Con đường lúc hừng đông như một dải ruy băng không biết điểm cuối, vừa dài vừa đen, uốn lượn vặn vẹo, thỉnh thoảng có ánh đèn của xe thoáng vụt qua, không ai biết trạm tiếp theo sẽ gặp được gì.

Đường Chung ngồi phía sau ôm Kẹo Hồ Lô, đây là lần thứ hai cậu ngồi xe Doãn Kham.

Lần đầu tiên là sau buổi ăn cơm nhà hàng Nhật không mấy vui vẻ kia, Tô Văn Uẩn kịp thời xuất hiện trước cửa nhà hàng, không nhiều lời nhờ Doãn Kham đưa cậu về nhà, lý do là “Tiện đường”.

Loại yêu cầu này Doãn Kham sẽ không từ chối, có thể khi đó Đường Chung đang hồn bay phách lạc, như mất đi mục tiêu tiến lên phía trước, trong đầu rối loạn không nghĩ được gì, sau đó mới mượn cách gửi lời mời kết bạn để nói câu xin lỗi muộn màng với Doãn Kham.

Lần kia đi trên đường không nói gì, tình huống lần này cũng gần giống vậy. Kẹo Hồ Lô hơi say xe, nằm trong ngực Đường Chung nôn hai lần, mùi hương trong xe vô cùng khó ngửi. Đường Chung thò tay muốn mở cửa sổ, Doãn Kham ở phía trước nghiêng đầu nói: “Đừng mở, bên ngoài lạnh.”

Đường Chung “Ồ” một tiếng, thả tay ra ngồi ngay ngắn lại, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp.

May mà trong túi cậu có giấy, tùy tiện xử lý bãi nôn, Đường Chung nắm chặt giấy đã dùng trong lòng bàn tay, chỉ lo không cẩn thận rơi trên xe, làm bẩn phần đệm bằng da sạch sẽ.

Rẽ qua mấy con phố mới tìm được một bệnh viện thú y kinh doanh 24h.

Lúc xuống xe Doãn Kham liền chủ động đón lấy Kẹo Hồ Lô, Đường Chung còn chưa kịp nhắc nhở anh cẩn thận làm bẩn quần áo, anh đã nhanh chân đi vào trong viện.

Bệnh viện không lớn lắm, bên trong chỉ có một bác sĩ trực ban, đầu tiên là xem tình trạng của con chó, hỏi: “Có ăn phải thứ gì không?”

“Có lẽ là ăn nhầm thuốc chuột.” Ban nãy lúc đi đường Đường Chung đã cẩn thận nhớ lại những thứ Kẹo Hồ Lô từng tiếp xúc, “Chiều nay tôi dẫn nó ra ngoài, lúc điền giấy bên bất động sản không canh chừng nó, tôi nhớ là ở bụi cỏ gần đó có thả thuốc chuột.”

“Buổi chiều?” Bác sĩ nâng Kẹo Hồ Lô không nhấc nổi đầu lên quan sát tình trạng của nó, cau mày nói, “Vậy hẳn là đã sớm phát tác, sao bây giờ mới đưa tới?”

Đường Chung vô cùng tự trách: “Hôm nay tôi đi nghỉ sớm, ngủ cũng khá sâu, không thể kịp thời phát hiện trạng thái khác lạ của nó.”

Bác sĩ không nói thêm nữa, lấy hóa đơn chuẩn bị rửa ruột cho Kẹo Hồ Lô.

Nghe nói là phải rửa ruột, Đường Chung căng thẳng hẳn lên: “Trên đường đi nó đã nôn hai lần rồi, có cách thay thế nào khác không? Rửa ruột rất khó chịu, mà nó đã tám tuổi rồi.”

Bác sĩ nói không được, nếu còn kéo dài sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng, trước mắt chỉ còn cách rửa ruột.

Mắt thấy bốn chân của Kẹo Hồ Lô bị trói chặt, cổ phải dùng cặp cố định, lúc đeo đồ mở miệng còn đau đớn rên ư ử, Đường Chung đau lòng, hai tay nắm thật chặt, hơi thở trở nên rối loạn.

