Lúc này, Dịch Thành đang ở văn phòng làm việc nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an.

Cảm giác nóng nảy trong lòng làm hắn không thể tập trung vào việc gì.

Không lẽ chỉ một câu nói của Tâm Dao cũng có khả năng làm cho sự bất an lây lan sao?

Hắn cố kiềm nén cho tới giữa trưa, thế nhưng đã qua giờ ăn trưa rồi mà vẫn không thấy cô đâu.

Quái lạ! Thông thường cô sẽ đến trước giờ nghỉ trưa khoảng mười lăm phút rồi chờ hắn, thế nhưng hôm nay đã trễ rồi mà không thấy cô đâu.

Hay là cô có việc bận đột xuất? Không đâu, nếu có thì cô phải báo với hắn một tiếng chứ.

Thế là Dịch Thành nhấc máy gọi.

Đầu dây bên kia vẫn đổ chuông nhưng lại không có người hồi âm.

Hắn gọi lại lần nữa.

Lúc này, đầu dây bên kia mới nhấc máy: “Alo?”

“Dì Trần?” Vừa nghe giọng nói, Dịch Thành liền nhận ra ngay, cảm giác bất an trong lòng cũng lớn hơn không ít.

Hắn biết tính Tâm Dao, cô thường mang theo điện thoại ở sát bên mình, không lí nào lại để quên để rồi dì Trần phải nghe máy hộ cả.

“Ông chú?” Đầu dây bên kia cũng ngạc nhiên không kém, dì Trần sốt sắng hỏi: “Ông chủ không sao chứ?”

“Sao? Tôi có việc gì? Dao Dao đâu? Sao em ấy không nghe máy?” Dịch Thành hỏi dồn.

Nỗi bất an trong lòng hắn đã dâng đến đỉnh điểm.

Sao dì Trần lại hỏi như vậy? Không lẽ…

“Ơ… Không phải phu nhân đang ở chỗ ông chủ sao?” Dì Trần hỏi lại.

Sau đó dì kể lại cho hắn nghe chuyện vừa nãy.

Dịch Thành tức giận đập bàn, giọng trầm hẳn xuống: “Mẹ nó! Bị lừa rồi! Dì mau gọi cảnh sát, báo cho cha mẹ trước nhưng khoan hẳn báo cho cha mẹ Khương.

Để tôi báo với Khương Quân là được.”

“Vâng vâng.” Dì Trần chưa nói dứt câu, hắn đã vội dập máy rồi chạy như bay ra ngoài.

Dịch Thế Huân, hắn không ngờ hắn ta lại dám ra tay lộ liễu như vậy.

Hắn không sợ hai bác đang ở nước ngoài sẽ vì hành động ngu ngốc này của hắn mà bị vạ lây hay sao? Hay hắn ta tự tin tới mức mình sẽ không bị lộ?

Mà đúng là thế thật, Dịch Thế Huân bỗng xuất hiện chắn ngang đường Dịch Thành với một bộ dạng nhếch nhác.

Quần áo tả tơi, trên mặt còn có thêm vài vết xước và máu khô, nhìn hắn ta như thể có thể gục xuống bất kì lúc nào.

Hắn chắn ngang đường Dịch Thành, thều thào: “Anh họ… cứu… chị dâu…”

Lúc Dịch Thế Huân xuất hiện với bộ dạng thảm hại đó đã thu hút không ít nhân viên, lúc này họ đều tụ tập quanh đây.

Nghe Dịch Thế Huân nói thế, từng trận ồn ào nổi lên như sóng vỗ.

Trợ lí của Dịch Thành cùng vài bảo vệ đi lên xốc Thế Huân đứng thẳng dậy.

Dịch Thành lặng lẽ quan sát hắn ta, nhất thời có chút không hiểu hắn ta muốn làm gì.

Vừa ăn cướp vừa la làng sao?

“Ừ.” Hắn bỏ lại một chữ rồi chạy vội ra ngoài.

