Làn mưa rào ướt lạnh lại phủ đi tầng trí nhớ vốn bị sương mù che khuất đến bây giờ.

Nếu như so sánh chiếc ô đen trên đỉnh đầu là một cái lồng sắt, vậy thì Doãn Kham chính là người bị nhốt trong chiếc lồng đó.

Anh đã từng giãy dụa, cũng đã từng thử bước chân ra ngoài, nhưng chuyện cũ tựa như một căn bệnh mãn tính, nhìn như đã chữa khỏi, lại mỗi khi gặp ngày mưa dầm sẽ chui ra đâm anh một nhát, nhắc nhở anh đừng quên đi sự tồn tại của nó.

Mà người đã tự tay nuôi những thứ này lại nói muốn quên đi quá khứ.

Đợi một lúc lâu không được đáp lại, Đường Chung lấy hết dũng khí truy hỏi: “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé, được không anh?”

Doãn Kham vẫn không lên tiếng, nhấc chân đi về phía trước.

Bước chân của anh rất lớn, hoàn toàn không bận tâm đến việc dưới ô còn có một người khác.

Đường Chung vội vàng đuổi theo, cái chân bị thương chưa lành hạn chế bước chân của cậu, huống hồ cậu còn ôm theo một đống đồ đặt trước cổng. Chờ cậu ôm được chiếc hộp dài đến một mét nhảy lò cò đuổi theo vào trong lầu, suýt nữa đã không đuổi kịp thang máy.

Lúc này không có gia đình khác ra vào, bên trong thang máy chỉ có hai người. Đường Chung đặt thùng đồ nặng trịch xuống đất, một tay vịn vào tường, một tay lau mặt: “Lát nữa cho em mượn phòng tắm của anh một lúc.” Thuận tiện sửa lại mái tóc ướt nhẹp, điều chỉnh hơi thở, “Nếu có khăn khô thì càng tốt.”

Doãn Kham như không nghe thấy, thang máy vừa đến nơi, anh lại tiếp tục đi trước, lấy chìa khóa ra mở cửa, cũng ngay lúc Đường Chung đang cố gắng dùng hộp đồ trên tay chặn cửa đóng lại thì đẩy cả người lẫn đồ ra ngoài.

Bởi vì dùng lực rất chuẩn, cho nên Đường Chung lùi ra sau vài bước mới đứng vững. Cậu vội vàng đuổi theo, chỉ kịp đứng đối diện cửa gọi “Chờ em với”, sau đó là “Rầm” một tiếng, cửa đã bị đóng lại.

Xung quanh trở lại yên tĩnh, tiếng tim đập cũng có thể nghe rõ ràng.

Một lúc sau, Đường Chung rũ vai, ủ rũ cúi đầu lẩm bẩm: “Đã bảo nếu không có chỗ nào đi thì có tìm tới anh bất cứ lúc nào mà…”

Âm thanh rất nhỏ, gần như chỉ là tiếng lầm bầm bởi vì rất tự ti, năm đó đã vật đổi sao dời, bây giờ sao có thể giữ lời được?

Nhưng tốt xấu gì cũng đã vào được nhà hai lần, ít nhất Doãn Kham không mâu thuẫn như vậy. Đường Chung nghĩ nghĩ một lát, ý chí chiến đấu lại sục sôi, thả hộp đồ xuống định làm tổ luôn ở đây.

Vừa mở hộp ra vừa hít khí than lạnh, một bên thầm trách mắc mưa thật khiến người ta rét run, bên khác lại chờ mong người trong cửa có thể nghe thấy. Đường Chung cho rằng cái này không tính là bán thảm, chỉ là lợi dụng điều kiện hợp tình hợp lý mà thôi.

Có lẽ là do nghe thấy lời cầu nguyện của cậu, vừa mở được nửa thùng thì cửa mở.

