Chương 12: Chuẩn bị sẵn cho có cảm giác an toàn thôi.
Edit: Sủi Beta: Tiểu Vũ Lúc Trình Tang Tang rời khỏi Trình gia là khoảng 10 giờ tối. Mỗi một căn biệt thự ở đây đều có nguyên một tầng hầm để đỗ xe. Đàn ông Trình gia đều thích xe, dưới hầm đỗ xe bây giờ phải có tới 5, 6 chiếc xe sang không cùng hãng. Trình Tang Tang mang giày cao gót đi đến bãi đỗ xe, mở cửa, cúi người ngồi vào ghế điều khiển. Hệ thống đèn cảm ứng bằng âm thanh đã tắt, thân xe BMW màu trắng dường như hòa thành một thể với bóng đêm, không hề có một chút ánh sáng nào. Trình Tang Tang đang ngẩn người. Cô yên lặng ngồi đó, không phát ra âm thành nào hết. Mãi cho tới khi điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn cô mới phục hồi lại tinh thần. Ánh sáng từ màn hình hắt tới khiến cô hơi nheo mắt, nhưng cô lại lười mở ra xem, dứt khoát khởi động xe, lái ra khỏi cổng chính Trình gia. Lúc chuẩn bị ra tới cửa tiểu khu thì gặp phải một chiếc Land Rover màu đen. Trình Tang Tang hạ cửa xuống. Cửa sổ của chiếc xe đối diện cũng từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt có vài phần giống với Trình Tang Tang, nhưng vẻ lịch thiệp và phong sương theo năm tháng đã làm tăng vẻ mị lực cho gương mặt này. "Con chào bố ạ." Trình Gia Khang khẽ gật đầu: "Đi du lịch về rồi à?" Trình Tang Tang nói: "Vâng ạ, con về sáng nay, mẹ bảo con về nhà ăn cơm." Trình Gia Khang nhìn vẻ mặt trắng bợt của con gái rồi nói: "Chuyện của Lâm gia, bố sẽ thay con xử lý." Trình Tang Tang nói: "Con làm mất mặt bố rồi." Trình Gia Khang nói: "Không có gì mất mặt cả, không ai được bắt nạt con gái của Trình gia. Buổi tối lái xe cẩn thận nhé!" "Vâng ạ, con chào bố." Cửa sổ xe đóng lại, chiếc Land Rover chạy vào tiểu khu. Tài xế lão Vương đi đỗ xe ở bãi đậu xe, còn Trình Gia Khang đi thẳng vào nhà. Liễu Vi Tuyết kinh ngạc nói: "Không phải tối nay có buổi xã giao sao? Về sớm thế?" "Ừm. Kết thúc sớm" Trình Gia Khang thay giày ở cửa. Liễu Vi Tuyết dựa vào tủ giày, mỉm cười nói: "Biết ngày mai anh phải đi Mỹ công tác nên tối nay em đã nấu cho anh một bát canh bổ gan sáng mắt đó, nước tắm cũng chuẩn bị xong rồi." "Anh vừa gặp con gái ở cửa." Liễu Vi Tuyết nói: "Tang Tang vừa ra khỏi nhà được một lúc, tối nay con bé về nhà ăn cơm." Trình Gia Khang nhìn vợ, liếc mắt một cái: "Ngày thường quan tâm con gái nhiều một chút." Liễu Vi Tuyết nói: "Em không quan tâm chỗ nào? Ngày nào em cũng lo lắng cho hai đứa con. Tang Tang là con gái, chuyện bạn đợi của con bé là tâm bệnh mấy năm nay của em rồi, em chỉ sợ con bé tủi thân khi cưới thôi." Trình Gia Khang nói: "Anh không nói em không quan tâm. Chỉ là năm đó...." Sắc mặt Liễu Gia Tuyết khẽ biến, ngân ngấn nước muốn khóc. Ông vỗ vỗ tay vợ, nói: "Được rồi, tất cả đều qua rồi." . Nơi Trình Tang Tang ở cách Trình gia 30 phút đi xe. 10 ngón tay đặt trên vô lăng trắng bệch, Trình Tang Tang cắn chặt môi. Bỗng nhiên, cô đánh tay lái, dừng lại bên ven đường gần chân cầu vượt. Cô vươn người mở cốp đầu xe. Bên trong có một lọ thuốc nhỏ màu trắng. Lắc lắc, không còn lại viên nào cả, cô tiện tay ném trở về tủ xe. Trình Tang Tang giẫm mạnh chân ga. Chiếc xe BMW màu