Việc đầu tiên bây giờ có lẽ là đến đồn cảnh sát để trích xuất camera khu vực xung quanh.

Rất nhanh sau hắn đã có được thứ mình cần.

Quả thật Dịch Thế Huân đã rất tinh vi.

Chiếc xe của hắn ta sau khi rời khỏi nhà hắn đã đến một khu vực khá hẻo lánh.

Bỗng, chiếc xe dừng lại vì bị một xe khác chắn đường.

Từ trên xe, bốn người đàn ông mang theo hung khí sừng sỗ đi tới, bắt đầu đập phá và mở cửa xe.

Dịch Thế Huân bị hai tên lôi xuống và bắt đầu đánh đập.

Những tên còn lại vào trong xe, chẳng bao lâu sau mang theo Tâm Dao đã ngất lịm rời đi.

Có gì đó rất bất ổn ở đây, nhưng tạm thời Dịch Thành không nhận ra được điều gì, bởi tâm trí hắn đang bận để tâm tới cô gái bị họ mang đi.

“Chiếc xe đó sử dụng biển số giả, có lẽ sẽ phải mất một khoảng thời gian trước khi tìm ra nó.” Một viên cảnh sát cho hay.

Dịch Thành gật đầu.

Nhưng hắn tin việc này sẽ không làm khó được hắn, nhất định không! Hai nhà Dịch Khương có tay mơ rễ má thế nào chứ, hắn không tin lật tung cả cái thành phố này mà không thể tìm được cô.

Đúng vậy, cho dù có phải lật tung cả cái thành phố này hay rộng hơn thì hắn cũng phải tìm cho được cô.

Vậy nên, Tâm Dao, em nhất định không được xảy ra chuyện gì!

Hắn chẳng biết phải tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, tất cả dường như đã trở thành một đám hỗn độn.

Mặc dù hắn đã dằn lòng phải bình tĩnh, không được để bản thân rối rắm nhưng không tài nào bình tĩnh nổi.

Thử hỏi khi người mình yêu đang lâm nguy, mấy ai giữ được lí trí sáng suốt?

“Cho dù có lục tung cả thành phố này cũng phải tìm cho ra người.” Hắn bỏ lại một câu sau đó ra ngoài.

Bước chân vội vàng gấp gáp, trong khi tay thì liên tục ấn gọi những dãy số.

Đương lúc hắn chuẩn bị lái xe đến nơi xảy ra chuyện thì một cuộc gọi nặc danh gọi đến.

Dịch Thành nhíu mày hồ nghi, không lẽ thật sự bắt cóc cô là để đe dọa hắn? Kẻ đó rốt cuộc liều lĩnh đến cỡ nào? Nhưng không có thời gian để đoán già đoán non, hắn bắt máy ngay: “Alo?”

“Dịch tổng, hẳn là ngài cũng đoán được tôi đang có ai trong tay.” Giọng bên kia nghe rất máy móc, rõ ràng là đang dùng máy đổi giọng.

Ngay khi Dịch Thành có ý định quay lại, muốn nhờ cảnh sát định vị xem kẻ thực hiện cuộc gọi đang ở nơi nào.

Thế nhưng, hắn chưa kịp dời bước thì đầu dây bên kia đã lên tiếng, như thể đang ở một vị trí nào đó quan sát hành động của hắn: “Đừng vội tìm cảnh sát, nếu không cô vợ nhỏ của ngài sẽ gặp nguy hiểm đấy.”

Dịch Thành dừng bước ngay, hắn đảo mắt nhìn xung quanh rồi cất giọng: “Đảm bảo cô ấy an toàn, mày muốn gì cũng được.”

Giọng hắn rất trầm đục, bàn tay siết chặt như thể sắp đánh người.

Đầu dây bên kia vẫn trả lời một cách máy móc, như một con robot được lập trình sẵn: “Thật không? Tôi chỉ cần…”