Doãn Kham tới cạnh cậu: “Để tôi trông cho, cậu ra ngoài ngồi đi.”

Đường Chung lắc đầu: “Em ở lại đây.”

Bởi vì ăn nhầm phải đồ có độc, quá trình rửa ruột diễn ra vài lần, Kẹo Hồ Lô từ một chú chó vẫn còn sức kêu đã bị dằn vặt tới mức không mở nổi mắt, sau khi được tháo dây thừng thì nằm nghiêng trong lòng Đường Chung, con chó hôm qua vẫn còn nhảy nhót tăng động nay như bị rút hết tinh thần, không cử động nổi.

Bác sĩ pha thuốc vào bình truyền nước, cũng đề nghị để chó lại ở đây quan sát hai ngày, bảo đảm không sao nữa rồi mới đón về nhà, Đường Chung đồng ý.

Doãn Kham đến quầy thanh toán, nhân tiện hỏi những điều cần chú ý, trở lại trong buồng thì thấy Đường Chung mặc chiếc áo khoác đen lớn hơn mình hai cỡ, đôi vai khom lại co thành một hình bóng nho nhỏ.

Kẹo Hồ Lô nằm trên đùi cậu vẫn đang truyền nước, một tay Đường Chung ôm nó, một tay cẩn thận nâng cái chân cắm kim kia, lại nhìn lên trên, đôi mắt lớn khảm trên khuôn mặt tinh xảo kia vô thần, con ngươi u ám sâu thẳm không biết đang nhìn chỗ nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Người cậu như đánh mất sức sống, để lại cảm giác vô lực vì không thể chống lại vận mệnh, không bắt được gì cả, hết thảy đều sẽ không vì cậu mà dừng tuyệt vọng, dừng cô đơn.

Doãn Kham bỗng trở nên hoảng hốt.

Dường như anh đã từng thấy dáng vẻ này của Đường Chung vào cái ngày mưa như nước trút bảy năm trước.

Nhìn Kẹo Hồ Lô truyền xong một bình nước, được xếp vào phòng riêng có đệm mềm điều hòa ấm, hai người mới rời khỏi bệnh viện thú y.

Trên đường quay về, thỉnh thoảng Doãn Kham sẽ nhìn phía sau thông qua gương chiếu hậu, thấy Đường Chung như đang tựa lưng vào ghế ngồi ngủ mất, nhiệt độ trong xe lập tức tăng lên hai độ.

Đến gara đỗ xe khu Xuân Thiều Loan, rút chìa khóa rồi xuống xe mở cửa sau, đợi một lát không thấy người đi ra, Doãn Kham vịn cửa thò người vào: “Đường Chung?”

Gọi vài lần không được đáp lời, Doãn Kham lập tức duỗi tay tới thăm dò hơi thở của Đường Chung, dùng mu bàn tay chạm vào trán, sau đó đóng sầm cửa xe quay về ghế lái, chiếc xe vừa tắt động cơ không lâu lần nữa được khởi động.

Năm giờ rưỡi sáng, y tá Giang Dao trực cả đêm vươn vai mệt mỏi ngáp một cái, tầm mắt thoáng nhìn ra ngoài cửa liền thấy Doãn Kham đang bế ngang một người bước nhanh tới.

Bác sĩ trực cấp cứu đã lâu ở đây hỏi tình huống, Doãn Kham thả người đang hôn mê bất tỉnh trong ngực xuống, đổi áo khoác trên người cậu thành che kín, nói: “Có lẽ là đang vào kỳ phát tình, tiêm một mũi thuốc ức chế đã.”

Giang Dao chạy đến phòng thuốc giúp phối thuốc tiêm, Doãn Kham tự mình tiêm cho Đường Chung. Cuốn ống áo cánh tay trái lên, gỡ bàn tay nắm chặt của cậu ra, ngoại trừ lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, còn có vết móng tay đỏ sẫm.

