Túc Nghệ bị tiếng chuông điện thoại đổ dồn gọi dậy.

Cô nằm nghiêng, bên hông có một bàn tay dầy rộng của đàn ông, sau lưng là một lồng ngực ấm áp.

Điều hòa đang mở, trên người cô vẫn đắp chiếc chăn bông dầy của khách sạn, ngoài trời bất chợt có cơn mưa nhỏ.

Sao mà thoải mái đến thế.

Thấy cô cựa mình, Chử Ưng mở mắt, đôi môi vuốt ve vành tai của cô: "Dậy rồi à?"

"Vâng." Môi Túc Nghệ bất giác mỉm cười, xoay người lại, hôn một cái dưới cằm anh rồi lấy tay che mặt.

Chử Ưng bật cười, kéo tay cô ra: "Che gì chứ?"

"Em không thể để anh nhìn thấy tình trạng mặt bẩn tóc rối của em được." Túc Nghệ đáp chắc nịch.

Chử Ưng cười, cúi đầu vừa thơm vừa dỗ dành: "Anh có thể vờ như không thấy."

Đáng tiếc là chẳng dụ được cô lung lay chút nào, Túc Nghệ vừa cười vừa trốn, rúc vào trong lòng anh, đang sắp sửa kéo áo may ô của anh lên ăn vụng thì chuông cửa vang lên dồn dập như chết người.

Không làm gì được, Túc Nghệ đành cọ mấy cái rồi ngoan ngoãn xuống giường đi mở cửa.

Ngô Tuyết thực sự không ngờ, người bình thường quay phim dậy còn sớm hơn trợ lý, hôm nay đã sắp muộn rồi vẫn còn chưa thấy có chút động tĩnh nào.

Đợi một lúc lâu, cuối cùng cửa cũng mở, chị vừa bật ra được một chữ "em" liền câm nín.

Người trong phòng tóc rối, má đỏ hồng, mặt cười ngây ngô, vẫn còn đang mặc áo choàng tắm rộng thùng thình, cổ đầy những đốm đỏ.

Nhìn là biết ngay chuyện gì đã xảy ra, thật là nóng bỏng.

Túc Nghệ lên tiếng trước: "Có việc gì ạ?"

"Em nói xem, đã mấy giờ rồi? Hôm nay em không tới phim trường à?" Ngô Tuyết nhỏ giọng lại, "Chị không làm ồn làm phiền giấc ngủ của ông chủ lớn đấy chứ?!"

"Mấy giờ rồi ạ?" Từ lúc ra khỏi giường cô vẫn chưa xem giờ, nghe Ngô Tuyết nhắc mới nhớ ra.

"Tám rưỡi, hôm nay chín giờ có cảnh diễn của em đấy."

Túc Nghệ giật mình trợn tròn mắt: "Sao chị không gọi em sớm!"

"Chị có gọi mà," Ngô Tuyết kêu oan, "chị gửi weixin cho em, không thấy em nhắn lại nên mới qua đây."

"Ôi, không còn thời gian nữa rồi, chị mau gọi lái xe tới đi, em đi sửa soạn một chút."

Quay vào phòng, Chử Ưng đã mặc xong quần áo, thấy cô cuống cả lên bèn hỏi: "Sao vậy?"

"Em bị muộn rồi." Túc Nghệ xông vào phòng rửa mặt, đứng một lúc trong đó lại hỏi vọng ra ngoài, "Bóp kem đánh răng giúp anh luôn nhé?"

Chử Ưng cười: "Ừ."

Lúc anh vào, cô vẫn đang đánh răng, kịch bản để trước mặt, tập trung đọc.

Thấy anh vào, cô lấy nước súc miệng rồi lẩm bẩm: "Tại anh cả đấy, làm em quên mất hôm nay phải đi quay."

Chử Ưng nhận lỗi: "Ừ, tại anh."

Túc Nghệ vừa ý, tựa vào cánh tay anh rửa mặt, mắt vẫn chăm chú đọc kịch bản.

Vừa thay xong quần áo thì có tiếng chuông gọi cửa dồn dập, nghe là biết ngay ai tới.