trắng lao thẳng vào màn đêm, không lâu sau, cô rẽ vào một chung cư, dừng ở chỗ bảo vệ báo tên. Lão Triệu chào hỏi Trình Tang Tang: "Trình tiểu thư lại tới tìm Phương tiên sinh hả? Lâu rồi cháu không tới, có phải cãi nhau với Phương tiên sinh không?" Trình Tang Tang dẩu môi: "Chú Triệu lại nói đùa rồi, cháu với Phương tiên sinh chỉ là bạn bè bình thường thôi, nếu như bạn trai cháu nghe thấy câu vừa rồi của chú thì anh ấy sẽ không vui đâu ạ. Bạn trai cháu cũng làm bảo vệ đấy, đánh nháu hơi bị đỉnh luôn. Chú nhớ là đừng để anh ấy biết nhé, bạn trai cháu hay suy nghĩ lung tung lắm." Lão Triệu có chút giật mình. Vị Trình tiểu thư trước mặt này lâu lâu lại tới tìm Phương tiên sinh ở tầng 18 tòa 2. Đây là khu chung cư cao cấp dành cho những thành phần tri thức bị hạn chế mua nhà, tuy rằng mỗi lần Trình tiểu tới đây đều lái những chiếc xe khác nhau, thế nhưng lão Triệu đã đặc biệt quan sát, tất cả đều là xe tốt, nhìn qua thì có vẻ còn giàu hơn Phương tiên sinh nhiều. "Trình Tang Tang." Một giọng nói đột nhiên vang lên từ cổng chung cư. Phương Dương xách theo một túi tôm hùm, dù bận vẫn ung dung nhìn cô: "Đi du lịch về rồi?" "Buổi sáng vừa về." Trả lời Phương Dương xong thì lại quay đầu mỉm cười với lão Triệu: "Bạn trai cháu mặc quần sooc đẹp trai hơn Phương tiên sinh nhiều, hôm nào cháu dẫn anh ấy tới cho chú gặp mặt nhé! Nhất định là chú chưa từng thấy ai đẹp trai như anh ấy đâu." Phương Dương nằm không cũng trúng đạn, mặt hơi lạnh xuống, xoay người đi trước. Trình Tang Tang vẫn còn mải tán gẫu với lão Triệu: "Chú Triệu, cháu cho chú xem ảnh chụp của bạn trai cháu, anh ấy mặc đồng phục đẹp trai lắm." Màn hình di động còn chưa mở ra, Phương Dương đã xoay người, gọi cô: "Trình tiểu thư, tôi ăn tôm xong sẽ đi ngủ luôn đấy." "Hả, à, tôi tới đây." Trình Tang Tang thở dài nói: " Chú Triệu, chú đừng hiểu lầm nhé, cháu với Phương tiên sinh chẳng có gì cả đâu." Nói xong, thu cô cất điện thoại, chạy đuổi theo Phương Dương. Hai người cùng đi lên thang máy, trong tháng máy tràn ngập hương vị chua cay của tôm hùm." Phương Dương nói: "Phí khám nửa đêm đắt gấp đôi ban ngày." Trình Tang Tang nói: "Tôi không tới tư vấn tâm lý, hết thuốc rồi, anh cho tôi một lọ nữa đi." Phương Dương nghe xong thì sắc mặt hơi trầm xuống, ngoảnh đầu nghiêm túc nhìn cô một lượt. Vẻ mặt dịu dàng nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi, nhìn kỹ thì còn có thể thấy chút quyến rũ. Anh cười mỉm: "Kịch bản hôm nay của cô rất chuyên nghiệp đấy, ngay cả đạo cụ cũng chuẩn bị đầy đủ, anh bạn trai kia của cô đẹp trai hơn tôi nhiều lắm à?" Trình Tang Tang dựa vào một góc thang máy, không trả lời. Nhưng vẻ mặt nôn nóng thì không cách nào giấu được. Phương Dương lại hỏi: "Mới từ chỗ bố mẹ cô về?" Trình Tang Tang nói: "Ừm." Phương Dương lại hỏi: "Không nhịn được hả?" Trình Tang Tang trả lời đúng sự thật: "Rất bực bội, muốn huỷ thiên diệt địa, muốn lấy búa đập nát cửa xe, nhưngtạm thời thì vẫn có thể nhịn, chỉ là không biết đến lúc nào thì không thể nhịn được nữa." . Cửa thang máy mở ra, Phương Dương ấn mở khoá mật mã. Căn hộ rộng hơn 100 mét vuông, được thiết kế theo kiểu 2 