Cuối cùng Tiêu Dương vẫn chui vào lòng Lương Phượng.

Thương tâm uất ức.

Ánh trăng bên ngoài lắp loáng, hoa cỏ dưới cửa sổ thoang thoãng mùi hương thơm ngát bay thẳng vào phòng.

Vốn nên yên giấc, Tiêu Dương lại yếu ớt lên tiếng:

“Ngươi tha ta đi.”

Lương Phương xoa đầu y, không nói.

“……………”

Tiêu Dương hơi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt xinh đẹp của Lương Phượng.

“Ta đang nghiêm túc nói chuyện với ngươi.”

Lương Phượng:

“Không tốt.”

Tiêu Dương đau đầu, vẻ mặt chân thành tha thiết:

“Kỳ thật…. Ngươi rất đẹp, đối xử với ta rất tốt, những điểm đó ta đều biết hết.”

Tâm tình Lương Phượng rất tốt khi nghe y nói thế, ánh mắt càng thêm ôn nhu:

“Ân.”

Tiêu Dương:

” Bằng thủ đoạn của ta, nếu muốn rời xa ngươi rất đơn giản, ta có thể hạ độc độc chết ngươi, dùng hỏa dược làm chết ngươi, hạ lệnh cung tiễn bắn chết ngươi, hoặc có thể tự mình động thủ, nửa đêm dùng chủy thủ (= dao găm) đâm chết ngươi, ngươi nói có đúng không?”

Lương Phượng nhíu mi:

“…….Nguyên lai ngươi nghĩ nhiều như thế.”

Tiêu Dương:

“……….! Bất quá ta cái gì cũng chưa làm.”

Lương Phượng:

“Nên ngươi vẫn đáng ta thích.”

Tiêu Dương tức thở hổn hển:

“Cái này chỉ là một cái cớ! Ta với ngươi không thân cũng chẳng quen, ngươi vì cái gì phải đối với ta trả giá nhiều như thế? Ngươi tốt với ta… gần như mẹ của ta.”

Lương Phượng:

“………….”

Tiêu Dương:

“Ta chỉ có một phụ thân một mẫu thân, trong kí ức chỉ có mẫu thân là đối tốt với ta, trước khi gả cho phụ thân nàng chỉ là một nha hoàn, nhưng rất biết chăm sóc người khác. Khi nàng mất, không còn ai tốt với ta như thế nữa.”

Lương Phượng nâng tay kéo Tiêu Dương càng vùi sâu vào ngực mình, yêu thương vô cùng:

“Sau này có ta thương ngươi.”

Tiêu Dương:

” Ta nói nhiều như thế không phải muốn ngươi tốt với ta.”

Lương Phượng:

“…………..?”

Tiêu Dương buồn bực nói:

“Ngươi đối ta hảo, ta biết. Nhưng ta từ nhỏ không ai quản giáo, phẩm tính sai lệch, dù bây giờ thích ngươi, thì sau này nhất định cũng tả ủng hữu ôm, có mới nới cũ bỏ rơi ngươi. Ta là người phong lưu như thế, không đáng để ngươi lưu luyến si mê, toàn tâm toàn ý.”

Lương Phượng mím môi, không vui nói:

” Không được nói bản thân như thế.”

Tiểu Dương của hắn tính tình chỉ thích chọc phá người khác, nhưng bản chất vẫn là rất tốt.

Ở trong mắt Lương Phượng, Tiêu Dương luôn đúng, xem bao nhiêu cũng không chán.

Táo bạo, tức giận, đáng thương hề hề, dáng vẻ nào cũng đều khả ái cả.

Lương Phượng cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu của Tiêu Dương:

“Tiểu Dương của ta rất tốt, đáng giá ta yêu thích.”

Tiêu Dương:

“…………………”

Một câu nói cũng nói không nên lời.

Từ nhỏ y đã trưởng thành sớm, giởi nhìn thấu lòng người, đồng thời cũng hiểu rõ chính mình.

Nhưng câu nói này của Lương Phượng, vẫn làm y rung động.

Vật trong ngực bùm bùm kêu, đập có chút nhanh…