Trước khi lên đường, hai người ghé qua nhà Tiền Tiểu Đóa một chuyến, nhờ cô chăm Kẹo Hồ Lô ít ngày.

Tiền Tiểu Đóa nhận được điện thoại xuống lầu, thấy hai anh đẹp trai đứng song song dưới tầng chờ cô thì hơi choáng váng, hai người đồng thời mỉm cười chúc cô “Năm mới vui vẻ”, cô càng choáng hơn: “Gọi tôi đi đón là được rồi, cần gì phải chạy tới đây?”

Đường Chung nói: “Vừa vặn tiện đường thôi, bọn tôi sắp tới sân bay.”

Bốn phía không có ai, Đường Chung kéo khẩu trang xuống cằm, giao chiếc dây cột đang nắm cho Tiền Tiểu Đóa, Doãn Kham đưa balo có thức ăn cho chó cho cô.

Tiền Tiểu Đóa trịnh trọng nhận lấy nhiệm vụ vinh quang này, xác nhận một ngày cho ăn ba bữa, Đường Chung lại móc ra một chiếc chìa khóa ra khỏi túi.

Cho là cậu lo Kẹo Hồ Lô thiếu ăn thiếu mặc, Tiền Tiểu Đóa vỗ ngực nói: “Không cần, nếu thức ăn cho chó không đủ, tôi ra ngoài mua là được rồi, đảm bảo nó không bị đói đâu.”

“Cậu cầm đi, nếu rảnh rỗi thì đến ở.” Đường Chung nghiêm túc nói, “Phòng còn những hai tháng nữa mới hết hạn, nếu không ở thì thiệt.”

Tiền Tiểu Đóa: “…Được.”

Trong phòng chờ máy bay, Đường Chung kéo Doãn Kham vào nhóm WeChat “Sáu vui vẻ thiếu một”.

Thành viên trong nhóm dùng từng hàng dấu chấm than thật dài chào đón người mới vào nhóm, nghe bọn họ nói tối nay đến thành phố N thì càng bùng nổ.

Hạ bé bỏng rất vui: Đây là đang về nhà ngoại à?

Tô to lớn cũng vui: Là đi cùng vợ về nhà ngoại.

Tháng bảy: Tôi đột nhiên có ý nghĩ này rất hay.

Trời mây hửng nắng: A a a tôi với lớp trưởng hiểu nhau quá!

Tháng bảy: Give me five.

Trời mây hửng nắng: [đập tay]

Mộc Đông Đông: …?

Không hiểu vì sao mà mở ra xem, nhóm lớp cũng có tin mới. Thái Hiểu Tình hỏi mọi người ăn tết có rảnh không, tìm thời gian tụ họp, Thích Nhạc cũng phụ họa, nói chỗ để cậu ta lo, mọi người chỉ cần xách tiền tới tham dự là tốt rồi.

Lúc thống kê nhân số, Thích Nhạc bảo những ai đi được thì gõ 1, Đường Chung thấy có vài người quen, đang rối rắm muốn xin ý kiến Doãn Kham ngồi bên cạnh, nhìn thấy trong đó có thông báo mới, Doãn Kham cũng đánh 1.

Lập tức gõ số 1 vào khung chat gửi lên, đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang của Đường Chung cong cong, còn tưởng rằng không ai nhìn ra cậu đang cười.

Khi đến thành phố N đã hơn bảy giờ tối, từ sân bay đón xe đi vào thành phố, tới chỗ vừa vặn tám giờ, là thời điểm nhà nhà quây quần náo nhiệt.

Bọn họ đã từng ở khu nhà cũ đợi bị phá hủy, bây giờ bà nội Đường ở trong một khu nhà có lối kiến trúc thời chín mươi cách đó hai con phố.

Không có nhà lầu cao san sát nhau giống khu chung cư mới, khu chung cư năm tầng thấp bé giản dị, cơ hồ mỗi căn bếp đều sáng đèn, hơn nữa còn mở cửa sổ, mùi thức ăn xào nấu thơm lừng bay ra từ bên trong, tản ra cái nồng gay mũi của gia vị.

Đường Chung vừa xuống xe đã nhảy nhót chạy về phía trước, đến trước cửa sổ treo đầy lạp xưởng thịt khô, gõ cửa lớn giọng gọi: “Bà nội, con về rồi đây!”

