duỗi nắm đấm ra rồi đụng nhẹ vào tấm bia, sau đó anh bắt đầu kể về những kiến thức kinh nghiệm của mình trên con tàu Jewel. Trình Tang Tang yên lặng ngồi nghe anh nói, cuối cùng, khi Hàn Nghị không định nói tiếp nữa, cô mới nói: "Sao anh không kể với cậu ấy chuyện anh gặp em trên tàu?" Anh nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia mộ, nói: "Bọn họ nghe nhiều rồi, không muốn nghe lại nữa đâu." "À, hóa ra là như thế... " Trình Tang Tang cười. Hàn Nghị nói: "Bọn họ đều là anh em của tôi trên Phi Diệu, tuổi không lớn, trong nhà đều không còn ai, lúc ấy bọn họ theo tôi cùng đi tàu, có một năm Phi Diệu gặp phải gió bão và cướp biển, 6 người bọn họ không qua được, Cẩu tử còn thay tôi đỡ một phát súng. Về sau về nước, tôi liền an táng bọn họ ở đây." Anh nói rất bình thản. Nhưng Trình Tang Tang biết rằng, có thể bình thản thế này là do thời gian mang tới. Trình Tang Tang bỗng nhiên gọi anh, không phải Hàn thúc thúc, mà là cả họ cả tên. Chờ anh quay sang nhìn mình, cô mới nói: "Nếu có một ngày xảy ra chuyện như sáng nay, anh cũng không được đỡ đạn thay em. Em mà thay em đỡ đạn thì em sẽ gây sự với anh suốt ngày, ngày nào cũng gây sự cho mà xem." Hàn Nghị cười xùy một tiếng, nói: "Em là người phụ nữ của tôi, tôi không thay em đỡ đạn thì ai thay em đỡ hả?" Trình Tang Tang nói: "Anh tiêu chuẩn kép thật đấy, em thay anh đỡ đạn thì anh tức giận, thế mà anh thay em đỡ đạn lại không cho em tức giận? Đúng là chủ nghĩa đàn ông." Giọng nói của cô tràn ngập sự chê bai, nhưng mà Trình Tang Tang quyết định đổi chiến thuật, cô nói: "Mà thôi, không đỡ thì không đỡ." Cô kéo tay Hàn Nghị đi tới trước bia mộ của Cẩu Tử, cúi đầu thật sâu. "Cảm ơn em, lần sau chị sẽ mang hoa tới thăm em nhé." Lời nói của cô quá mức chân thành, cô cúi đầu đứng đó khiến Hàn Nghị như trông thấy thiên sứ. Anh nói: "Lúc đó, bọn họ định kết thúc hành trình với Phi Diệu rồi sẽ sang Jewel làm việc, không ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện." Trình Tang Tang hỏi: "6 người bọn họ đều muốn tới Jewel à?" Hàn Nghị gật đầu. Đột nhiên, Trình Tang Tang đã hiểu vì sao Hàn Nghị lại công tác tận 6 năm trên Jewel, không phải bởi vì cuộc sống bức bách mà là muốn thay các anh em của mình làm tròn giấc mộng. 6 người, 6 năm, từ 26 tuổi đến 32 tuổi, với tất cả tình nghĩa và trách nhiệm của mình. Gửi tình nghĩa lên mây xanh, anh đã hoàn toàn làm được. "Chú Hàn ơi." "Hửm?" "Em cảm thấy cả người anh cứ tỏa sáng ấy, làm sao bây giờ, hình như em càng ngày cảng thích anh hơn." Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Em cũng phải giới thiệu anh với một người." . Trình Tang Tang và Hàn Nghị rời khỏi nghĩa trang ngoại ô phía Tây, lúc này cô không để Hàn Nghị lái xe mà tự mình lái. Khoảng 50 phút sau, Trình Tang Tang mới dừng xe trong hầm để xe. Hàn Nghị nhận ra đây là chung cư Trình Tang Tang ở một mình. Một lúc sau, Trình Tang Tang và anh lên tầng, lúc ấn mật mã, Trình Tang Tang quay đầu hỏi anh: "Anh còn nhớ mật mã nhà em không?" Hàn Nghị nói: "0524." Trình Tang Tang cười cong cả khóe mắt, cô nói: "Hàn thúc thúc, em mới nói có 1 lần mà anh đã nhớ kĩ thế rồi. Có phải em vừa nói ra là anh đã ghi tạc đáy lòng rồi không?" Hàn Nghị hừ một tiếng. Trình Tang Tang thỏa mãn cực kỳ, cô nhập mật mã rồi đẩy cửa vào nhà. Cô đi thẳng vào phòng ngủ, lấy ra một quyển album, vẫy vẫy tay với Hàn Nghị: "Chú Hàn, tới đây nào, em giới thiệu cho anh một người." Hàn Nghị đi tới cạnh cô rồi ngồi xuống, cúi đầu nhìn quyển albun, là hình ảnh Trình Tang Tang khi còn bé. Cô mặc một chiếc váy hoa đứng ở chính giữa, bé trai đứng bên phải thấp hơn cô là Trình Mặc Nhiên, còn người đứng bên trái cô cũng là một bé trai, nhưng cao hơn cô khá nhiều, nụ cười của cậu rực rỡ vô cùng. Nhìn kĩ mới thấy, bé trai đứng bên trái Trình Tang Tang giống cô tới 5-6 phần, nhất là đôi mắt. Hàn Nghị nhớ tới người mà Tống Nhận nói trưa nay, hỏi: "... Trình Hướng Lỗi?" Trình Tang Tang ừm một tiếng, nói: "Anh trai em, khi còn bé 3 người bọn em bị bắt cóc, anh trai bảo vệ em và Mặc Nhiên, kéo dài thời gian, về sau... " Cô hít sâu một hơi, nói: "Anh ấy bị giết." Bốn chữ nhìn như đơn giản nhưng để nói lên thì đau đớn không thôi, rõ ràng là đã qua nhiều năm như vậy rồi, thế mà mỗi lần nhắc đến vẫn tê tâm liệt phế. Cô khắc chế tâm tình của mình, làm ra vẻ vui sướng nói: "Cho anh xem thêm mấy tấm ảnh khác, đây là lúc em học mẫu giáo, anh trai đi đón em, anh ấy... " Hàn Nghị đè lại tay cô, đánh gãy lời cô nói. Cô khó hiểu nhìn anh. "Trình Tang Tang, trước mặt tôi, em không cần phải ngụy trạng." Mười ngón tay dần đan xen, anh nói: "Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, muốn tôi cõng em thì tôi sẽ cõng em, muốn tôi ôm em tôi cũng sẽ ôm em, không cần diễn, chỉ cần em mở miệng, em muốn gì tôi cũng đều cho em." Dường như nghĩ tới cái gì đó, anh lại nói thêm: "Dù ông trời không cho, thì tôi cũng sẽ liều mạng lấy về cho em." Trình Tang Tang cảm động đến rối tinh rối mù, hai mắt cô đỏ lên, cô gập quyển album lại rồi đâm đầu vào ngực Hàn Nghị. "Ôm em đi." Hàn Nghị ôm cô. "Hôn em đi." Hàn Nghị cúi đầu hôn trán cô. Môi mỏng vừa rời khỏi trán thì Trình Tang Tang liền ngửa cổ lên nhìn anh, đôi mắt cô vừa đen vừa sáng, giống hệt hai viên đá quý vậy. Cô mím môi cười, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào miệng. Hàn Nghị hiểu ý, cúi đầu hôn phớt lên môi cô. Lúc rời khỏi môi cô, cô dướn người cắn nhẹ lỗ tai của anh, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ. "Hàn thúc thúc, làm em đi."