Ăn tối xong, rời khỏi bàn ăn, Tô Mạc Mạc trở về phòng sớm.

Nội thất phòng cho khách vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa, nên tối nay cô vẫn ngủ cùng phòng với Văn Tố Tố.

Hiệu quả cách âm của Văn gia rất tốt.

Nhưng dù đóng chặt cửa phòng, Tô Mạc Mạc vẫn nghe thấy tiếng cãi nhau mơ hồ truyền từ phòng ăn của Văn Tố Tố và ba mẹ Văn gia.

Không nghe rõ nội dung.

Cô gái ngồi trước bàn nhỏ duỗi bàn tay trắng nõn, đè lên nón áo hoodie, những âm thanh đó lại cách xa hơn một chút.

Mơ hồ mà yểu điệu.

Như phát ra từ một thế giới khác.

Quyển sách 《 Từ nhập môn đến tinh thông 》 trong tay Tô Mạc Mạc được lật qua trang 42, phía sau cô, cửa phòng bị người dùng sức kéo ra.

Văn Tố Tố biểu tình khó coi bước đến.

Sau khi đi vào, Văn Tố Tố dừng chân. Ánh mắt cô ta phức tạp, liếc qua thân ảnh trước bàn học, giận dỗi đi qua góc phòng khác.

Trong phòng an tĩnh.

Hô hấp của cô gái trước bàn học nhẹ đến mức không nghe thấy, dường như hoàn toàn không hề tồn tại.

Văn Tố Tố vài lần muốn nói lại thôi, vẫn không nhịn được phá hỏng sự trầm mặc.

“Mạc Mạc”, cô ta đè nặng cảm xúc trong giọng nói, “Sao em lại vào tổ máy tính của trường chúng ta?”

“……”

Bàn tay cầm cây bút tạm dừng.

“Thầy Lý sắp xếp.”

Văn Tố Tố suy nghĩ vài giây, mới hiểu ra Tô Mạc Mạc đang nói đến chủ nhiệm lớp 11-1 Lý Sư Kiệt.

Cô ta có phần không cam lòng, chỉ có thể cau mày.

“Vậy hôm nay ở trường, Thương Ngạn có thấy em…… Chị nói là có thấy em tháo nón ra không?”

“Không.”

Cô gái nhẹ nhàng lật một trang sách.

Ánh mắt quét đến dòng chữ “Từ nhập môn đến tinh thông” ở góc tờ giấy, Tô Mạc Mạc bỗng dưng nhớ đến thanh âm mát lạnh tươi cười trào phúng nọ.

Ngón tay gõ gõ trên quyển sách của cô gái dừng lại, dưới ánh đèn trắng đến trong suốt.

“…… Cậu ta không có chú ý đến tôi.”

Cô rũ mi, nói ra rất nhẹ nhàng.

“……”

Văn Tố Tố thở phào một hơi dài. Giống như tro tàn trong lòng lại bùng lên, ánh mắt cũng trở nên linh hoạt hơn.

Cô ta đã nghĩ, ngày mai phải xin lỗi như thế nào với người đó vì sự xúc động hôm nay.

Chìm đắm trong rung động như thế, Văn Tố Tố đã quên để ý, vừa nãy cô ta chỉ che giấu hỏi một câu, cô gái đã nói ra lời mà cô ta muốn nghe thấy nhất.

……

Dưới ánh đèn bàn, Tô Mạc Mạc khép sách lại.

Trên giường lớn phía sau, Văn Tố Tố đã ngủ, trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tô Mạc Mạc ngẩng đầu, nhìn đồng hồ.

Gần nửa đêm.

Hôm nay cô ngủ rất trễ.

…… Nếu mẹ Viện trưởng biết được, hẳn là sẽ trách cô.

Tô Mạc Mạc không tiếng động đứng lên.

Lấy ra áo hoodie màu xám và nội y đã được người giúp việc Philippine giặt sạch đặt trong tủ quần áo, cô gái khẽ khàng bước ra, đi đến phòng tắm cho khách.

Cách đó vài bước là phòng ngủ chính.

Bên trong đã tắt đèn, nghĩ rằng vợ chồng Cao Thư Văn đã ngủ, cô gái càng bước đi nhẹ hơn.

Khi cô đi ngang qua cửa phòng ngủ chính, giọng nữ cuồng loạn bị bức tường cách âm cản lại truyền ra từ kẹt cửa——

“Văn Trình Châu, tôi là bảo mẫu của Tô gia sao!”

