Tâm Dao mang theo phần bánh kem kia về nhà.

Hải Nguyệt có ý định để ba mẹ và anh trai nếm thử thành phẩm đầu tiên của mình, chứ cô thì không nỡ làm thế.

Lý Yên sống cùng ba mẹ cô, vị giác của họ đã sớm bị Lý Yên chiều hư rồi, cái bánh này của cô thế nào cũng bị chê.

Cô mang về cho Dịch Thành thử.

Không phải cô ác, chỉ là so với việc để ba mẹ thử cái bánh không đảm bảo an toàn này thì cô muốn cho hắn thử hơn.

Coi như đây là một phần đền bù cho việc hắn cứ ậm ờ mãi chẳng chịu ly hôn.

Nghĩ đến đó, khóe miệng Tâm Dao cong lên tạo thành một nụ cười thật tươi.

Lúc cô về nhà cũng là lúc Dịch Thành vừa trở về từ công ty.

Hắn nhìn cô chăm chăm, trong khi Tâm Dao bày cái bánh kem ra dĩa.

Cô cười: “Ăn thử đi, tôi tự làm đấy.”

Dịch Thành nhìn cái bánh, hơi nhíu mày lại.

Song, hắn vẫn cầm thìa xúc một miếng bánh cho vào miệng.

Mặc dù vẻ ngoài của nó trông không đẹp lắm, nhưng vị cũng khá được.

Nhưng Dịch Thành vốn không thích ăn ngọt, hắn chỉ thử một chút rồi gật đầu: “Khá được.”

“Cảm ơn.” Được khích lệ, tâm trạng Tâm Dao cũng trở nên không tệ.

Dịch Thành nhớ tới chuyện lần trước Vương Việt dặn dò, hắn hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”

“Hả? À, không cần đâu.” Tâm Dao lắc đầu ngay, cô không có phúc phần nhận được sự giúp đỡ của nam chính.

Trước sau gì cũng sẽ ly hôn, cô không muốn làm phiền hắn.

“Tôi có người giúp rồi, không phiền anh đâu.”

Dịch Thành nhớ tới người cùng cô đi ăn, đưa cô về nhà mấy ngày trước.

Vương Việt nói đúng rồi sao? Bởi vì người đó luôn ở bên giúp đỡ Tâm Dao nên cô động lòng?

Hắn có vẻ tức giận, dứt khoát quay người bỏ về phòng trong ánh mắt khó hiểu của Tâm Dao.

Hắn cứ đi mà chẳng thèm ngoái lại nhìn trong khi cô vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô nói gì sai sao? Cùng lắm chỉ là từ chối hắn giúp đỡ thôi mà.

“Mấy ngày nay anh ta bị làm sao ấy nhỉ?” Tâm Dao lẩm bẩm, nhưng sau đó cô cũng chẳng để tâm mấy.

Bữa ăn tối Dịch Thành cũng không xuống, Tâm Dao đành ngồi ăn một mình.

Dì Trần vừa lau dọn vừa nói: “Có vẻ ông chủ đang rất muốn giúp phu nhân đấy.”

Tâm Dao lắc đầu ngay: “Không thể đâu ạ, chắc chỉ là tiện miệng hỏi mà thôi.

Nhưng sao dì lại gọi con là phu nhân rồi?” Cô không quen với cách xưng hô này.

Hơn nữa, cô cũng thích được gọi là tiểu thư hơn.

Dì Trần đáp: “Ông chủ bảo thế ạ.”

“Ơ… lạ nhỉ? Anh ta lại đập đầu vào đâu à?” Cô tự hỏi, song cũng không có nhiều thời gian mà quản hắn nữa.

Chỉ còn một tuần nữa là quán khai trương, cô phải lo nhiều việc lắm.

Nào là in phát tờ rơi giới thiệu, rồi thuê nhân viên phụ quán, rồi ti tỉ những thứ khác phải lo.

Ấy thế mà chiều nay, Lý Yên lại ban cho cô thêm một mối bận lòng.

Ánh trăng vằng vặc sáng ngoài cửa sổ, ngọn gió đêm mang theo không khí hơi se lạnh phả vào trong phòng.

Tâm Dao không đóng cửa sổ, cô đứng ở ban công nhìn khoảng sân rộng bên dưới.

Khung cảnh xung quanh huyền ảo như được dát thêm một lớp bạch kim lấp lánh, phủ lên lá cây một lớp kim tuyến màu bạc.

Không gian thật buồn chán và tẻ nhạt như chính lòng của cô lúc này.

Tiếng thở dài nặng nề vang lên, hàng lông mi dài khẽ nhắm lại, trong lòng đã bắt đầu có chút rối ren.

Từ lúc xuyên tới đây, cô vẫn luôn đinh ninh với con đường mà mình đã chọn – ly hôn, tách khỏi cốt truyện rồi an nhàn sống như một người bình thường.

Nhưng một tháng qua đi đã cho Tâm Dao thấy mọi chuyện vốn chẳng dễ dàng.

Bắt đầu là việc Dịch Thành không muốn ly hôn, tiếp đến là sự thay đổi trong mối quan hệ giữa hai người.

Mặc dù đã đạt được thỏa thuận ly hôn với Dịch Thành, nhưng với Tâm Dao, bản thỏa thuận đó lại chẳng có trọng lượng.

Nó mờ nhạt đến nỗi đôi lúc cô cũng quên mất, nó đã gián tiếp tạo thêm một sợi tơ vào mối quan hệ rối ren giữa hai người.

Bây giờ, liệu cô muốn yên lặng rút lui có còn được không?

Cô lại nhớ về câu hỏi của Lý Yên, Dịch Thành có tốt hay không? Có! Hắn rất tốt, hoàn hảo về mọi mặt.

Nói về ngoại hình, hắn có ngoại hình.

Nói về sự nghiệp, hắn có sự nghiệp.

Hắn cũng không bạo lực, không ăn chơi đổ đốn, cũng rất tôn trọng cô.

Có thể nói, hắn là một người hoàn hảo mà một khi bước ra xã hội ngoài kia, cô khó có thể tìm được một người thứ hai.

Song, bởi vì hắn quá hoàn hảo nên cô mới không dám ôm mộng.

Hắn là nam chính, điều này cô không quên.

Chỉ một thời gian nữa thôi, hắn sẽ phải lòng nữ chính và chuyện này sẽ chấm dứt.

Tâm Dao nặng nề thở dài một hơi, không hiểu sao lúc này cô lại không cao hứng như lúc trước.

“Không phải là động tâm với anh ta rồi chứ?” Cô tự cười mình “Sao có thể? Cũng chỉ là ngưỡng mộ mà thôi.”

Một người vừa đẹp trai, vừa tài giỏi lại giàu có ở ngay trước mắt, để ý một chút chắc cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.

Dù sao cũng chỉ còn hơn tháng nữa, chờ nữ chính xuất hiện rồi thì hắn sẽ ly hôn không chút do dự.

Tới lúc dó, cô còn được hưởng thêm một khoản tiền lớn…