Editor: Pig

Beta-er: Vic

Nụ hôn lần này dài hơn so với nụ hôn vào tối ngày hôm đó. 

Cảnh Tiêu bị hôn đến mức ý loạn tình mê, đưa tay lên ôm lấy cổ Trì Thanh Hành.

Anh ôm lấy cô, hai người kề sát nhau, trong vô thức đã tiến vào trong phòng. 

“Anh phải lập tức trở về sao?” Cảnh Tiêu nhìn Trì Thanh Hành đã đè lên người mình, hỏi. 

Trì Thanh Hành vén tóc trên trán cô: “Anh ở lại với em rồi ngày mai mới quay về.

Đợi hai ngày nữa giấy phép xin nghỉ được phê duyệt, anh sẽ đưa em đi, hoặc là ngày mai đi cũng được, anh sẽ đưa em chìa khoá.”

“Ban đầu em nghĩ anh sẽ kiên trì đưa em về đại viện.” Cảnh Tiêu nói. 

“Không đến đó.” Trì Thanh Hành lắc đầu: “Ông nội đã xuất ngũ trở về, nếu chúng ta về đấy sợ là không tiện lắm.

Hơn nữa nếu ở khách sạn anh sẽ lo lắng, cũng không yên tâm để em một thân một mình thuê phòng ở bên ngoài.

Nghĩa tới nghĩ lui cũng chỉ có chỗ của anh được nhất, cách đại viện cũng gần, nếu em muốn về thăm ông nội thì lúc nào về cũng được.”

“Chờ sau khi anh được nghỉ rồi đi, hai ngày này em sẽ ở khách sạn trước.” Cảnh Tiêu nói.

“Được.” Trì Thanh Hành cúi đầu xuống hôm vành tai của cô, bờ môi ướt át lại trượt xuống dưới…

Cảnh Tiêu run rẩy đẩy anh ra: “Đêm nay không được đâu.

Em còn chưa ăn cơm chiều, không có chút sức lực nào hết.”

Trì Thanh Hành cúi đầu cười khẽ, nhìn áo choàng tắm trên người cô, mái tóc khô được nửa, vừa thấy đã biết là mới đi từ phòng tắm ra, lập tức kéo cô ngồi xuống: “Vậy anh đưa em xuống dưới tầng ăn.”

“Anh ra ngoài trước đi, em phải mặc quần áo.” Cảnh Tiêu nói. 

Thảo nào vừa rồi anh ôm vào lòng có cảm giác mềm mại, hoá ra là cô chưa mặc cái gì. 

Yết hầu Trì Thanh Hành chuyển động, anh vội vàng xuống giường, đóng cửa lại đi ra phòng khách ngồi.

Ban đầu anh cũng không định chạm vào cô do sợ cô chạy mất, chỉ có thể lưu lại một cái ấn ký trước. 

Cảnh Tiêu ngồi khoanh chân trên giường, một lúc lâu sau mới xuống. 

Cũng không hiểu vì sao cô với Trì Thanh Hành làm như không có chuyện gì mập mờ rồi tới với nhau, lại có thể ôm hôn thân mật.

Bây giờ như vậy, ngầm lại thì thấy không phải quan hệ nam nữ đều như vậy sao?

Cảnh Tiêu cẩn thận suy nghĩ về chuyện của mình và Trì Thanh Hành, suốt mấy năm qua cô đều giống tự do tự tại, ngay cả việc Hallie gọi cô là mẹ cũng không để ý.

Huống chi là Trì Thanh Hành đã cùng cô thân mật, cô từ lâu đã lười truy cứu mọi việc, cuối cùng tự cho mình là nhất. 

Dù sao hai người cũng không ở bên cạnh nhau một thời gian. 

Dù sao cô cũng còn thích Trì Thanh Hành. 

Trì Thanh Hành đợi một lúc cũng chưa thấy Cảnh Tiêu đi ra, đành đi đến bên cửa sổ châm một điếu thuốc. 

Cảnh Tiêu để lại cái quần đùi ngắn vừa lấy ra, một lần nữa mặc vào bộ váy hồng caro có thắt lưng.