“Thư Văn……”

“Con của mình mà Tô gia còn mặc kệ, mắc mớ gì lại ném đến nhà chúng ta? Coi chỗ này là trạm thu dưỡng hay thùng rác vậy??”

“…… Mạc Mạc cũng chỉ ở nhà mình hai năm, bà đừng nói quá lên như thế.”

“Hai năm? Nói ra dễ quá —— với cái tính cách của lão phu nhân Tô gia, để nó quay về mới là lạ!”

“Trước kia Tô gia giúp chúng ta nhiều như thế, bà coi như là báo ân đi.”

“Nhưng nó có bệnh! Lỡ như ngày nào đó, nó chết trong nhà chúng ta ——”

“Bốp!”

“…… Văn Trình Châu! Ông dám vì tiểu tạp chủng của Tô gia mà đánh tôi —— bà nội ruột của nó còn không muốn liếc nhìn nó một cái, sao ông coi nó thành bảo bối như vậy, nó là con gái ông à!?”

“Đủ rồi!…… Tôi không muốn nghe bà ăn nói điên khùng nữa.”

Văn Trình Châu đen mặt mở cửa ra.

Ra ngoài, lỗ tai ông động động, cảnh giác quay đầu nhìn qua ——

Hành lang trống rỗng kéo dài, ánh trăng xuyên thấu qua cửa kính, chiếu xuống mặt đất.

Không phát hiện ra gì hết, Văn Trình Châu nhíu mày, xoay người ra ngoài ban công hút thuốc.

Cách đó vài mét là phòng cho khách, cánh cửa khép hờ chậm rãi đóng chặt.

Cô gái chậm rãi ngồi xuống sàn nhà lạnh lẻo.

Cô ôm đầu gối, cằm đặt trên khăn tắm và quần áo trước người, an tĩnh nhìn ra không trung ngoài cửa sổ sát đất.

Cành cây khô hắc vươn ra, như muốn chạm đến bầu trời đầy sao và mặt trăng sáng ngời.

“…… Mày với không tới.”

Trong căn phòng tối đen, cô gái nhẹ giọng nói ra.

Tựa như những thứ Văn Tố Tố muốn là có thể có được dễ như trở bàn tay.

Nhưng đối với cô……

Với không tới.

Nên cô không muốn hi vọng xa vời.

*

Tam trung là trường học bán trú.

Dựa theo quy định, nếu không phải xin nghỉ, tất cả học sinh đều phải ăn trưa trong nhà ăn của trường.

“—— âm mưu! Đây nhất định là âm mưu của nhà ăn trường học!”

Xoay lưng lại với cửa sổ nhà ăn, một tay Lệ Triết nâng mâm cơm, một tay khác cầm đôi đũa đảo qua đảo lại đồ ăn trong đó. Sau đó cậu ta ghét bỏ gác đũa qua một bên.

“Nếu không phải là quy định bắt buộc, nhà ăn này chắc chắn sẽ vì ế hàng mà đóng cửa trong vòng ba ngày.”

Sát cửa sổ, Thương Ngạn nhận lấy đồ ăn liếc mắt nhìn, đồng thời nhíu mày.

Nhưng anh cũng không nói gì, cầm đũa bước đi.

“Này, Ngạn ca, cậu chờ chút.”

Đi mấy bước, hai người gặp Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch đang đi đến.

Hai người này vốn học cùng lớp, lại ở chung trong Tổ Huấn Luyện, hiển nhiên bây giờ cũng cùng nhau học xong, nhìn thấy Thương Ngạn, Ngô Hoằng Bác lập tức chân chó đi về phía trước ——

“Ồ, cha Ngạn, ngài còn tự ăn cơm sao?”

“……”

Thương Ngạn liếc nhìn cậu ta, môi mỏng mở ra, cười như không cười.

Con ngươi đen nhánh lạnh lẽo.

“Không ‘tự’ ăn, chờ cậu đút?”

“Tôi đây nào dám, đoạt mất vị trí của hoa hậu giảng đường, cô ấy xé xác tôi thì làm sao?” Ngô Hoằng Bác nhìn xung quanh, “Aiz, trưa nay sao không thấy hoa hậu giảng đường đi theo?”

Lệ Triết: “Chắc là giáo viên lớp mười hai dạy quá giờ.”

Cậu ta vừa nói xong, Thương Ngạn đã cất bước đi đến khu ăn.

Ngô Hoằng Bác và Lệ Triết đã gặp nhau mấy lần, lúc này cũng không thấy xa lạ, tiến lên hai bước nhỏ giọng hỏi: “Tâm trạng cậu ấy không tốt sao?”