Trong ánh mắt đầy kinh hỉ của Đường Chung, Doãn Kham đứng trước cửa, đưa tới một chiếc khăn tắm đã được gấp kỹ.

“Cảm, cảm ơn.” Đường Chung nhận lấy khăn tắm, ngón tay nắm chặt mớ vải mềm mịn kia, lời nói hơi lộn xộn, “Vậy, vậy lời đề nghị ban nãy của em, anh… đồng ý không?”

Doãn Kham quay lưng đi vào căn phòng sáng đèn, khuôn mặt lại biến mất trong ánh sáng tù mù ngoài hành lang.

“Không.” Giọng nói của anh vẫn rất lạnh nhạt, “Đi đi, về sau đừng đến nữa.”

Trời mưa suốt một đêm, đến hừng đông ngày hôm sau mới dần tạnh.

Doãn Kham sau khi tỉnh dậy thì mở cửa sổ ra, dầu vừa rót vào nồi còn chưa sôi, chuông cửa bên ngoài đã vang lên.

Người đến là nhân viên giao dịch bất động sản của chung cư, khách khí chào buổi sáng một câu, nghiêng người chỉ cho Doãn Kham thấy nơi khúc quanh vào vườn hoa: “Tối qua bọn tôi đứng theo dõi bên trong thì thấy, sợ làm phiền anh nghỉ ngơi nên không đi hỏi ngay, bây giờ muốn hỏi cái giá áo này anh mua về tạm để ở đó, hay là muốn vứt đi?”

Nhìn thấy giá treo móc áo cao chừng một người trước cửa, Doãn Kham đầu tiên là hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng nhớ đến đồ Đường Chung khiêng tới ngày hôm qua.

Trong chung cư có quy định cấm đặt đồ trong hành lang, biết là ảnh hưởng tới công việc của bên bất động sản nên Doãn Kham xin lỗi nhân viên kia, cũng tỏ ý sẽ nhanh chóng xử lý.

Người kia đi rồi, Doãn Kham quan sát cách lắp ghép giá, định tháo nó ra trước rồi nói.

Nhưng không biết chủ cái giá áo này lắp vào kiểu gì, dùng tay không tháo ra không nổi, Doãn Kham hết cách, không thể làm gì khác hơn là mang nó vào trong phòng.

Không biết có phải đã từng được đo đạc hay không, giá áo hình tròn lại có thể để vừa giữa khuông cửa với tủ giày, vào cửa đổi giày cởi áo xong, tiện tay treo áo khoác lên đây là hợp lý nhất.

Đặt giá áo cho gọn gàng rồi, tờ ghi chú dính trên đỉnh rớt xuống, nhặt lên xem, thấy chữ viết trên đó giống với tờ dán trước cửa nhà như đúc: Em mang khăn tắm về giặt nha, ngày mai gặp!

Nhớ ra hôm nay chính là “Ngày mai” trong miệng cậu, Doãn Kham khẽ thở dài một hơi.

Buổi sáng đến bệnh viện, thay chiếc áo blouse trắng vào, việc đầu tiên Doãn Kham làm là lấy ra miếng dán ngăn mùi, xắn tay áo lên, dán một tấm vào vị trí người khác ít để ý tới.

Theo sự phát triển của y học hiện đại, vì để giảm bớt gánh nặng từ bệnh viện chuyên môn về AO, trong nước đã phê chuẩn cho bệnh viện đứng top đầu mở khoa phân hóa. Khoa phân hóa ở bệnh viện mà Doãn Kham đang làm việc được thành lập từ ba năm trước, bác sĩ Lưu dẫn dắt anh năm đó được điều từ bệnh viện chuyên môn đến nơi này, hiện là người đứng đầu khoa phân hóa.

Đã là khoa mở riêng cho các giới tính ngoài giới beta, tất nhiên bệnh nhân cũng sẽ là alpha và omega có tin tức tố, thân là alpha làm bác sĩ, trong lúc làm việc phải đeo miếng dán ngăn mùi để tránh nhiễu tin tức tố là điều hiển nhiên.