tầng, tầng trên là nơi sinh hoạt, còn tầng dưới là phòng làm việc. Ban ngày, bên ngoài cửa được treo một tấm biển ghi: "Phòng cố vấn tâm lý Phương Dương". Nhưng buổi tối thì chiếc biển đó được Phương Dương tháo xuống, ngoại trừ bạn bè thân thiết thì Phương Dương không nhận làm việc ban đêm. Khi Phương Dương sang California học Tiến sĩ thì quen biết Trình Tang Tang. Ban đầu, anh từng xiêu lòng trước nhan sắc của Trình Tang Tang, thế nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian, anh nhận ra Trình Tang Tang không thích hợp làm đối tượng yêu đương của mình. Người phụ nữ ngày quá yêu nghiệt, dưới gương mặt được trang điểm tỉ mỉ kia là một tâm hồn cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, yêu đương với cô thì chỉ có nước mệt chết mà thôi. Sau đó, khi Trình Tang Tang trở thành bệnh nhân của anh thì anh càng không có ý định này. Yêu đương với bệnh nhân là điều tối kỵ trong nghề bác sĩ tâm lý. Bệnh của Trình Tang Tang cũng không nặng lắm, chỉ là có chút vấn đề về tâm lý mà thôi, nguyên nhân gây ra căn bệnh này thì cũng rất phổ biến: Do bố mẹ không quan tâm nên dẫn tới việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chất xúc tác khiến căn bệnh bộc phát mạnh mẽ là do bị bố mẹ ngăn cấm khi yêu đương với mối tình đầu vào năm lớp 12. Người lạc quan thì xem như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tiến về phía trước. Người bi quan thì đắm chìm trong quá khứ, lúc kích động thì có thể gây ra thương tổn cho bản thân. Trình Tang Tang không thuộc nhóm người thứ nhất, cũng không thuộc nhóm người thứ hai, cô tự tìm cho mình một phương thức để kiềm chế cảm xúc. Phương Dương đưa thuốc cho Trình Tang Tang. "Ăn tôm không?" Trình Tang Tang cất thuốc vào túi xách, mỉm cười nói: "Bác sĩ Phương, em đi đây, ngủ ngon nhé." Phương Dương gọi cô lại: "Tang Tang." Trình Tang Tang nhìn anh. Phương dương nói: "Nếu như có thể thì cố gắng uống ít thuốc thôi, thuốc chống kích thích có tác dụng phụ khá lớn." "Em không uống, chuẩn bị sẵn đấy cho có cảm giác an toàn thôi." . Khoa ngoại chỉnh hình của bệnh viện số 9 không nhỏ, nhưng mà, phàm là nơi có nhiều phụ nữ thì mấy chuyện lặt vặt được truyền đi cực nhanh. Vị dụ như chuyện chia tay của Trình Tang Tang và Lâm thiếu gia, chưa đến nửa ngày mà tin tức này đã được truyền đi khắp bệnh viện, ngay cả mấy cô dọn vệ sinh cũng biết. Là người bị cắm sừng, Trình Tang Tang nhận được rất nhiều ánh mắt thương hại, lúc đi ăn cơm ở căng tin, cô bán cơm còn múc thêm cho Trình Tang Tang nửa thìa thịt viên. Trình Tang tang có chút không thích ứng được sự thuận lợi do hình tượng điềm đạm đáng yêu mang tới. Ngày thứ 7, Trình Tang Tang mặc áo blu trắng và buộc tóc đuôi ngựa, sau khi đeo thêm chiếc khẩu trang, cô chụp một bức tự sướng rồi gửi cho Hàn Nghị. Mấy ngón tay lướt trên màn hình điện thoại. 