Hôn mê cũng ngủ không yên ổn, ấn đường Đường Chung cau lại, khi thì theo hơi thở hỗn loạn phát ra tiếng rên đau đớn.

Sắc mặt Doãn Kham càng lúc càng âm trầm, chiếc xilanh trong tay vẫn ổn định.

Kim tiêm đâm vào làn da tái nhợt, Doãn Kham nhìn chằm chằm phần thuốc được đẩy vào trong ven, lại dùng bông phủ lên nhẹ nhàng rút kim ra, thấy Đường Chung không vì cơn đau nhói ngắn ngủi mà tỉnh dậy, lúc này mới thở phào một cái.

Buổi sáng vẫn còn ca phẫu thuật phải tham gia cùng bác sĩ Lưu mổ chính, Doãn Kham nhận ca xong lập tức thay đồ sát khuẩn bước vào phòng giải phẫu.

Lúc đi ra đã hơn mười giờ, khi đi ngang qua quầy trực Giang Dao gọi Doãn Kham lại, nói phòng nghỉ ngơi tầng này đang trống, hỏi anh có muốn đi nằm một chốc hay không.

“Tối qua bác sĩ Doãn không ngủ đúng không? Trong mắt toàn là tơ máu.” Giang Dao lo lắng nói.

Doãn Kham tháo khẩu trang: “Không cần, không phải đêm qua cô cũng không ngủ sao?”

Giang Dao xem lời giải thích này thành hành động quan tâm, xấu hổ cười: “Không sao đâu, tôi làm thay chị em cùng khóa nửa buổi, trưa nay sẽ về ngủ bù.”

Lúc này vẫn đang rảnh, Doãn Kham định ghé qua phòng bệnh của Đường Chung ở tầng dưới một chuyến, lại nghe Giang Dao nói: “Cậu ấy vừa tỉnh lại đã xuất viện rồi.”

Doãn Kham hơi ngạc nhiên: “Xuất viện?”

“Đúng vậy, vốn còn định kiểm tra toàn diện cho cậu ấy, mà cậu ấy bảo không cần, quay về nghỉ ngơi là được rồi, chưa lấy thuốc đã bỏ đi.”

Xe đỗ lại ở cửa chung cư, Đường Chung trả tiền xuống xe, chân vẫn còn đang run rẩy không dám đứng lâu, che kín quần áo đi vào bên trong.

Vào được đến nhà, cửa mở vang cái “Rầm”, Đường Chung kéo khẩu trang xuống dưới mũi, hít một hơi thật sâu.

Ban nãy tỉnh lại phát hiện đang ở bệnh viện dọa cho cậu phát sợ. Từ khi làm nghệ sĩ tới nay, Đường Chung chưa bao giờ tự do ra vào bệnh viện, mấy kiểu đau đầu hay ốm vặt đều uống thuốc cho khỏi, nếu có vạn bất đắc dĩ phải đi khám cũng sẽ hẹn bác sĩ trước, chọn giờ nào ít người mới đi.

Vào phòng lấy lọ thuốc mới mua hôm qua mở ra, lấy hai viên nuốt xuống, Đường Chung dựa vào đầu giường nằm mấy phút, cảm thấy không còn khó chịu nữa mới ngồi xuống, vịn tường khó khăn đi vào nhà bếp.

Điều cần nhất trong kỳ phát tình là đủ dinh dưỡng, không ăn không được, có thể lần trước đi xa nên cậu đã dọn dẹp sạch tủ lạnh.

Đường Chung nhìn chằm chằm quả trứng gà duy nhất còn lại trong tủ lạnh mà ngẩn ra, lúc nghe thấy tiếng gõ cửa còn tưởng Tiền Tiểu Đóa đã mang đồ cứu trợ đến. Hôm qua cậu đã nhờ Tiền Tiểu Đóa mua giúp nguyên liệu nấu ăn, để cậu bế quan vượt qua mấy ngày khó khăn này.

Vì vậy Đường Chung không nhìn qua mắt mèo đã mở cửa, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Doãn Kham, suýt nữa cậu đã nghĩ mình đang mơ.