Xong xuôi, Doãn Kham đi đến phòng kiểm tra đầu tiên.

Cô gái omega tuần trước làm giải phẫu cắt bỏ tuyến thể vừa tỉnh chưa được lâu, mệt mỏi dựa vào đầu giường, tùy ý để y tá đo nhiệt độ cơ thể cho cô, thấy Doãn Kham đi vào phòng bệnh, cố gắng nở nụ cười: “Bác sĩ vất vả rồi.”

“Người vất vả là bác sĩ Lưu.” Doãn Kham nói.

“Các anh đều vất vả cả.” Cơ thể người bệnh suy yếu, đến cả lời nói cũng thật chậm, “Tôi biết ca phẫu thuật này rất khó, bây giờ còn sống đã thỏa mãn lắm rồi.”

Mở tờ phát thuốc đầu giường ra, các loại thuốc gây ảnh hưởng lớn đến cơ thể khiến Doãn Kham nhíu mày.

Cuối cùng anh nhịn không được khuyên: “Thật ra có thể chỉ cần chữa, không cần bỏ.”

“Lúc đó bác sĩ Lưu cũng nói với tôi như vậy, nhưng chính tôi đã yêu cầu cắt bỏ.” Bệnh nhân lắc đầu cười, “Chữa trị cũng phải chữa trị hai lần, di chứng còn kinh khủng hơn cả cắt bỏ tuyến thể, tôi đây tình nguyện sống không thọ, chỉ cần những ngày tháng còn lại được thư thả thoải mái, còn hơn là phải chịu nỗi đau kéo đến bất chợt lúc nào không biết kia.”

Lúc ăn cơm ở canteen, Doãn Kham cứ suy nghĩ mãi về chuyện này.

Nhưng dù sao đó cũng là lựa chọn của bệnh nhân, trách nhiệm của bác sĩ như anh là chỉ rõ mặt lợi và hại cho họ, cố gắng trị liệu, những thứ khác không có quyền can thiệp.

Bởi vì có rất ít người bất chấp nguy hiểm, từ khi vào bệnh viện làm tới nay đã gần một năm, số lần Doãn Kham có thể tiếp xúc tới những buổi giải phẫu cắt bỏ tuyến thể có thể đếm được trên đầu ngón tay. Buổi chiều làm phụ tá cho một ca giải phẫu xong, anh cầm lấy ghi chép giải phẫu mà bác sĩ Lưu cho anh mượn để xem, vừa đọc được một tờ, bác sĩ Lưu đã đi vào trong phòng: “Mấy ca cuối tuần bị hủy cả rồi, sắp tới nhớ chuẩn bị chút, thứ năm đến thành phố N với tôi.”

Sau khi hỏi kỹ mới biết có một ca giải phẫu khẩn cấp phải thực hiện ở đó, liên quan tới việc chữa trị tuyến thể lần hai.

Cái gọi là chữa trị lần hai, chính là chữa trị tuyến thể của omega đã từng bị phá hủy một lần, sau khi bị phá hủy lần hai thì tiến hành chữa trị lại. Tuy rằng chỉ có số lần là khác nhau, trên thực tế chữa trị lần đầu có độ khó thấp hơn, hơn nữa có thể khôi phục lại như thường, mà độ khó của lần tái chữa trị không phải nhân theo hệ số mà tăng theo cấp lũy thừa, cho nên trình độ yêu cầu cũng khác nhau.

Vả lại tuyến thể của omega có cấu tạo tinh vi, quá trình sau khi khôi phục cũng có khả năng để lại di chứng, tỷ lệ những ca giải phẫu lần hai sau khi phẫu thuật không chịu được di chứng phát tác dẫn đến trị liệu thất bại hiếm khi xảy ra cũng cao hơn phân nửa.

