Edit: Táo Mèo Đột nhiên Phỉ Minh Sâm nói vậy khiến Lục Tịnh An không khỏi ngẩn người. Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng ấm cúng và náo nhiệt, luôn tràn ngập tiếng cười truyền ra từ căn nhà bên cạnh, cộng thêm một con chó lớn trông nhà nữa. Cô mím môi không vội đáp lời, hai tay sọc vào trong túi quần rồi ngồi xuống ghế. Cậu thiếu niên ngồi trên giường có vẻ dương dương tự đắc, không hề cảm thấy lời nói của mình đột ngột thế nào, Lục Tịnh An nhíu mày cất tiếng, "Tới nhà cậu làm gì?" "Đưa vở ghi." Phỉ Minh Sâm liếc nhìn quyển vở, từng trang từng trang tỏa ra thoang thoảng mùi giấy mới tinh. "Đưa vở ghi?" Lục Tịnh An trừng mắt, lập tức đoán được ý của cậu, "Cậu ra viện rồi?" "Ừ." Phỉ Minh Sâm gật đầu. "Thân thể cậu khỏe rồi?" Ủa thế thì chắc tới trường được rồi nhỉ? Giống như hiểu được ý tứ bóng gió của Lục Tịnh An, Phỉ Minh Sâm lắc đầu, "Chỉ là về nhà tĩnh dưỡng thôi, tôi không quen ở viện." Tuy nói vậy, nhưng tâm trạng của Phỉ Minh Sâm cũng chẳng mấy tốt đẹp. Nếu có thể thì cậu cũng không muốn về nhà, bởi về nhà có nghĩa là thời gian cậu và Lục Tịnh An ở bên nhau sắp tới hồi kết thúc. Về nhà, đồng nghĩa với việc mẹ sẽ thường xuyên qua hỏi thăm, em trai em gái sau giờ tan trường sẽ chơi đùa ầm ĩ, còn có.... Lục Tịnh An ở ngay cạnh nhà cậu, vậy cô có cần thiết phải đợi cậu chép bài xong rồi lấy vở mang về không? Một tay Phỉ Minh Sâm chống má, một tay xoay bút, cau mày nhìn quyển vở trước mặt. Đương nhiên, cậu có thể lựa chọn không về. Nhưng cứ như thế rất dễ lộ tẩy, bởi vì đáng lẽ ra hôm qua cậu đã phải ra viện. Kéo dài thêm một ngày đã đủ khiến mẹ cậu cảm thấy kỳ quặc. Dù sao, từ bé tới giờ chuyện cậu ghét bệnh viện, cả nhà ai cũng biết. "Này!" Chợt có tiếng động truyền tới, Phỉ Minh Sâm chớp mắt nhìn, không biết Lục Tịnh An đã đứng bên cạnh, khua tay trước mặt mình từ lúc nào. "Hả?" "Nghĩ gì mà xuất thần thế?" Lục Tịnh An khó hiểu nhìn cậu. "Đương nhiên là nghĩ..." Phỉ Minh Sâm nhìn cô, rồi cúi đầu thản nhiên nói, "Việc học tập." "Vậy sao?" Lục Tịnh An hơi cúi người, nhìn thoáng qua bài ghi mà Phỉ Minh Sâm đang xem, đó là một câu hỏi về vật lý. "Đơn giản như này mà không biết làm à?" Cô nhăn mũi. Phỉ Minh Sâm nhướng mày, duỗi tay bắt đầu làm, rồi nghiêng đầu nhìn cô cười nói, "Cậu biết à?" Giọng nói của Phỉ Minh Sâm vừa dịu dàng vừa mang theo ý cười, ẩn sâu trong đó thấp thoáng cả sự nuông chiều khiến cho Lục Tịnh An cảm thấy rất lạ, gương mặt cô nóng bừng lên. "Đương nhiên." Lục Tịnh An bối rối đứng thẳng dậy, đút hai tay