“Anh tới rồi à.” Cậu vẫn nghiêng người để Doãn Kham bước vào, chờ người ta vào được mới ngạc nhiên phát hiện ra chỗ nào không đúng: “Sao, sao anh lại tới đây?”

Doãn Kham không trả lời, đứng ở trước cửa cúi đầu nhìn giá để giày dép, không có dép lê thừa.

Đường Chung thuận theo tầm mắt của anh nhìn xem, cũng phát hiện ra vấn đề này, ngốc nghếch nói: “Không có dép lê… Anh cứ đi vậy mà vào cũng được.”

Đợi đến lúc Doãn Kham vào thật rồi, cậu liền nghĩ đến điều gì đó, vỗ ót một cái hoảng loạn chạy vào phòng ngủ. Doãn Kham đứng trong phòng khách liếc mắt qua gian phòng đang mở cửa, thấy Đường Chung đưa lưng về phía anh ngồi xổm trước chiếc tủ đầu giường, nhét một đống thứ vào ngăn kéo.

“Nhà bừa bộn quá, dọn dẹp một chút.” Sau khi đi ra, trên mặt Đường Chung nổi lên chút ngượng, chỉ vào ghế sofa, “Anh ngồi đi.”

Doãn Kham không ngồi.

Anh đến thăm bệnh chứ không phải đến làm khách. Đặt đồ trên tay xuống bàn, mở túi đồ ăn, Doãn Kham dùng mu bàn tay thử nhiệt độ cháo, nguội hơn chút so với lúc vừa mua, vừa đủ để ăn ngay.

Đường Chung đang bệnh nên phản ứng hơi chậm, nâng chén cháo lên ăn vài miếng mới đột nhiên nhớ ra, ngẩng đầu hỏi: “Không phải anh đang đi làm sao?”

“Nghỉ trưa.” Doãn Kham nói.

“Thế, thế anh tới đây làm gì?”

“Mang thuốc cho cậu.”

“Vậy cháo…”

“Tiện đường.”

“Ồ.” Đường Chung bừng tỉnh, mặc dù vẫn như dự đoán mà cảm thấy mất mát, cúi đầu múc một thìa cháo, “Hôm nay… cảm ơn anh.”

Đường Chung lấp đầy bụng rồi liền quay về phòng, lúc đi ra cầm ví tiền trong tay.

Cậu đếm vài tờ tiền: “Tiền thuốc của Kẹo Hồ Lô, tiền thuốc của em, còn có tiền cơm.”

Doãn Kham cũng không để ý xem tờ tiền được nhét vào tay anh từ lúc nào, mà cậu thì đã tính toán rõ ràng.

Mặc dù điều kiện gia đình từ nhỏ đã không tốt, Đường Chung vẫn học được những điều cơ bản khi đãi khách, cậu để Doãn Kham ngồi ở phòng khách, còn mình vào bếp nấu trà.

Cơ thể thời kỳ đầu của kỳ phát tình vẫn còn có thể chống đỡ, thuốc giảm đau vừa uống cũng bắt đầu có tác dụng, Đường Chung dựa người vào quầy bếp, thò một tay ra vuốt ngực mấy lần, xoa dịu trái tim co rút không theo nhịp vì ảnh hưởng của thuốc, thầm nghĩ cũng may lát nữa Doãn Kham đi ngay, bằng không chỉ sợ là chịu không nổi.

Đợi đến khi nước sôi, lúc nhấc ấm nước xoay người, cơn choáng váng đột nhiên kéo tới khiến đầu gối Đường Chung mềm nhũn, dép lê đạp phải nước đọng trượt một cái, ấm nước suýt nữa tuột khỏi tay.

“Để tôi.”

Doãn Kham chẳng biết xuất hiện trước cửa phòng bếp từ bao giờ đi tới, nhận lấy ấm nước đặt lên bếp, xoay người đi nhặt dép lê trượt tới cửa.

Đường Chung đỡ mép bàn, lò cò hai bước về phía trước: “Để em tự làm.”