7 ngày liên tiếp, ngày nào cô cũng gửi cho Hàn Nghị một bức ảnh tự sướng, chỉ gửi ảnh không gửi chữ. Hàn Nghị chưa từng trả lời lại cô, Wechat của anh giống như chỉ lập ra cho có vậy. Trình Tang Tang cũng không ngại, mỗi lần gửi xong ảnh cô cũng chẳng thèm đợi tin nhắn trả lời của Hàn Nghị. Tháng tư năm nay Trình Tang Tang mới được thăng lên làm bác sĩ nội trú, bệnh nhân ở khoa ngoại chỉnh hình rất nhiều, ngày nào cô cũng bận đến mức chân không chạm đất, thường xuyên mệt lả khi về nhà, đến tắm còn chẳng buồn tắm, chỉ muốn lăn lên giường đi ngủ mà thôi. Buổi chiều, chị họ Tất Phong của Tống Nhàn tới. Cấp trên trực tiếp của Trình Tang Tang là chủ nhiệm Lý rất có danh tiếng trong việc cắt mí mắt, Tất Phong đến sớm nên chủ nhiệm Lý vẫn chưa phẫu thuật xong. Trình Tang Tang thực hiện một vài kiểm tra đơn giản cho chị ấy trước. Cô sờ sờ hai mí mắt của Tất Phong rồi chụp X-quang. Sau khi chụp xong, cô nói: "Bọng mắt của chị hơi sưng, trước khi cắt mắt thì nên hút mỡ trước đã, nếu không thì hiệu quả sẽ không tốt." Tất Phong nói: "Sao em không làm cho chị?" Trình Tang Tang nói: "Em mới chỉ là bác sĩ nội trú thôi, kinh nghiệm lâm sàng không đủ, vẫn chưa có tư cách mổ chính một mình, tất cả những ca phẫu thuật em làm đều phải có bác sĩ cấp cao hơn đứng bên chỉ đạo." "Kinh nghiệm đều phải tích lũy dần dần, em còn trẻ mà đã là bác sĩ nội trú rồi, qua vài năm nữa là có thể thăng chức thôi." Trình Tang Tang đáp một tiếng, cô nhìn thời gian, nói: "10 phút nữa chủ nhiệm Lý sẽ qua đây, chị ấy sẽ nói kĩ hơn về chuyện phẫu thuật với chị. "Tất Phong nhìn Trình Tang Tang bằng ánh mắt khó hiểu. Nghe em họ nói, Trình Tang Tang là bạn thân của con bé, hai tháng trước mới được thăng lên làm bác sĩ nội trú. Trong giai đoạn này, thường thì mọi người sẽ đấu chí đấu dũng để nhanh chóng thăng chức tăng lương, nhưng mà Trình Tang Tang thì lại không như thế, cô ấy bình thản như kiểu lòng đã nguội lạnh vì nhìn thấu hồng trần vậy, chẳng có chút dáng vẻ nào của một nữ bác sĩ trẻ trung tâm huyết với nghề cả. Dường như cô ấy không có hứng thú với cái nghề này. Không giống với thiên kim Trình gia trong truyền thuyết lắm. Đột nhiên, Tất Phong nhìn thấy điện thoại của Trình Tang Tang sáng lên. Một tin nhắn Wechat hiện lên trên màn hình thông báo. Cô ở gần đó nên không cẩn thận đọc được nội dung tin nhắn. [Hàn Nghị: Trình Tang Tang, cô xấu thật đấy.] Tất Phong ngẩn người, thiên kim Trình gia mà xấu thì những người khác phải sống làm sao? Trình Tang Tang hiển nhiên cũng nhìn thấy dòng tin nhắn đó. Nhưng phản ứng của cô khác hẳn Tất Phong, vẻ mặt hời hợt của cô đột nhiên có sức sống hẳn. Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân vội vàng. "Vừa rồi trên cao tốc xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn, bây giờ thì lại nhận được tin bến cảng Ngô Tùng có người tạt axit. Đêm nay chắc phải bận tới sáng rồi." "Mẹ ơi, tôi ghét nhất là mấy người thích trả thù xã hội, rảnh rỗi là lại gây tai họa cho người bình thường." "Tôi cũng ghét! Trên tàu có rất nhiều người già và trẻ nhỏ, hôm nay vừa định xuống thuyền đi chơi thì lại gặp phải mấy người tạt axit... " ... Trình Tang Tang bỗng nhiên đứng lên. Cô nhìn tin nhắc trả lời của Hàn Nghị, trái tim trong lồng ngực không ngừng đập manh. Cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Wechat. Hàn Nghị không trả lời lại. Tiểu Vũ: Hôm trước t bận nên ko kịp beta, xin lỗi các nàng nha. T làm lại rồi đâyyyyy