"Ơ không phải..."

Lý Hưởng ngây người nhìn về hướng Văn Dục Phong rời đi, mất mấy giây mới phản ứng kịp rồi đuổi theo.

"Dục ca, chúng ta lên lớp mười một rồi, không nên đi đến tầng của lớp mười đâu."

Văn Dục Phong không dừng bước, sau lưng truyền đến giọng nói lười biếng.

"Anh biết."

"Vậy Dục ca sao anh còn..."

Trước khi Lý Hưởng nói xong, Triệu Tử Duệ đã đi tới đánh vào sau đầu cậu ta.

"Mày ngốc à?", Triệu Tử Duệ liếc mắt nhìn Lý Hưởng, trong đôi mắt ẩn chứa sự đồng tình: "Dục ca rõ ràng muốn tới năm nhất tìm người."

"..."

Lý Hưởng chớp chớp mắt, rốt cục phản ứng lại, hiếm khi không quan tâm đến miệng lưỡi độc địa của Triệu Tử Duệ: "Anh ấy đang tìm ai?"

Triệu Tử Duệ không vội trả lời, cậu ta nâng tầm mắt lên nhìn thiếu niên đang đi phía trước.

Sau vài giây, cậu ta quay đầu lại.

"Tao nghe nói hôm qua Dục ca bảo bọn mày điều tra một người ở THCS?"

"..."

Lý Hưởng cau mày suy nghĩ một lúc: "Đúng là có.

Anh ấy bảo tao nghe ngóng một học sinh mới chuyển tới lớp chín không lâu.

Anh ấy chỉ biết tên người đó đọc thế nào, nhưng không biết hai chữ đó viết sao, bảo tao nhất định điều tra cho rõ."

Ánh mắt Triệu Tử Duệ lóe lên: "Vậy người đó tên là gì?"

Lý Hưởng: "Tần Tình.

Tần của Tần- Hán, Tình của tình thiên (trời quang đãng)."

Triệu Tử Duệ im lặng vài giây.

"Thực sự là cô ấy."

"Mày biết không?"

Lý Hưởng tròn mắt ngạc nhiên.

Triệu Tử Duệ liếc Lý Hưởng: "Không chỉ tao biết, mày cũng biết."

"..."

Lần này Lý Hưởng bị sốc tới không nói được gì.

Triệu Tử Duệ không thèm che giấu vẻ hứng thú của mình: "Mày có nhớ khoảng thời gian trước không, ngoài cổng trường, gặp một nữ sinh THCS đội mũ lưỡi trai sau đó được thầy Tôn dẫn đi không?"

Lý Hưởng đăm chiêu suy nghĩ vài giây, sau đó vỗ đầu mình.

"Đương nhiên là tao vẫn nhớ rồi! Tiểu học muội đặc biệt dễ thương, trông...", cậu ta đột nhiên ngừng lại: "Chờ đã...!không lẽ cô ấy là Tần Tình mà Dục ca hỏi?"

Triệu Tử Duệ gật đầu.

Lý Hưởng cau mày, tỏ vẻ khó hiểu.

"Vậy làm sao mày biết cô ấy tên là gì?"

Triệu Tử Duệ nghe vậy, không vội trả lời, còn cười nhạt liếc Lý Hưởng một cái.

"Không phải là nhờ mày sao? Lần đó mày thay Lăng Vũ hẹn Dục ca đi tới khu giải trí.

Sau khi Dục ca tức giận bỏ đi, tao liền đi theo, vừa ra cửa không bao lâu đã nhìn thấy cô bé đó, đúng lúc thấy một học sinh THCS tỏ tình với cô bé, còn gọi tên cô bé nữa."

Lý Hưởng mơ hồ đoán được phía sau ắt có tin tức lớn nào đó, hai mắt lập tức sáng lên.

"Sau đó thì sao?"

Triệu Tử Duệ khẽ cười: "Đoán đi.", nói xong, co giò chạy.

"...! Triệu Tử Duệ, đồ con rùa nhà mày, nói hết cho lão tử rồi đi!"

...!

Ngày đầu tiên vào THPT của Trung học Nhất Sư, vốn đều là học sinh từ THCS chuyển lên.

Tuy lớp cũ đã tách ra nhưng cũng không làm chậm trễ việc học sinh mới tự mình tìm "đồng chí cách mạng" cũ trong lớp mới của họ.

Nhất thời cả phòng học nổi lên phong trào "nhận thân", từng nhóm người tụm năm tụm ba làm quen; ngược lại người khác biệt như Tần Tình liền bị gạt sang một bên.

Cho nên, Văn Dục Phong đến trước cửa lớp học số 15 năm nhất, đập vào mắt, chính là "bạn học nhỏ" của cậu đang nằm một mình trên bàn học, thoạt nhìn như linh hồn đang phiêu lãng phương xa.

Có chút ngốc nghếch...!lại đặc biệt đáng yêu.

Khóe môi Văn Dục Phong khẽ giật, lười biếng dựa vào trước cửa phòng học.

Sau đó cậu giơ cánh tay lên, đốt ngón tay thon dài linh hoạt gõ cửa lớp.

"Cốc cốc" hai lần, không nhẹ cũng không nặng.

Có người trong lớp học sớm đã nhìn ra vị đứng ở cửa lớp này, không hẹn mà đồng loạt im lặng.

Rốt cuộc, tên tuổi của Văn Dục Phong trong trường Nhất Sư bất kể là THCS hay THPT, đều được mọi người biết tới.