vào trong túi. "Vậy cậu dạy qua cho tôi nhé?" Lục Tịnh An nhìn cậu, đang định đồng ý nhưng sau khi nghĩ lại, cô nói thêm, "Dạy cậu thì tôi được gì?" "Được gì hả....tôi mời cậu ăn kẹo." Phỉ Minh Sâm vừa nói vừa mở lòng bàn tay cô ra, đặt một viên kẹo lên đó. Tựa như làm ảo thuật biến ra vậy. "Mỗi câu hỏi một viên kẹo được không?" Cậu khẽ cười. Lục Tịnh An nhớ lại cảnh tượng bị đứa bé cướp mất viên kẹo trước cửa bệnh viện hôm đó, viên kẹo hôm đó màu cam, hôm nay là màu trắng sữa. "Tôi đâu phải con nít." Cô nhìn mấy lần, rồi xoay người, tựa vào cuối giường. Phỉ Minh Sâm bật cười trước bộ dạng lạnh lùng của cô, rõ ràng chính là một đứa trẻ thích làm mình làm mẩy mà. Phỉ Minh Sâm bóc vỏ, để lộ viên kẹo sữa bên trong. Nghe thấy tiếng vỏ kẹo sột soạt, Lục Tịnh An không nhịn được, quay đầu lén nhìn Phỉ Minh Sâm, không ngờ vừa khéo chạm phải ánh mắt mang theo ý cười của cậu. Vô tình bị bắt gặp, Lục Tịnh An cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ bước tới cạnh cậu như không có gì xảy ra. "Quên đi, cậu thì có được cái gì tốt chứ, tôi nghĩ cậu chẳng làm nổi đâu." Cô nhìn quyển vở trên bàn, "Không hiểu câu này à?" "Không ăn thật à?" Phỉ Minh Sâm nhíu mày. Lục Tịnh An mím môi, nét mặt có vẻ phức tạp. Thật ra hồi bé cô rất thích ăn kẹo. Mỗi lần cái tên cặn bã Mục Khải Phát đánh cô và mẹ, cô sẽ lấy từ trong hộp một viên kẹo, rồi trốn trong phòng ăn, ăn xong cô cảm thấy cuộc sống tốt đẹp hơn hẳn. Nhưng kể từ khi bắt đầu học võ, học cách phản kháng thì cô đã không còn ăn nữa. Mỗi lần nhìn thấy kẹo, ký ức về một cô bé trốn trong tủ quần áo, vừa khóc vừa nhai kẹo, tự khuyến khích tự cổ động chính mình lại ùa về... Kẹo, đối với cô không phải là kỷ niệm đẹp cho lắm. Ngay lúc cô đang ngẩn người thì đột nhiên cảm thấy đôi môi hơi lạnh, sau đó là một vị ngọt ngập tràn nơi đầu lưỡi. Cô sực tỉnh, Phỉ Minh Sâm đang cầm vỏ, rồi nhét viên kẹo vào miệng cô. Lục Tịnh An tức giận nhìn chằm chằm cậu. "Vị gì thế?" Phỉ Minh Sâm phớt lờ, gấp nhỏ vỏ kẹo lại hỏi. Lục Tịnh An theo bản năng nhai nhai, "Vị sữa." Phỉ Minh Sâm khẽ cười, nhìn cô hỏi, "Ngon không?" Lúc này Lục Tịnh An mới nhận ra mình vừa làm gì, cô trợn trừng mắt cáu kỉnh, nhả ra không được, mà nuốt vào cũng không xong. Cuối cùng, đấu tranh vật nội tâm một hồi cô mới bĩu môi, bất đắc dĩ nói, "Bình thường, ngọt quá." Thật ra là rất ngon. Vị ngọt hòa với hương sữa thơm nồng, tan chảy nơi đầu lưỡi, mang theo sức mạnh xoa dịu tâm hồn con người ta. Hóa ra, đã là sở thích thì có muốn cũng không cai được. "Vậy