Cứ nhìn bệnh nhân kia lựa chọn cắt bỏ tuyến thể dù đó không phải giải pháp tối ưu là có thể thấy, nếu đứng ở góc nhìn của cô thì sẽ không khó để lý giải sự lựa chọn đó.

Nếu bác sĩ Lưu đã sắp xếp xong lịch trình, tất nhiên Doãn Kham sẽ đồng ý.

Phẫu thuật tái tạo tuyến thể lần hai thuộc loại giải phẫu có độ khó cao, những bệnh viện ngoài vùng thủ đô hoặc thiếu máy móc thiết bị hoặc thiếu bác sĩ mổ chính có năng lực, lần đến thành phố N này chắc vì lý do sau, có thể đi theo làm tay mổ phụ để quan sát học hỏi, đối với Doãn Kham mà nói cũng là việc tốt.

Tuy được dặn là chuẩn bị đi xa, nhưng Doãn Kham vẫn đi làm hết mấy ca, chỉ điều chỉnh ca đêm của thứ năm và thứ sáu.

Lúc đến quầy đăng ký, y tá Giang Dao hỏi: “Anh sắp đến thành phố N à? Nghe đồn canh miến tiết vịt ở đó ăn ngon lắm, sông Long Tàng cũng rất đẹp.”

Doãn Kham “Ừ” một tiếng, ký tên lên tờ giấy xin nghỉ.

Buổi tối Giang Dao cũng trực ở ban cấp cứu, hôm nay người đến xin cấp cứu rất ít cho nên rảnh rỗi, cô chạy tới chạy lui rót trà mấy lần cho Doãn Kham đang đọc ghi chép giải phẫu, còn cầm gối cổ đến cho anh, bảo anh thứ năm mang lên máy bay mà dùng.

“Bệnh viện chỗ chúng ta kẹt xỉn lắm, nếu không có máy bay giá rẻ thì có khi còn mua vé tàu cao tốc nữa, mang cái này theo đi, nếu có đi tàu cũng có thể nghỉ ngơi được.”

Mấy bác sĩ ngồi xung quanh trộm cười, Doãn Kham lại từ chối ý tốt của cô: “Chỉ hơn bốn tiếng, không lâu lắm.”

Có một bác sĩ hỏi: “Anh từng tới thành phố N rồi à?”

“Ừ, đi rồi.” Doãn Kham dừng một lát, nói tiếp, “Học cấp ba ở đó.”

Kim giờ chỉ vào số “12”, đúng giờ tan ca.

Sau khi bàn giao xong xuôi, Doãn Kham cởi áo blouse ra, dọn dẹp trên bàn, đi ra khỏi phòng làm việc.

Hôm nay cũng không lái xe, giờ này tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động, Doãn Kham vừa đi vừa xem tình hình giao thông, dường như không có dấu vết của taxi, anh lấy di động ra định lên mạng gọi một chiếc.

Đi ra ngoài cổng bệnh viện, lúc bị bóng người trong góc xông ra khiến anh phải dừng bước, trong mắt Doãn Kham hiện lên một tia kinh ngạc.

Ai mà ngờ được cậu sẽ chạy đến bệnh viện chờ chứ?

“Làm bác sĩ vất vả vậy sao, đến giờ này rồi mới tan ca tối?” Người đến mặc một chiếc áo lông bọc ngoài lớp áo bông, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh tới mức đỏ lên, run cầm cập nói, “Mười hai giờ đêm rồi, đã bảo ngày mai gặp mà.”

Doãn Kham không nhớ mình đồng ý với cậu khi nào, gọi xong xe thì thả lại di động vào túi, nhấc chân đi vòng qua người trước mặt đứng vào ven đường.