Cửa mở ra từ bên trong, bà nội Đường đứng ở cửa cười tươi rói, đầu tiên là được cháu trai ôm một cái thật chặt, sau đó đứng dưới bóng đèn nhìn khuôn mặt cậu, xót vì cậu gầy đi, lại nắm tay người bạn mà cháu mình mang về: “Đói bụng không, hay là ăn trứng vịt muối lót bụng nhé?”

Trước đây Đường Chung không có tiền, tặng quà cũng chỉ tặng trứng vịt muối, còn nói với bà nội là Doãn Kham rất thích ăn, bà nội tưởng thật bèn ướp một đống, bảo đã gói kỹ cho cậu mang đi, trong tủ lạnh cũng còn, mấy hôm nay cứ tha hồ ăn cho sướng bụng.

Lúc ăn cơm, trước mặt Doãn Kham đặt ba quả trứng, ăn hết một quả lại thêm quả nữa.

Đường Chung ở bên cạnh cười trộm, Doãn Kham lạnh nhạt đẩy một quả đến trước mặt cậu, đồng thời ngay khi bà nội đứng dậy muốn đi lấy thêm, anh giải thích lượng cholesterol(1) và mỡ động vật vượt quá chỉ tiêu không nên ăn nhiều quá để nhẹ nhàng cản bà, cuối cùng là khuyên nhủ bà đã lớn tuổi rồi nên chú trọng việc dưỡng sinh, tránh việc buổi tối khát nước nên uống nhiều gây chứng tiểu đêm.

Đường Chung ăn cơm xong ra ngoài đi vứt rác, Doãn Kham đi vào bếp giúp đỡ, vừa cầm lấy một cái bát thì bị bà nội cướp mất.

“Bàn tay này của con chỉ dùng để trị bệnh cứu người, không phải để làm mấy việc này.”

Có lẽ là Đường Chung nói cho bà biết. Doãn Kham nói: “Không cao quý vậy đâu, mấy chuyện vặt cũng có thể làm.”

Bà nội không ép nổi anh, đưa cho anh một miếng giẻ để anh đi lau bàn.

“Nghe nói các con làm lành rồi, bà vui lắm.” Từ khi hai người bước vào nhà, nụ cười trên mặt bà nội chưa bao giờ nguôi, “Tuy rằng thằng bé chưa nói, nhưng nó nhớ con nhiều năm như vậy bà đều thấy cả.”

Đối với khoảng thời gian trống trải bảy năm kia, Doãn Kham chỉ cảm thấy hổ thẹn: “Xin lỗi, không thể bảo vệ được em ấy.”

Bà nội thấy anh như vậy là biết anh đang nhận hết lỗi sai về mình, lắc đầu khuyên nhủ: “Con ngoan, con tuyệt đối đừng tự trách mình. Trước đây bà nội cũng sai, nếu không phải bà bị máu mủ tình thân che mắt muốn cứu cha nó, thằng bé cũng sẽ không bị người ta bàn tán nhiều năm như vậy. Nếu không phải lúc đó bà bị bệnh, người đàn bà trời đánh kia lại tới gây sự, thằng bé sẽ không khó khăn tới thế, một mình cáng đáng nhiều năm ròng.”

Có lẽ là do được trở về quê, cho nên đêm đó Đường Chung ngủ rất say, bị cuộc điện thoại của Tô Văn Uẩn chọc cho ồn tỉnh còn tắt đi, nghe nói buổi họp lớp sẽ được tổ chức vào trưa nay, không để ý trời lạnh, nhảy dựng lên tìm quần áo khoác lên người, nói vào điện thoại: “Bọn tớ tới ngay đây!”

Mang giày vào chạy ra phòng khách, bà nội và Doãn Kham đang ngồi trước bàn không biết nói chuyện gì, Đường Chung bị câu “Mặt trời chiếu tới tận mông” của bà chọc cho thẹn, Doãn Kham ngồi bên cạnh mím môi cười trộm, Đường Chung ỉu xìu lườm anh một cái.

Buổi họp lớp được tổ chức ở nhà hàng cạnh trường trung học số Mười Lăm, bữa tiệc ăn mừng hội thao năm đó cũng được tổ chức ở đây.

