Vài ngày kế tiếp Tiêu Dương không thèm phản ứng Lương Phượng.Chỉ vì một ánh mắt của Lương Phượng sẽ làm y nhớ đến đêm hôm đó, vành tai nóng rát đỏ bừng.Lòng luôn xao động không yên, sẽ đặc biệt khó chịu, táo bạo, nóng giận.Trong lòng Lương Phượng hiểu rõ, không hề trông y gắt gao.Chỉ khiến Tiểu Dương của hắn luôn trong tầm mắt hắn.Thấy Tiêu Dương đang bận rộn xử lí quân vụ, hắn liền tránh ở sau màn thêu thùa may vá.Gần đây hắn đã đem tất cả quần áo của Tiểu Dương đều thêu lên đồ án dê con, giờ lại nhàm chán muốn thêu lại thêm một lần nữa.Nhưng nghĩ cũng không tốt lắm, liền quyết định thêu bên cạnh dê con một tiểu phượng hoàng (= phượng hoàng con).Trước đây thiếu thốn, Lương Phượng chỉ có chỉ màu vàng đất, cho nên tất cả dê con màu đều kì quái – màu vàng đất. Cũng may hôm qua hắn xuống trấn mua một bao kim chỉ mới, đủ mọi màu sắc, cuối cùng cũng có thể thêu một bé phượng hoàng rực rỡ rồi.Quá trình thêu phí thời gian hơn dê con nhiều, chỉ là màu sắc thôi đã cần đến năm, sáu loại. Lương Phượng thực hài lòng vì đã tìm được công việc phái thời gian, làm việc rất vui vẻ.Tiêu Dương vén màn tiến lại gần, hạ thắt lưng nhìn kỹ thật lâu, âm trầm nói:“Ngươi thêu lên cổ tay áo ta một đống shit ta còn chưa tính xổ với ngươi, giờ lại thêu thêm một con sơn kê (= gà rừng) là có ý gì?”Lương Phượng dừng lại công việc trong tay, không vui mà mím môi:” Đây là phượng hoàng.”Tiêu Dương mở to mắt:“…………………..”….Con bà nó rõ ràng chính là một con......Nhưng khi nhìn hắn cúi đầu, dáng vẻ có chút mất mác, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy không vui.Ma xui quỷ khiến liền vươn tay lên nâng cằm Lương Phượng, ấn môi hắn hôn một ngụm.Y câu môi cười:“Kỳ thật ta sớm nhận ra rồi, lừa ngươi chút ngươi cũng tin?”(Ngưng Băng: ôn nhu nha ~~~~)Lương Phượng liền cao hứng lại, ánh mắt ôn nhu như nước, cuối đầu tiếp tục thêu.Nụ cười của y cương ở trên môi, thật không thể nghĩ thông đang êm đẹp lại thêu một con gà.. à không phượng hoàng, mà còn thêu ở bên cạnh đống shit, là muốn biểu đạt con gà rừng này… A không, là con phượng hoàng này đang ị sao?Bất quá nhìn hắn vui thích như thế, liền tùy theo hắn đi ___ Tiêu Dương đau đầu thầm nghĩ.