Chử Ưng ra khỏi phòng tắm, tiện tay đi mở cửa, lập tức nghe thấy tiếng Chử Khê vọng vào trong: "Anh! Em cũng muốn đi Disney! Em cũng muốn có túi xách!"

Chử Ưng chẳng buồn liếc con bé: "Không cho."

Túc Nghệ sửa soạn xong xuôi bảo: "Em tới phim trường đây, chiều mấy giờ bay ạ?"

"Hai giờ." Chử Ưng xoa tóc cô, "Em bận diễn, không cần đi tiễn anh."

Trang kịch bản ban nãy có ghi thời gian quay, tất cả đều là hôm nay.

Túc Nghệ hụt hẫng: "Vậy trước khi đi nhớ nói với em một tiếng."

"Được."

"Lên, xuống máy bay cũng phải nói với em."

"Được." Chử Ưng nhịn cười, "Xuống may bay sẽ gọi ngay cho em."

Chử Khê hoàn toàn bị ngó lơ, tức không làm gì được, đang tính mở miệng thì ông anh trai liền quẳng ra một câu: "Chử Khê, chiều về với anh."

"Gì cơ?" Cô nàng lắc đầu nguầy nguậy, "Đừng mà! Em mới ở đây có bao lâu đâu!" Chưa đi được Disney, vết thương lòng chưa lành, thù chưa báo được, cô không về!

Chử Ưng nghiêm mặt, đang định quát thì Túc Nghệ níu tay anh: "Không sao, để em ấy ở lại đi, con bé nghe lời lắm."

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Chử Khê giật giật môi, nặn ra một nụ cười trái lương tâm: "Phải đấy, em muốn ở cùng với chị dâu."

Thật không ngờ, hai tiếng chị dâu này dùng với anh trai còn hiệu nghiệm hơn hẳn dùng với Túc Nghệ, cuối cùng cô nàng không chỉ ở lại Thượng Hải thành công mà còn được cho một khoản tiền tiêu vặt.

Mấy bữa nay, ngay cả mua chai nước cũng phải dựa vào Túc Nghệ, có trời mới hiểu cảm giác này khuất nhục biết bao!

Túc Nghệ đứng ngoài ôm cánh tay Chử Ưng thật lâu, cuối cùng bị Ngô Tuyết kéo vào trong thang máy.

Cửa thang máy vừa đóng lại, Ngô Tuyết liền nhích người lại gần: "Mau cho chị mở mang tầm mắt xem túi xách xịn là thế nào nào."

"Đừng có làm như hiếm lạ thế," Túc Nghệ nói, "Một tháng chị dư sức mua được một, hai cái."

Ngô Tuyết cười: "Nhưng chị đâu nỡ bỏ tiền ra mua đâu."

Túc Nghệ khoác vai chị: "Thế chị chọn mẫu đi, em tặng chị một cái làm quà Thất tịch."

Ngô Tuyết tiết kiệm nhưng không phải vì mình. Gia cảnh của Lưu Minh Hạo tàng tàng, nhà, xe, con cái, những đều này chị đều phải bận tâm.

"Nay mới bao nhiêu mà đã nhắc Thất tịch rồi." Ngô Tuyết đứng thẳng người lên, xua tay, "Chị đùa thôi, chị không thích túi."

Đến tận lúc đi trên đường rồi Túc Nghệ mới nhớ ra: "An Tuyền đâu?"

"Đừng nói nữa," Ngô Tuyết có vẻ khó chịu, "em ấy lại đi cả đêm không về, gọi cũng không thấy bắt máy."

Túc Nghệ nhíu mày: "Gọi cũng không nghe? Không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ?"

"Không biết, có cần báo cảnh sát không nhỉ?"

"Báo cảnh sát gì chứ," Chử Khê xen vào câu chuyện của hai người, những ngày qua cô nàng cũng có quan sát của riêng mình, "Chị đó trông thế kia, ngày nào cũng ôm điện thoại lại hay biến mất ở phim trường, buổi tối đi không về, không phải đang yêu thì là gì?"

Hai người đều ngẩn ra.

Họ quả thực không nghĩ theo hướng này.

Ngô Tuyết khó hiểu: "Nhưng đây là lần đầu tiên em ấy đến Thượng Hải mà, có thể yêu đương với ai đây?"