Cô nhìn bản thân qua gương, chải lại bên tóc, suy nghĩ có nên tô son gì đó hay không.

Cuối cùng vẫn cảm thấy không được ổn lắm, hơn nữa cũng chỉ là xuống dưới đi ăn cơm. 

Nghĩ xong, Cảnh Tiêu quyết định trực tiếp đi ra ngoài, không làm cái gì hết. 

Trì Thanh Hành vừa mới dập điếu thuốc, áo phông trắng với quần quân đội màu xanh lá, kiểu dáng mới kết hợp với chiều cao của anh làm anh giống như một tên côn đồ dữ tợn, chỉ thiếu một cái vòng trên cổ. 

Haizz, hình như cái vòng cổ ở chỗ cô.

Lúc trước Trì Thanh Hành học trung học, anh từng tìm thêm thành viên để thành lập ban nhạc.

Anh luôn đứng ở vị trí chính giữa, trên đầu đeo một chiếc băng đô màu đen, bộ dạng giống như một chàng trai hư hỏng nhưng anh chơi guitar rất nghiêm túc, đặc biệt thu hút người khác. 

Trong vòng cổ có một mảnh sắt có khắc chữ, Cảnh Tiêu luôn muốn nhìn thấy nhưng Trì Thanh Hành lại không cho.

Ngày đó Trì Thanh Hành đưa vòng cổ cho cô, lúc ấy bọn họ lại không nhớ để xem.

Sau đó cô còn đưa Hallie đi tìm Lý Thiều Phi, trên đường gập ghềnh cũng không nhớ đến, chuyện này cứ thế mà bị bỏ quên. 

Cảnh Tiêu nhìn Trì Thanh Hành rồi lại quay trở về phòng mình lục hành lý, rốt cuộc thì cũng nhìn thấy trên mảnh sắt kia khắc cái gì. 

Là ba chữ cô gái ngốc. 

Chữ viết nhìn rất giống chữ viết của Trì Thanh Hành. 

Trong lòng dâng lên một trận ấm áp, Cảnh Tiêu quỳ trên mặt đất, cười yếu ớt. 

Nghĩ lại thì cũng đã lâu không nghe Trì Thanh Hành đàn guitar, ca hát rồi. 

“Sao đột nhiên lại chạy về vậy?” Trì Thanh Hành đi vào nhìn Cảnh Tiêu rồi ngồi xổm xuống xoa xoa đầu cô hỏi. 

Cảnh Tiêu đưa mắt lên nhìn anh, mở lòng bàn tay ra: “Vì sao ngày hôm đó anh lại đưa vòng cổ cho em?”

“Muốn lưu lại một chút kỷ niệm.” Trì Thanh Hành nói. 

Vẻ mặt Cảnh Tiêu lập tức lạnh xuống, Trì thanh Hành lại cười nhạt nói: “Có muốn anh đàn guitar cho em nghe không?”

“Muốn.” Cảnh Tiêu trả lời. 

“Đàn guitar để ở trong phòng, em đến anh sẽ đánh đàn cho em nghe.” Trì Thanh Hành nói. 

Cảnh Tiêu cong môi, để vòng cổ lại chỗ cũ. 

“Đi thôi! Anh cũng đói rồi.” Trì Thanh Hành cười, bế cô lên: “Chút nữa muốn ăn gì?”

Cảnh Tiêu ôm lấy cổ anh: “Anh định cứ như vậy xuống tầng sao?”

“Đúng vậy!” Trì Thanh Hành nói: “Cô gái của anh tất nhiên sẽ được hưởng những thứ tốt nhất.”

Cảnh Tiêu nhìn anh không nói gì. 

Nhưng lúc xuống tầng bằng thang máy thì thật sự quá chói mắt.

Người đang đứng chờ thang máy nhìn thấy hai người họ còn chưa đi vào thì da mặt Cảnh Tiêu đã lập tức mỏng hơn, vùi đầu vào vai Trì Thanh Hành, dù sao thì họ cũng không nhìn thấy mặt cô. 

Cả một đường Trì Thanh Hành liếm môi cười cười mà xuống nhà ăn.

