Ban đêm, trên giường.

Tiêu Dương lần nữa úp sấp trên giường nằm ngay đơ.

Ban ngày thịt gà tưới rau, giặt quần áo nấu cơm, buổi tối nấu nước tắm rửa từng việc từng việc đều khiến hắn tinh bì lực tẫn.

Thật muốn phát điên.

Lương Phượng ngồi bên cạnh hắn, dưới ánh đèn vô cùng hiền lành vá lại quần áo bị rách của hắn ban ngày.

Tiêu Dương cảm thấy tràn đầy bi ai.

Từ nhỏ đến lớn, có khi nào hắn phải mặc quần áo vá cơ chứ?

Trườn trườn tiến tới, gối đầu lên đùi mỹ nhân, ánh mắt thăm thẳm: "Ngươi gạt ta, ngươi căn bản là không thích ta."

Lương Phượng liếc mắt nhìn hắn, vẫn chăm chú may vá: "Tại sao lại nói vậy?"

Tiêu Dương: "Ngươi bắt ta làm này làm nọ, căn bản là coi ta là hạ nhân mà sai sử."

Lương Phượng: "........"

Tiêu Dương: "Nếu ngươi thực sự thích ta, đáng lẽ nên suy nghĩ đến cảm thụ của ta, không nên bắt buộc ta làm chuyện ta không thích, ví như ta muốn đi ra ngoài, ngươi nên để ta ra ngoài."

Lương Phượng dừng động tác trên tay, ánh mắt chăm chú nhìn Tiêu Dương, vươn tay vuốt ve trán hắn một chút: "Cái này không được."

Tiêu Dương: "Vì sao? Nếu ngươi thực sự thích ta, ta cam đoan sau khi rời khỏi đây vẫn sẽ ở cùng với ngươi."

Lương Phượng vuốt đầu Tiêu Dương: "Ta không thích, bên ngoài có quá nhiều người. Nơi này thanh tĩnh, cũng rất tốt."

Tiêu Dương: "........"

Lương Phượng: "Huống hồ ngươi cũng nói ngươi phong lưu thành thói, bên ngoài nhiều người như vậy, ngươi gặp một người thích một người, ta cản không được."

Tiêu Dương tức giận: "Ta đây không muốn nói chuyện với ngươi nữa."

Nóng tiết xoay người giả ngủ!

Thế nhưng sau khi đèn tắt, vẫn có một thân thể xích lại gần, đặt tay lên eo hắn.

Tiêu Dương nổi đoá: "Ngươi buông ra! Ta đây ba tháng chưa gần mỹ sắc! Ngươi còn khiêu khích ta như vậy mẹ nó ta làm chết ngươi!"

Lương Phượng ôm càng chặt hơn.

Tiêu Dương căm giận xoay người, bắt lấy cổ tay mỹ nhân quát lên: "Ngươi nghĩ ta không làm gì được ngươi sao! Làm ngươi đến không xuống giường được, cho dù giết ngươi, ngươi cũng không thể phản kháng!"

Ánh mắt Lương Phượng trong veo, hơi hơi nhếch môi, yên lặng không nói.

Một khắc kia lý trí Tiêu Dương thực sự bay mất rồi.

Ấn vai người kia, cúi đầu hôn xuống.

—-

Yếu sinh lý mà bày đặt -_-

Nãy đang làm tự nhiên lap tắt cái phụp, lúc đó type gần hết chương rồi, cái cảm giác rất đm này -_-