"Em thấy chắc là người trong phim trường đó." Chử Khê nói, "Lát nữa để ý xem ai đến muộn là biết ngay."

Trong phim trường có đông người như vậy, nhiều hay thiếu mất một người, sao nhìn ra được? Hơn nữa, Túc Nghệ cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu chuyện tình cảm của trợ lý.

"Mấy ngày tới chị để ý một chút," cô duỗi lưng bảo, "nếu là chuyện khác thì sẽ tính tiếp, nếu đúng là yêu đương thì phải thay người đi theo em thôi."

Ý ở đây là, sẽ đuổi việc.

"Chị ấy chẳng qua chỉ yêu đương thôi mà, sao lại đuổi việc?" Chử Khê thắc mắc.

"Chị thuê người để làm việc, không phải để yêu đương." Túc Nghệ đi vào phim trường, vừa khéo Lý Mẫn đang đứng dưới ngọn đèn gần đó nói chuyện, cô lại gần chào hỏi: "Chào đạo diễn ạ, xin lỗi cô, hôm nay em dậy muộn."

Lý Mẫn không thích diễn viên đến trễ, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần ăn chửi rồi, không ngờ đối phương quay đầu nhìn xong lại còn cười: "Không sao, mau đi hóa trang đi, chuẩn bị xong thì quay."

"... Vâng."

Cô quay người đi được vài bước thì lại gặp Từ Thiến Lam đi tới, vẻ mặt chẳng mấy tốt lành, đi ngang qua người cô, thẳng tới chỗ Lý Mẫn.

Nếu là ngày thường, cho dù cô ta không thích cô thì cũng chào hỏi một câu khiến cho cả đôi bên cùng khó chịu, hôm nay làm sao mà bỗng như được khai sáng rồi vậy?

Ngô Tuyết nhìn thấu thắc mắc của cô, vừa vào phòng hóa trang liền giải đáp ngay: "Hôm qua lúc em phát trực tiếp, không phải là có trả lời một câu hỏi về chuyện phát trực tiếp ở phim trường hay sao."

Túc Nghệ mất một lúc mới nhớ ra: "Vậy thì sao?"

"Cô ta chính là người "phát trực tiếp ở phim trường" mà câu hỏi ám chỉ đấy, chắc là chuyện tới tai cô ta rồi," Ngô Tuyết nói, "giữa bao nhiêu là bình luận như vậy, thế mà em lại tia trúng ngay câu hỏi này, chị cũng thật phục em quá."

"... Tín nhiệm giữa người với người, lâu lắm rồi em chẳng cảm nhận được."

Ngô Tuyết xùy một tiếng: "Không sao đâu, dù sao cũng chỉ có em có thể làm gì cô ta chứ làm gì tới lượt cô ta làm gì."

Ngô Tuyết vừa nói dứt câu thì thợ trang điểm tới, vấn tóc Túc Nghệ ra sau rồi bối rối bảo: "Chị Nghệ, hôm nay cổ với tay chị chắc sẽ phải che phấn rồi."

Túc Nghệ ngáp một cái: "Tại sao?"

"Chị..." Thợ trang chỉ chỉ vào những vết đỏ trên cổ cô.

Túc Nghệ đến lúc ấy mới nhận ra, giả vờ tỉnh bơ, dày dạn kinh nghiệm, gật đầu: "Ừ, đánh dày một chút."

Mở điện thoại ra xem, vừa hay nhận được tin nhắn trước khi ra khỏi cửa của Chử Ưng, cô nhắn lại một mặt cười rồi đi lướt weibo.

Quả nhiên, số lượng có thể khiến Ngô Tuyết nói ra hai chữ "không ít" quả là đáng giật mình.

Trước đây, weibo của cô có một ngàn hai trăm vạn fan, trong đó có bao nhiêu nick ảo thì cô không biết nhưng chỉ sau một đêm ngắn ngủi tối qua, nó đã tăng lên hai trăm vạn fan, còn đông hơn cả số lượng người xem phát trực tiếp.

"... Số người follow tăng kiểu gì thế này?" Cô hỏi, "Công ty mua fan à?"