lần sau tôi sẽ không mua loại ngọt như vậy nữa." Phỉ Minh Sâm gật đầu. Cậu có thói quen mang theo kẹo bên người, bởi trong nhà có hai tên quỷ nhỏ, mỗi lần cần dỗ bọn nhóc, thì kẹo chắc chắn là một vũ khí tuyệt vời, giúp bé ngừng khóc. Nếu Lục Tịnh An biết Phỉ Minh Sâm thực sự dỗ mình giống như dỗ một đứa trẻ, e rằng cô sẽ sử dụng bạo lực mất, nhưng đáng tiếc cô không có thuật đọc tâm, cho nên chẳng thể phản bác lại. Tiếp đó, Lục Tịnh An bắt đầu giảng đề cho Phỉ Minh Sâm. Cô không phải là một giáo viên giỏi, cách giải thích đơn giản như chính tính cách thô lỗ của bản thân, bù lại, Phỉ Minh Sâm đúng là một học trò giỏi, cậu có thể hiểu được ý của Lục Tịnh An khiến cho cô càng giảng càng hăng, càng lúc càng nói nhiều hơn. Phỉ Minh Sâm nghiêm túc gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên gương mặt Lục Tịnh An, ánh mắt cô tỏa sáng, gò má ửng hồng, thần thái phấn chấn, dù có ngắm bao lâu cũng không đủ với cậu. Hôm nay, Lục Tịnh An ở lại bệnh viện khá lâu. Tới tận khi Lâm Tố Vân tới đưa cơm cho thì cô mới giật mình nhận ra thời gian trôi nhanh quá. "An An, trễ thế này cháu vẫn còn ở đây hả! Mấy hôm nay cháu vất vả rồi, có muốn ở lại ăn tối luôn không?" Lâm Tố Vân cười nhiệt tình nhìn Lục Tịnh An. Minh Sâm đã từng nói qua cho mẹ biết, con gái nhà họ Lục bên cạnh, Lục Tịnh An, cũng chính là người đưa cậu tới bệnh viện hôm đó, bây giờ đang là bạn cùng bàn với cậu, mỗi chiều sẽ mang vở ghi bài tới. Con trai còn đặc biệt dặn dò bà không được đến sớm để tránh quấy rầy hai đứa học hành. Lâm Tố Vân đương nhiên luôn miệng đồng ý. Bây giờ bà cực kỳ có thiện cảm với Lục Tịnh An, tuy cô bé này trông có vẻ lạnh lùng, nhưng bà biết, thật ra Lục Tịnh An là một đứa trẻ ngoan, bà rất cảm kích vì cô đã giúp đỡ con trai mình. Nụ cười nhiệt tình của Lâm Tố Vân khiến Lục Tịnh An hiểu lầm. Cái tên xấu xa Phỉ Minh Sâm này chẳng lẽ đã kể cho mẹ biết việc mình đồng ý nhận lời làm bạn gái cậu ta ư? Dù sao chỉ hơn một tuần nữa là hai người đường ai nấy đi, cô không muốn bị ai biết, nhất là người lớn đôi bên. Lục Tịnh An hung dữ nhìn Phỉ Minh Sâm. Nhận ra ánh mắt của cô, Phỉ Minh Sâm cảm thấy khó hiểu. Sao vậy nhỉ? Vừa rồi còn tốt lắm mà? Lục Tịnh An thật sự muốn hỏi thẳng Phỉ Minh Sâm, nhưng ngại Lâm Tố Vân cho nên không tiện mở miệng, đành ghi sổ chờ sau này hỏi lại. "Cảm ơn dì, mẹ cháu đang đợi ở nhà, cháu về trước ạ." Đối với người lớn, thái độ của Lục Tịnh An vẫn rất tốt, cô từ chối lời mời của Lâm Tố Vân, thu dọn đồ đạc rồi dứt khoát rời khỏi phòng