Lúc tới cửa, Cảnh Tiêu vội vàng giãy dụa đòi xuống dưới, ở đây nhiều người nếu mà bị bế vào thì Cảnh Tiêu cảm thấy sợ rằng da mặt mình sẽ cháy mất. 

Hai người tìm một vị trí ở gần cửa sổ rồi ngồi xuống, Cảnh Tiêu tùy ý gọi vào món ăn, Trì Thanh Hành cũng vui vẻ gọi món.

Chờ đến khi đồ ăn được bưng lên Cảnh Tiêu lập tức động đũa. 

Cô thật sự đói đến mức không chịu được. 

Không qua bao lâu, Cảnh Tiêu ăn xong thì Trì Thanh Hành cũng buông đũa. 

Vốn chỉ cần vài đũa là giải quyết xong chỗ đồ ăn này, ở trong quân đội thì là bình thường nhưng tối nay có Cảnh Tiêu nên Trì Thanh Hành mới ăn chậm lại. 

Cũng không chỉ bây giờ, trước kia cũng như vậy. 

Nghỉ ngơi một lát rồi hai người trở về phòng, ăn no mà ngủ luôn thì không thoải mái nên Cảnh Tiêu tìm một bộ phim tình cảm lãng mạn để xem, Trì Thanh Hành cũng ngồi bên cạnh cô. 

Suốt hai tiếng đồng hồ. 

Bộ phim cũng không cảnh nào đặc biệt xúc động, chỉ là một câu chuyện tình yêu ngày xưa nhẹ nhàng.

Cảnh Tiêu vẫn không hiểu được vì sao đến cuối cùng nam nữ chính lại chia tay. 

Cô muốn hỏi Trì Thanh Hành xem có hiểu gì không nhưng vừa mới quay sang nhìn trộm bộ dạng của anh, cô lập tức nhận ra anh cũng không hiểu. 

Rốt cuộc cũng đã tiêu hoá không ít đồ ăn, Cảnh Tiêu về phòng trước còn Trì Thanh Hành thì đi tắm rửa.

Một lúc sau anh cũng nằm lên giường, ôm lấy cô.

“Anh ngủ ngoài sofa, em ngủ ngoan vào, đừng có đá chăn đấy.” Trì Thanh Hành nói. 

“Anh ngủ trên này đi, sofa sẽ chật.” Cảnh Tiêu nhẹ giọng nói, còn cấm lấy bàn tay của anh. 

“Được.” Trì Thanh Hành đứng dậy đi tắt hết đèn, trong phòng đột nhiên tối om, cũng im lặng còn có thể nghe thấy hít thở rất nhỏ.

Trì Thanh Hành nhìn Cảnh Tiêu rồi cúi xuống hôn mái tóc của cô: “Bé con còn thích anh không?”

“Thích.” Cảnh Tiêu không cần suy nghĩ mà trả lời. 

“Tốt.” Trì Thanh Hành ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”

Cảnh Tiêu không biết Trì Thanh Hành có ý gì, cũng không suy nghĩ nữa, cô cảm thấy mệt mỏi, đầu óc cũng mụ mị rồi cứ thể tiến vào giấc ngủ. 

Một người bị lệch múi giờ, một người vì ban ngày phải tham gia phái binh đều chìm vào giấc ngủ thật tốt. 

Đến buổi sáng ngày hôm sau, Phương Nam vì chuyện đi chọn áo cưới mà hấp ta hấp tấp chạy đến tìm Cảnh Tiêu, gọi điện thoại không được cô ấy trực tiếp bấm chuông cửa.

Đợi khá lâu mới có người ra mở cửa. 

Trì Thanh Hành vừa mới tắm nước lạnh đi ra, trên tóc còn dính chút bọt nước, Phương Nam thấy vậy thì cũng chẳng ngạc nhiên, trực tiếp hỏi: “A Tiêu đâu ạ?”

“Trong phòng đấy, còn chưa dậy đâu.” Trì Thanh Hành đáp. 

Trước khi lúc còn ở đại viện, khi Phương Nam đến tìm Cảnh Tiêu đi chơi, thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng như này cho nên cũng không ngạc nhiên, cũng chẳng nghĩ hai người có gì với nhau.