"Không mua," Ngô Tuyết đáp, "hai, ba mươi vạn trong số đó có thể là do Sina tăng thêm, số còn lại là fan thật đấy, thực ra tốc độ tăng thế này quá bình thường."

"Bình thường chỗ nào chứ, tối qua lúc em phát trực tiếp cũng chẳng đông như vậy."

Ngô Tuyết hừ nhẹ một tiếng: "Em đọc bình luận dưới weibo mình đi."

Đúng là càng ngày càng lạ, phải biết rằng bình thường Ngô Tuyết lúc nào cũng khuyên can cô đừng nên đọc bình luận.

Túc Nghệ kéo xuống đọc.

"Tại sao Túc Nghệ lại phát trực tiếp vào buổi chiều!? Mình vừa tan học về nhà, vào phòng trực tiếp thì hết luôn!!! Tức chết mất! Có điều xem phát lại cũng hay hihihi."

"Ai thích Túc Nghệ thì bấm like cho tui! Thấy Túc Nghệ đáng yêu cũng like cho tui! Muốn cưới Túc Nghệ thì cũng vẫn like nha!"

"Hôm qua xem chị phát trực tiếp xong bỗng dưng thấy thích chị lắm lắm ấy, vừa gia nhập fandom xong, mong chờ bộ phim tiếp theo của chị!"

...

Nói thế này có lẽ hơi kỳ cục.

Nhưng những người qua đường này bỗng dưng thân thiện với cô như vậy, thực là... chẳng quen gì hết!

Cô kéo xem quá nửa trang, không tìm ra được một bình luận xấu nào!

Đây có thực là khu bình luận bài của cô không vậy!!

"Đúng rồi," Ngô Tuyết bỗng nói, "sáng nay có một tổ sản xuất liên hệ với chị bảo muốn mời em đi thử vai nữ chính."

Túc Nghệ bỏ điện thoại xuống: "Nữ chính gì cơ?"

"Nữ chính thanh xuân vườn trường hồn nhiên đơn thuần đáng yêu."

"..."

Vẻ mặt của cô quả là một lời khó nói hết: "Em chẳng qua chỉ phát trực tiếp có một chút, không đến mức làm thay đổi cả con đường diễn xuất vậy chứ."

Vừa nói xong, cửa phòng hóa trang bỗng bị người ta đẩy ra.

Một nhân viên chạy xồng xộc vào: "Chị Nghệ, không hay rồi, chị mau ra xem đi!"

Cô đứng dậy hỏi: "Sao?"

"Là thế này, hôm nay là ngày Từ Thiến Lam kết thúc cảnh quay, Lâm tỷ, người đại diện của chị ấy tới chúc mừng..."

Nghe lời mở đầu như vậy, Túc Nghệ lập tức nhìn quanh phòng một vòng.

... Còn đâu bóng dáng Chử Khê.

Quả nhiên, cậu nhân viên lập tức nhăn nhó bảo: "Em gái chị, nhè đúng lúc Lâm tỷ mang bánh ngọt ra, liền bốc một nắm ném vào mặt chị ấy."

Lúc Túc Nghệ ra ngoài, Lâm Hà vừa lau mặt xong, miệng vẫn còn đang chửi: "Cô là ai hả?! Thật là vô giáo dục, có giỏi thì đừng có chạy!"

Chử Khê cười khẩy một tiếng, đang định mở miệng nói lại thì bỗng một cơn gió thổi qua người, có một người đi vượt qua trước cô.

"Aaaaaa..."

Lâm Hà vừa lau mặt xong, ngẩng đầu lên lại thấy trắng xóa một mảng, ngẩn ra một lúc mới hiểu... mình lại bị ném bánh ngọt nữa.

Lần này ngay cả là ai ném cũng không nhìn được, tức quá hét toáng lên: "Là con khốn..."

"Lâm tỷ!" Giọng Túc Nghệ nhẹ nhàng, hoạt bát, chặn hết những lời chị ta đang định nói, chiếc bánh ngọt dí một vòng nhoe khắp mặt chị ta, lời lẽ chân thành tha thiết động lòng người.

"Sinh nhật vui vẻ!"

Lâm Hà: "?????"