Không biết là cố ý sắp xếp hay là vô tình, toàn bộ bàn ghế vẫn y như trước. Bên trong đã được sửa sang, trang trí cũng đắt tiền và tinh xảo hơn nhiều, bàn cũng được thay mới, đến cả đàn điện tử Yamaha trên sân khấu cũng được đổi thành piano thật, đèn tường phản chiếu tạo nên bầu không khí khá là hoa lệ.

Bởi vì nhất thời nghĩ đến họp lớp, cho nên có phân nửa học sinh không thể đến, những chiếc ghế năm đó chen chúc nhau chật ních nay chỉ còn thưa thớt khoảng ba bàn, sau đó Thái Hiểu Tình lại dẫn theo mấy đứa bạn lớp mười hai đến chơi mới náo nhiệt hẳn lên.

Nhưng những chuyện đó không ảnh hưởng gì tới Đường Chung. Mặc dù sự xuất hiện của cậu không khiến người khác mở rộng tầm mắt như trước đây, nhưng vì những lời đồn kia chưa tiêu tán, cho nên vẫn rất ít người chịu nói chuyện với cậu.

Vì không để cậu lúng túng, Thích Nhạc cho cậu ngồi ngay bên cạnh Tô Văn Uẩn, Hạ Gia Huân cũng ngồi đó.

Trước khi ăn cơm ba người bạn túm vào cùng chơi đấu địa chủ(2), Đường Chung đi một nước làm địa chủ tận năm lần, bị hai người bọn họ ngầm phối hợp đánh cho không ngóc nổi đầu, tức giận ném bài lên bàn, phồng má nói: “Không chơi nữa, hai cậu xấu lắm, muốn bắt nạt tớ.”

Hai người cứ lúc cãi nhau lúc làm lành này chụm đầu vào cười haha, Hạ Gia Huân ôm chầm lấy Tô Văn Uẩn hôn cái chụt: “Đóng dấu rồi, hôn chồng có gì là sai!”

Tô Văn Uẩn trưởng thành trầm ổn hiếm khi đỏ mặt.

Doãn Kham ngồi bên phải Đường Chung, lúc này bị một người bạn cũ cũng làm bác sĩ lôi kéo nói chuyện, Đường Chung đến gần nghe một lát, bị những thuật ngữ chuyên nghiệp kia làm cho choáng váng, tay chống cắm suýt nữa ngủ mất.

Nhưng dù sao cũng có được không ít thông tin, ví dụ như trong lúc đi học Doãn Kham đã từng viết rất nhiều bài luận văn, tham dự nhiều hàng mục nghiên cứu chữa bệnh, đồng thời từ lời khen của đối phương cũng biết không có năm nào mà anh bỏ lỡ học bổng. Đường Chung nghe xong liền cười rộ lên, thầm nghĩ mình cũng thật tinh mắt, liếc một cái là chọn trúng alpha giỏi nhất.

Trong lúc ăn cơm cả bàn hơi yên tĩnh, mọi người đều nhớ buổi họp lớp năm ngoái, Đường Chung mặt dày đến ngồi cạnh Doãn Kham, kết quả là bị anh ghẻ lạnh.

Mấy người thích huyên thuyên đã ngầm trao đổi xong, có người thổn thức cảm thán thấy Đường Chung đáng thương, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác cảm thấy cậu mặt dày, đám quần chúng không rõ chân tướng treo chuyện không liên quan đến mình lên thật cao, hóng hớt chế giễu nhiều hơn là không khí hòa hợp.

Quá ba tuần rượu, không biết là ai muốn chơi trò nói thật, Thích Nhạc bật ba chai bia, rót bia bên trong cho mấy nam sinh, mỗi bàn một chiếc chai rỗng, một đám thanh niên hơn hai mươi mấy tuổi quay trở về thời niên thiếu, hứng thú dạt dào bắt đầu chơi.

Bởi vì gia cảnh không tốt nên hồi còn đi học Đường Chung rất ít khi tham gia họp lớp, cậu nhìn chằm chằm vỏ chai bia quay trên bàn, trông rất mới lạ.