Hơn nữa, độ nhận diện của gương mặt thanh tú kia so với cái gọi là giáo thảo của Nhất trung bọn họ vẫn cao hơn ba phần.

"Đàn anh Văn...!xin hỏi anh đang tìm ai vậy?"

Một nữ sinh ngồi cạnh cửa đỏ mặt can đảm, hỏi vấn đề khiến ai cũng tò mò.

Văn Dục Phong không trả lời, như cười như không nhìn về phía phòng học, cô gái đang nằm trên bàn không hề để ý đến sự xuất hiện của cậu.

Theo tầm mắt của cậu, mọi người cũng nhìn về phía góc đó.

Chỉ là ở góc đó có không ít nữ sinh lúc này hoặc nhìn đông nhìn tây, hoặc cúi mặt xấu hổ.

Duy chỉ có một người không giống bình thường, đôi mắt rũ xuống mặt bàn.

Nhìn kỹ, cũng chỉ là một con cừu nhỏ bị sói đè đầu liếm hết lớp lông ở móng vuốt, bộ dạng như sinh vô khả luyến.

"..."

Văn Dục Phong không nhịn được cười, cũng không đợi cô gái chủ động nhìn thấy mình.

Cậu nhấc đôi chân dài của mình, cho tay vào túi quần rồi bước vào lớp.

Vừa đi, những ánh mắt ẩn giấu ngưỡng mộ của các nữ sinh vừa đổ dồn về cậu.

Mãi đến khi cậu đứng trước bàn cô gái.

Rất chính xác, thân người cậu đứng che khuất ánh sáng, phủ bóng lên người Tần Tình.

Tần Tình ngây ra một hồi, rốt cục hoàn hồn lại, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Nhìn đường nét khuôn mặt quen thuộc đứng ngược sáng, Tần Tình "A" một tiếng, theo bản năng đứng dậy lùi lại một bước.

Sau đó thần sắc của cô hơi hoảng đưa mắt nhìn về cửa sau lớp.

Đã khóa.

Tần Tình tuyệt vọng quay lại, tròng mắt trắng đen rõ ràng vô tội lại luống cuống, hơi do dự nhìn nam sinh trước mắt.

Ánh mắt Văn Dục Phong càng sâu.

.............!

Cậu cảm thấy bản thân có lẽ là điên rồi, bằng không làm sao giải thích việc cô gái còn chưa cao bằng vai mình đối diện chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến cậu cảm thấy trái tim ngứa ngáy không chịu được, giống phải làm điều gì đó ngay lập tức mới cứu vớt được bản thân vậy.

Cô chỉ nhẹ kêu "a" một tiếng, khơi lên những cảm xúc không áp xuống được đang cuồn cuộn trong lòng.

Dù vậy, khi những cảm xúc mà cậu không áp chế xuống được đang cận kề thời khắc bùng nổ, cô gái trước mặt cậu liền lùi lại một bước.

Chỉ lùi một bước____ nhưng cậu không dám làm cái gì.

Trên đường đi tới đây, tất cả những hành vi mang ý nghĩa thỏa mãn sự tham lam của cậu, sau khi cô lùi bước lập tức như núi tuyết tan biến.

"...Em thực sự mới mười lăm tuổi sao?"

Ánh mắt của nam sinh thâm trầm, giọng hơi khàn.

Tần Tình mịt mờ khó hiểu nhìn cậu, còn hơi nghiêng đầu, đôi mắt vô tội.

"Chậc!"

Văn Dục Phong giơ tay lên, chặn trước mắt cô gái.

"..."

Tần Tình vô tội nhìn bàn tay xinh đẹp sạch sẽ với những đốt ngón tay rõ ràng trước mặt.

Sau đó cô nghe thấy Văn Dục Phong trầm giọng nói.

"Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh."

Do dự một lúc, Tần Tình mới gật đầu: "Ồ!"

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại.

Đôi mắt đen của Văn Dục Phong chìm xuống: "Cũng đừng dùng giọng nói này để nói chuyện với anh."

Tần Tình: "..."

Không khí trầm mặc vài giây, Văn Dục Phong khẽ "hừ" một tiếng.

"Tập quân sự cho tốt."

Nói xong, cậu thu tay lại xoay người quay trở về đường cũ.

Hình ảnh cuối cùng để lại cho Tần Tình là góc mặt nghiêng, chỉ nhìn thấy một chút tức giận lại không giống như tức giận ở giữa hai hàng mày thẳng đẹp của nam sinh.

Đợi khi thân ảnh đó biến mất ngoài cửa lớp, Tần Tình ngây người ngồi xuống, nhớ lại biểu tình Văn Dục Phong sau khi vào đây.

Sau đó, ánh mắt cô lộ ra sự khó hiểu.

____

Mạn Tuyết chỉ nói rằng người đó hút thuốc trốn học, không nói rằng đầu óc của anh ấy cũng không được tốt mà?

Cùng lúc này, ngoài lớp học.

Triệu Tử Duệ và Lý Hưởng ở bên ngoài nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhanh chóng đi theo hướng Văn Dục Phong đã rời khỏi, vừa đi Lý Hưởng vừa không nhịn được cười.

"Mày thấy sao? Tao còn tưởng Dục ca muốn vào trực tiếp ôm người đi cơ.

Không ngờ anh ấy vậy mà lại e sợ trước mặt một tiểu cô nương!"

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Dục Phong: =.=#

♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