bệnh. "Cô bé này được đấy, về sau con dẫn nó tới nhà chơi nhiều vào nhé." Sau khi Lục Tịnh An đi, Lâm Tố Vân nuối tiếc quay đầu nói với con trai. Phỉ Minh Sâm hiển nhiên gật đầu, không hề phản đối. Nhớ tới ánh mắt kỳ lạ của Lục Tịnh An trước khi rời đi, cậu ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại, cúi đầu soạn tin nhắn. Viết rồi xóa, xóa lại viết, văn vẻ câu từ của cậu trước giờ luôn trôi chảy, lúc này lại trở nên vụng về tới lạ. Cuối cùng, cậu cũng bấm nút gửi đi. "Ting ting..." Vừa ra khỏi cổng bệnh viện thì điện thoại Lục Tịnh An có thông báo tin nhắn WeChat tới. Trong đầu cô lóe lên bóng dáng của người nào đó, lấy điện thoại ra xem, quả thật đúng là cậu ta. "Cảm ơn vở ghi của cậu, hôm nay tôi vui lắm." Không ngờ Phỉ Minh Sâm còn biết nói cảm ơn, Lục Tịnh An khẽ hừ một tiếng, tâm trạng tốt lên đôi chút. Ngẫm nghĩ một lúc, rồi cô nhấn vào khung đánh chữ, nhanh chóng nhắn một dòng gửi qua. "Có phải cậu kể về thỏa thuận giữa chúng ta với dì không?" Lục Tịnh An cắn môi nhìn dòng chữ 【Đối phương đang soạn tin nhắn...】, xe bác Lâm đã tới cổng viện, bác đang vẫy tay với cô. Lục Tịnh An đành cất điện thoại đi, sải bước đi qua. Lên xe, cô lại vội lấy điện thoại ra. Phỉ Minh Sâm đã hồi âm lại: "Không có." Lục Tịnh An khẽ thở phào, đang định khinh bỉ vì Phỉ Minh Sâm bấm phím chậm thì thấy cậu đã gửi thêm một tin nhắn nữa. "Không thể nói sao?" Tại sao lại có thể nói? Cậu ta muốn chết hả? "Cậu mà dám nói thì cậu chết chắc!" Nhắn xong dòng này, Lục Tịnh An cảm thấy còn chưa đủ độ đanh thép, cho nên cô lại gửi thêm một tấm ảnh chế biểu đạt sự hung dữ. Một lát sau, âm báo ting ting lại vang lên. 【 Phỉ Minh Sâm 】: Vậy cũng được. Ủa, nói gì mà miễn cưỡng vậy? Chẳng lẽ cậu ta thật sự muốn kể với dì Lâm à? Lục Tịnh An cắn chặt môi dưới, cô cho rằng nên tử tế giảng lại đạo lý cho cái tên này mới được. Ngay lúc cô bắt đầu soạn tin nhắn thì lại có tin mới. Lục Tịnh An đọc xong không khỏi khựng lại, cô do dự, vẫn bôi đen rồi xóa bỏ nội dung vừa soạn để biên tập một tin nhắn khác. Mấy chuyện như vậy vẫn nên nói trực tiếp thì hơn, nhân tiện dùng thêm vũ lực để uy hiếp, không sợ bị ai trông thấy nữa. Trong phòng bệnh, cậu thiếu niên nào đó tay cầm điện thoại, chờ đợi đối phương hồi đáp. Chợt điện thoại rung lên, cậu vội vã cúi nhìn. 【Phỉ Minh Sâm】: Ngày mai tôi ở nhà chờ cậu, đừng tới nhầm chỗ nhé. 【Lục Tịnh An】: Biết rồi. Nhìn lại lịch sử cuộc trò chuyện của mình và Lục Tịnh An, khóe môi cậu không khỏi cong lên. Hình như về nhà....cũng không tệ lắm nhỉ?