Đáng tiếc quay mấy vòng đều không tới lượt cậu, thấy Hạ Gia Huân và Tô Văn Uẩn dựa vào trò này phát cơm chó mấy bận, Đường Chung thấy bọn họ vui vẻ thì sinh lòng ước ao.

Trộm liếc Doãn Kham ngồi bên cạnh, thấy anh bình tĩnh ngồi đó, hiển nhiên không hứng thú gì với trò chơi này, càng tò mò hơn nếu quay tới anh, anh sẽ nói gì.

Có lẽ là hôm nay thần tiên không ngủ gật, nghe thấy nguyện vọng của Đường Chung, bàn tay tùy tiện chỉ một ngón, khiến miệng chai từ từ dừng trước mặt Doãn Kham.

Bốn phía thoáng cái sôi trào, dù sao càng có người ở đây thì tin đồn càng nhiều, người càng khó tiếp cận càng dễ gây hứng thú.

Trọng tài Thái Hiểu Tình nghe mấy nữ sinh kia xúi, hỏi một câu thay cho mọi người: “Vì sao năm đó bạn Doãn Kham lại chọn làm bác sĩ?”

Người đang ngồi đó đều biết Doãn Kham là alpha, cũng ít nhiều nghe nói tới gia thế của nhà họ Doãn, rất tò mò vì sao anh không quay về kế thừa gia nghiệp mà lại lựa chọn đi học y.

Doãn Kham im lặng một lát rồi lên tiếng: “Vì một người.”

Hơi thở của Đường Chung lập tức rối loạn.

Tất cả mọi người đều không ngờ anh sẽ trả lời thẳng thắn như vậy, nhất thời tiếng ồn nổi lên bốn phía, có người hỏi là ai, có ở đây không, Doãn Kham đều không trả lời.

Ai ngờ vị thần tiên kia vừa chỉ vào Doãn Kham đã ngủ, vòng kế tiếp lại tới lượt anh.

Trong tiếng thúc giục xung quanh, Thái Hiểu Tình thuận theo ý dân hỏi tiếp: “Người vừa nói là ai vậy?”

Tim Đường Chung đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu vừa mong chờ đáp án của Doãn Kham, vừa sợ phải nghe thấy nó. Dựa theo tính cách khiêm tốn lạnh nhạt của Doãn Kham, câu hỏi như vậy chắc chắn anh sẽ kiếm cớ lảng tránh, ví dụ như năm đó không muốn đánh đàn trước mặt người ta nên bị phạt uống bia, còn nói dối giấy chứng nhận là mua được.

Nhớ đến đây, Đường Chung liền thả lỏng.

Người khác biết hay không không quan trọng, cậu nghĩ, hai chúng ta ngầm tốt là…

Còn chưa tự an ủi mình xong, bàn tay đặt trên đùi bỗng bị nắm lấy.

Doãn Kham nắm tay Đường Chung đặt lên bàn, không hề cố kỵ tầm mắt của mọi người, âm thanh trầm ổn: “Là em ấy.”

************************

Chú thích:

(1) Cholesterol: Là một thành phần của lipid máu, đồng thời đóng vai trò quan trọng trong hầu hết các hoạt động của cơ thể. Cholesterol là một yếu tố không thể thiếu trong quá trình hoạt động của tế bào sợi thần kinh, cũng như trong việc sản xuất một số loại hormone, giúp cơ thể hoạt động bình thường và khỏe mạnh. Cholesterol có hai loại chính là LDL – tức cholesterol xấu và HDL – cholesterol tốt. LDL chiếm khoảng 70 – 75% hàm lượng trong máu, thường được tích tụ qua mỡ động vật, có thể gây xơ vữa động mạch, gây đột quỵ và các bệnh nguy hiểm.

(2) Đấu địa chủ: là một dạng chơi bài có ba người chơi. Luật chơi: 3 người chơi, 1 người làm Địa Chủ, 2 người còn lại làm Nông Dân, Địa Chủ được thêm 3 con cuối. 2 Nông Dân sẽ đấu bài với Địa Chủ, nếu Địa Chủ hết bài trước thì Địa Chủ thắng, còn 1 trong 2 Nông Dân ai hết bài trước thì 2 người đó thắng. Bài dùng cả Joker, và cũng là con to nhất. Mỗi lần đánh con Joker hay chặn tứ quý là 1 lần gấp đôi tiền cược.