Lệ Triết thở dài.

“Biết tiết cuối cùng của chúng tôi là gì không?”

Ngô Hoằng Bác ngơ ra hai giây, bừng tỉnh đại ngộ:

“Ngữ văn.”

“……”

Lệ Triết chẹp miệng gật đầu, không tiếng động thở dài, quay đầu theo sau.

Mấy người còn lại đứng bên cửa sổ lấy đồ ăn đủ rồi, có người phụ trách chiếm chỗ, lúc này đang đứng trong khu I của chỗ ăn, phất tay với bọn họ.

“Ngạn ca.”

Giọng nói cũng không lớn, nhưng nghe cũng đã nghe, ánh mắt sôi nổi tò mò hoặc sợ hãi của mọi người nhìn về nam sinh cầm đầu đi ở giữa.

Có ai chưa nghe qua danh tiếng “Thương Diêm La”, những người không biết chuyện thì được mấy lời truyền miệng “phổ cập khoa học”, ánh mắt nhìn nam sinh từ kinh diễm đã chuyển thành sợ hãi.

Biểu cảm của Lệ Triết trầm xuống.

Thương Ngạn hồn nhiên chưa nhận ra, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng lười biếng, không rõ cảm xúc dưới đáy mắt, cầm mâm cơm đi đến khu I của chỗ ăn.

Thấy Thương Ngạn chưa tức giận, trong lòng Lệ Triết nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi theo.

Nhưng mới đi mấy mét, thấy chân dài của nam sinh chậm đi, ngay sau đó ngừng lại, ánh mắt nghiêng về một cái bàn ăn bên kia.

Lệ Triết nhìn theo hướng đó.

“Á, Ngạn ca, đó không phải là thầy Hoàng của tổ máy tính các cậu sau?…… Chú lùn nhỏ ngồi bên cạnh thầy ấy là ai vậy, con của thầy ấy à?”

“……”

Nửa ngày không nghe được tiếng đáp, Lệ Triết tò mò mà quay đầu nhìn.

Nam sinh đứng đó hơi nheo mắt, môi mỏng cong lên.

Giống như tâm tình đột nhiên trở nên không tồi.

Lệ Triết chần chờ xoay người, đi lên hai bước về phía trước, dừng bên cạnh bàn.

Cậu ta cong lưng, bày ra vẻ cợt nhả ——

“Chào buổi trưa, thầy Hoàng, mang con trai thầy đi ăn à?”

“……”

Vừa nghe thấy ngữ khí không nghiêm chỉnh này, Hoàng Kỳ Thịnh nhíu mày ngẩng đầu.

Thấy là Lệ Triết, ông không có tí bất ngờ gì.

Lệ Triết cười hì hì, “Mỗi lần thấy em, ngài đừng bày ra biểu tình hận sắt không rèn thành thép.”

“Cậu cũng biết tôi có ý này?”

Tròng mắt Lệ Triết xoay chuyển, ánh mắt rơi xuống nhóc con bị áo hoodie rộng thùng thình che hơn nửa người bên cạnh Hoàng Kỳ Thịnh——

“Bên cạnh là con trai ngài à? Thoạt nhìn có vẻ mười bốn mười lăm tuổi đúng không?”

Hoàng Kỳ Thịnh quay đầu, mặc kệ cậu ta.

“Ăn cơm của cậu đi.”

Lệ Triết đứng dậy.

“Vậy thầy Hoàng cứ từ từ ——”

Âm cuối chưa dứt đã bị tiếng động mâm cơm kim loại đặt lên bàn ăn chặn lại.

Lệ Triết sửng sốt hai giây, “Ngạn ca, bàn ăn của chúng ta ở bên kia.”

Bàn tay thon dài để mâm cơm xuống, không nhanh không chậm đẩy qua cạnh cô gái mặc áo hoodie.

Đuôi mắt Thương Ngạn rũ xuống, hừ cười.

“Thấy thầy giáo ăn cơm còn không ngồi xuống ăn cùng…… Có lễ phép hay không?”

Lời nói ám chỉ Lệ Triết.

Nhưng cặp con ngươi đen như mực đó lại không hề chớp mắt nhìn chăm chú cô gái ngồi cạnh Hoàng Kỳ Thịnh.

Lệ Triết: “…………?”

Cậu ta cũng không biết, trong từ điển của Ngạn ca của bọn họ vậy mà có hai từ “Lễ phép” hả??

Tác giả có lời muốn nói: Tô Miêu Miêu: (nhỏ giọng) Thầy, em muốn đổi chỗ……

Hết chương 4

#xanh