Từ cổng bệnh viện đến nơi xe taxi đỗ cách khoảng bốn, năm trăm mét, Đường Chung chầm chậm đuổi theo, tranh thủ quãng thời gian dư lại không nhiều nói với Doãn Kham: “Cái giá áo kia dùng tốt không? Em thấy màu kia rất hợp với nhà anh, nếu anh không thích thì bảo em đi đổi cho… Vốn định làm bữa sáng cho anh, nhưng tiếc là anh không cho em vào nhà… Hôm nay em xong việc sớm, may mà nhìn thấy thời gian biểu trong đại sảnh, cho nên tìm một quán cafe ngồi chốc lát… Sao anh không lái xe đi làm, bắt xe phiền lắm… Có thể đi chậm lại chút không, em không theo kịp.”

Lời lải nhải phiêu tán trong buổi đêm đầu thu khiến người ta nhớ tới cảnh tượng giống như vậy, cũng là một người đi trước, một người theo sau líu ra líu ríu, đến buổi đêm quạnh quẽ cũng trở nên náo nhiệt.

Song lần này Doãn Kham đã không còn vì cậu mà thả chậm bước chân lại nữa.

“Không phải bảo cậu đừng tới nữa sao?”

Hình như Đường Chung đã tính tới câu hỏi này của anh, nhếch môi cười: “Anh không cho em tới nhà anh, chứ không nói không cho em tới bệnh viện.”

Doãn Kham mím môi, nói: “Bệnh viện cũng đừng tới.”

“Tại sao?” Đường Chung vất vả đuổi theo, vừa đi một đoạn ngắn đã thở dốc, “Vết, vết thương chỗ chân em chưa khỏi mà.”

Doãn Kham nói: “Tĩnh dưỡng là sẽ khỏi.”

“Có phải anh sợ em thấy điều không nên thấy không?”

Doãn Kham không nói gì.

Đường Chung lại hỏi: “Không phải y tá họ Giang kia thích anh đấy chứ? Còn anh thì sao, có thích cô ấy không?”

Tới gần thềm ga, Doãn Kham chợt dừng bước, đứng bên lề đường đìu hiu cái lạnh của gió thu, nương theo ánh đèn nhìn bóng người cũng dừng bước theo mình.

Lúc anh im lặng không lên tiếng, khí tràng càng trở nên mạnh mẽ, hơn nữa còn bị ánh mắt lạnh lẽo kia nhìn chằm chằm, hai tay Đường Chung nắm lấy một bên lan can thềm, theo bản năng nuốt nước miếng.

“Ngày đó bị trẹo chân tới bệnh viện gặp được anh, em nhìn ánh mắt của cô ấy là đoán ra ngay.” Im lặng không bao lâu, Đường Chung lại như một phạm nhân bị thẩm tra, nói thẳng ra, “Như vậy cô ấy là tình địch của em rồi, đương nhiên em phải để ý cô ấy, biết được mối quan hệ giữa anh và cô ấy.”

Lời này khiến nhịp tim của Doãn Kham hơi rối loạn.

Mặc dù trước đó Đường Chung thích ghen, nhưng cậu thường lặng lẽ giấu trong lòng, rất ít khi chất vấn anh. Bây giờ hai người đã không còn là loại quan hệ kia, cậu lại lớn gan hơn hẳn, trắng ra phải gọi là khiến người ta kinh ngạc.

So với bảy năm trước, sự thay đổi của cậu không thể nói là không lớn được.

Nghĩ tới đây, Doãn Kham nhíu nhíu mày. Tần suất xuất hiện của từ “Trước đây” trong mấy ngày nay thật sự là quá cao, khiến cho anh cảm thấy khó chịu.

“Không liên quan gì tới cậu.” Anh lạnh lùng nói.

“Ai bảo không liên quan gì tới em? Nếu anh không thích cô ấy, vậy em cứ yên tâm mặt dày theo đuổi tiếp thôi.” Đường Chung chớp mắt, giọng nói cao hẳn lên, “Nếu anh thích cô ấy, vậy em phải cố gắng hơn, để anh hồi tâm chuyển ý, thích em lần nữa.”