Cô ấy coi Trì Thanh Hành như một người anh cả chính nghĩa mà đối đãi. 

“A Tiêu, mau dậy đi! Hôm nay tớ hẹn đi chọn áo cưới, nhân lúc tớ có thời gian nghì thì nhanh chóng làm xong chuyện này.” Phương Nam kéo Cảnh Tiêu dậy: “Sao không gọi được điện thoại cho cậu vậy? Tớ đã gọi mấy lần đấy.”

“Thẻ điện thoại bị tớ ném rồi, chút nữa ra ngoài làm một cái mới.” Cảnh Tiêu nói rồi bước xuống giường. 

Phương Nam đóng cửa phòng lại, nói nhỏ: “Anh Trì ngủ một đêm ở đây sao?”

“Ừ” Cảnh Tiêu vừa thay đồ vừa trả lời. 

“Ngủ bên ngoài sofa sao?” Phương Nam tiếp tục hỏi. 

Cảnh Tiêu dừng lại: “Cứ xem như là vậy đi.”

Cũng nên tính là như vậy, mới nằm cạnh nhau không được bao lâu thì Cảnh Tiêu mơ màng nghe được tiếng chuông điện thoại, Trì Thanh Hành đứng dậy đi trả lời.

Đến khi thức dậy vào buổi sáng, bên gối đã không có ai, cô đứng dậy đi ra ngoài xem thì thấy Trì Thanh Hành ngủ trên sofa, đắp một cái chăn mỏng. 

“Anh Trì cũng thật là, sao anh ấy lại quản lý chặt như vậy chứ? Cái gì cũng tham gia vào, không sợ tương lai cậu không tìm được bạn trai sao?” Phương Nam nhắc nhở: “Nói anh ấy là anh lớn nhưng cũng thể quản cậu, đều trưởng thành rồi phải sải cánh mà bay.”

Cuối cùng Cảnh Tiêu bị câu nói này làm cho bật cười, Phương Nam thở dài: “Tớ nói đúng đấy, cậu đừng có cười.

Dù sao tớ cảm thấy anh Trì nhiều lúc anh ấy cũng quản nhiều quá nhiều chuyện, không giống như một người anh trai.”

Vừa dứt lời thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Bé con, mở cửa ra!”

Phương Nam vội vàng bình tĩnh, che miệng lại. 

Cảnh Tiêu đã mặc xong quần áo, đi ra mở cửa cho Trì Thanh Hành, anh cũng đã thay đồ xong. 

“Giày để trong góc chân giường anh vào lấy.” Trì Thanh Hành cứ như vậy đi ngang qua mặt Phương Nam, xoay người tìm giày rồi nói với Cảnh Tiêu: “Anh phải chạy về đội, chút nữa em với Phương Nam ra ngoài vui vẻ đi shopping đi.

Hai ngày nữa được phê chuẩn anh sẽ tìm em sau.”

Cảnh Tiêu gật đầu. 

Phương Nam vội vàng cười: Anh Trì yên tâm đi, em đưa  A Tiêu đi chơi một ngày.

Cô ấy đã không về bốn năm rồi, có rất nhiều chỗ đã thay đổi, em đang định mang cậu ấy đi từng chỗ chơi.”

Trì Thanh Hành hơi đưa mắt nhìn Phương Nam, có chút nghiêm túc hỏi: “Anh có được tinh là cấp trên của em không?”

Phương Nam sửng sốt, đột nhiên lại hỏi đến cái này lập tức vội vàng trả lời: “Đương nhiên là có.”

“Nghiêm! Quay đầu đi ra ngoài!” Trì Thanh Hành hạ lệnh.

Phương Nam còn chưa làm rõ chuyện giày của Trì Thanh Hành sao lại ở trong phòng này, đầu óc giống như một vũng nước đục vậy. 

Trì Thanh Hành hơi nhếch miệng cười, bỗng nhiên quay đầu lại cúi xuống hôn lên môi Cảnh Tiêu một cái: “Anh đi đây.”

Trái tim của Cảnh Tiêu đập thình thịch, nếu Phương Nam mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ bị hù chết. 

Nhưng khi cô ấy để quay lại thì Trì Thanh Hành đã đi ra ngoài rồi..