Lời còn chưa dứt, Doãn Kham đã cầm dép đến khom lưng ngồi xổm trước mặt cậu, bàn tay to kéo đế dép, để chỗ xỏ đối diện với chân Đường Chung.

Dù đã tự nhủ là tác dụng phụ của thuốc, nhịp tim Đường Chung vẫn tăng nhanh mấy phần.

Anh có thể đá dép tới, không cần phải như vậy…

Nhưng Đường Chung không dám nói, lại không dám suy nghĩ nhiều.

Cậu cẩn thận lồng chân vào, nhẹ nhàng đạp trên đất, toàn bộ quãng đường đi không dám nhìn mặt Doãn Kham, sau đó thả lỏng môi dưới bị cắn chặt, nghẹn giọng nói cảm ơn.

Nửa tiếng sau, Doãn Kham uống hết chỗ trà nguội lạnh còn lại, đứng dậy quay về bệnh viện.

Đi ngang qua cửa phòng khép hờ, nhìn thấy Đường Chung đang thò nửa cái chân ngoài chăn nằm trên giường, Doãn Kham đã đi ngang qua phòng ngủ vẫn quay trở lại.

Trên sách có viết, omega vào kỳ phát tình yếu hơn bình thường, hệ thống miễn dịch cũng giảm đi rất nhiều.

Chẳng qua dù là một omega vừa bước vào kỳ phát tình, Đường Chung hoàn toàn không tự giác được trong nhà vẫn còn một alpha, cứ vậy yên tâm ngủ mất.

Doãn Kham đẩy cửa, nhẹ nhàng bước vào, vừa cách lớp vải sờ vào tay mình, xác nhận miếng dán ngăn mùi đã nằm trên đó mới lại gần giường, xốc chiếc chăn vắt vẻo bên mép, phủ lên cánh tay lẫn mắt cá chân lộ ra ngoài của Đường Chung.

Hơi thở Đường Chung rất nóng, hai gò má lại không thấy vệt đỏ, ngủ không được dễ chịu, nhíu mày cựa quậy đổi tư thế nằm.

Chợt có tiếng nhạc từ dưới gối truyền đến, ban đầu còn đứt quãng không mạch lạc, có lẽ sau đó đã đàn quen tay nên đoạn nhạc dễ nghe hơn rất nhiều.

Là một khúc nhạc đơn giản hóa của “Little star”, vừa nghe là biết do người mới học chưa được bao lâu đàn.

Men theo nơi phát ra âm thanh, Doãn Kham mò bên gối được một món đồ hình chữ nhật.

Đồ phát nhạc không còn gì che đậy, âm lượng đột nhiên cao lên, Đường Chung lại không tỉnh, tựa hồ xem đây là bài hát ru.

Còn Doãn Kham lại không thể bình tĩnh được nữa, bởi vì thứ anh đang cầm trong tay đúng là máy ghi âm năm đó anh tặng cho Đường Chung.

Tiếng nhạc dần dần kết thúc, “Cạch” một tiếng rồi chuyển qua bài tiếp theo, âm thanh ầm ĩ lọt vào tai, Doãn Kham cũng biết đó là gì.

Buổi sáng mùa đông, phòng học ồn ào, hai thiếu niên chiếm mỗi người một góc bàn kề sát nhau, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ phủ lên mái tóc.

Doãn Kham luống cuống tìm nút tạm dừng, máy ghi âm cũ kỹ đã không còn nhạy bén, ấn mấy lần mới dừng được tiếng, hai câu thơ chỉ kịp phát ra một ——

“Shall I compare thee to a summer’s day?”

Xen vào giọng những thanh niên kia là giọng nam trầm thấp êm dịu, vuốt lên chiếc trán cau lại vì bệnh tật của người trong mộng kia.

Đôi lông mi thật dài khẽ run theo từng nhịp thở, Đường Chung cuộn tròn người lại như đang tựa vào lồng ngực ai, khóe môi cong lên, đầu tiên là “Ừ” một tiếng thật dài như đáp lại câu nói, sau đó nhẹ giọng nỉ non: “Anh Doãn ơi…”