Vương Giác vừa quấn lấy anh như koala vừa nung nấu ý đồ trả thù mãnh liệt.

Y vốn không mấy bất ngờ với khả năng diễn suất thần sầu quỷ khốc của anh từ lâu, nhưng kịch bản lần này quả là một cú để đời thừa sống thiếu chết.

Mãi đến khi y bị bức đến mức đánh đổi sinh mạng chính mình mới được anh ban cho một chút tín hiệu.

Nếu nhất định phải chơi trò chơi này thì sao không thẳng thắn nói với y, mà cứ phải gánh trên vai một mình thế kia?

Là không tin tưởng tài diễn xuất của y đấy sao!

Đội ơn, tức phát khùng rồi.

Nhưng là, màn thổ lộ tâm tình bên giường khi ấy… có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả, đấy mới là điều quan trọng.

Dù gì đi nữa, y cũng bái phục màn trình diễn này.

Tài diễn xuất cỡ ấy mà còn dám — bắt ông đây.

Nơi bị đầu gối y áp sát của Lý Vi né sang chỗ khác, vẻ mặt anh mất tự nhiên lạ thường, anh nắm bờ vai đẩy người y ra.

Vương Giác nhếch môi và nhướng mày.

“Bác sĩ ơi, không ngờ anh giữ thân trong sạch như vậy, quả thật rất giống —”, lúc này rồi mà y vẫn không quên ngẩng đầu khiêu khích: “Chính nhân quân tử khoác vẻ thiên sứ áo trắng, Liễu Hạ Huệ[1] trong giới sát thủ… đó nha.”

Ý nghĩ có thể bỡn cợt vị đệ tử yêu dấu của ai đó khi gã đang nghe trộm khiến y trở nên cuồng nhiệt, càng nói càng hăng:

“Hay là, anh tính chờ đến khi tôi không thể cử động được nữa…” Y ngỡ ngàng mà tấm tắc buông lời chòng ghẹo: “Anh giỏi nhất chuyện đấy đấy ư? Biến thái, anh quá là biến thái…”

Lý Vi lãnh đạm liếc y.

“Không sao, chúng ta ghi sổ đi.” Lý Vi nheo mắt.

“Đến lúc đó cậu biết ngay”, anh mỉm cười: “Tôi giỏi thứ gì nhất.”

Vương Giác ớn lạnh sống lưng, một cơn hối hận xộc thẳng lên não.

Lúc này, vòng đen trên cổ tay Lý Vi loé lên.

Vương Giác liếc nhìn, thấy đây chính là chiếc vòng theo dõi hành tung và nhịp tim của y lúc trước thì hơi kinh ngạc.

Có cả chức năng truyền nhận tin nữa cơ à? Sao khi đó mình lại không nghĩ tới thứ này cũng có cảm ứng nhỉ?

Anh nghiêng đầu nhìn khi Lý Vi nhấc cổ tay lên:

“Bảo vệ Trương đã rời đi.

— Hồ Lô.”

Hai cái tên lạ lẫm cùng xuất hiện một lượt, Vương Giác còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe Lý Vi thản nhiên nói: “Cậu thoát mẫn cảm rồi chứ?”

Trong nháy mắt bờ vai Vương Giác rút lại, co rúm trong hoảng hốt.

Lý Vi ngồi thẳng dậy, tay cầm hộp kim tiêm rồi nghiêm túc liếc y: “Đưa tay cho tôi.”

“Không…” Vương Giác bất an trong lòng nên vươn tay níu lấy vạt áo anh: “Anh làm thật sao?”

Lý Vi cầm ống tiêm ra đẩy nhẹ, giọt nước bắn ra một đường cong mượt mà trên không rồi rơi xuống.

Nhìn thấy ống tiêm một lần nữa, niềm tin vừa vất vả gầy dựng chóng sụp đổ vào góc rãnh.

“Anh không định…”

“Đừng lo.

Tám năm rồi, chất lượng thuốc không như xưa.” Lý Vi nghiêm túc nói: “Lần này ngoài việc ngủ yên, tôi sẽ đảm bảo độ nhạy của hệ thần kinh cậu.

Cậu sẽ vẫn nghe rõ lời tôi nói, tôi cũng sẽ không bỏ rơi cậu đâu.”

Vương Giác thả lỏng vạt áo.

Lý Vi nhìn y.

Y nhìn Lý Vi.

Lý Vi lạnh nhạt nhìn y.

Y sợ hãi nhìn Lý Vi.

Đôi mắt ấy như một con nhện đang đăm đăm nhìn sâu tằm vật vã trên mạng, như chú mèo thả lơ cho chuột nhỏ trốn chạy.

“Tay trái à?” Lý Vi tự nhủ.

Lý Vi chợt chậm giọng mà nhấn mạnh đầy áp lực: “Tự — chọn — đi.”

Rồi với giọng điệu không thể kháng cự, anh bố thí một sự lựa chọn: “Hay tay phải?”

Vương Giác đã mất niềm tin chật vật nuốc nước bọt, thế mà không cảm thấy sợ trước tình huống đáng sợ này.

Lý Vi đã đáp lại lời kêu cứu của y:

Ba ngắn — ba dài — ba ngắn, là mã morse của “SOS”.

Anh đang nhấn mạnh lập trường bản thân với y.

Y bất giác hiểu rõ bằng cách nào Lý Vi có thể dễ dàng hoà mình giữa hai làn trắng đen như cá trong nước — những mật mã như này được dựng nên một cách vô cùng tự nhiên giữa từng quãng ngắt nghỉ trong giọng nói của anh, vừa giúp y cảm thấy thả lỏng lại vừa không để lại dấu vết một cách hoàn hảo.

Đây chính là người có thể vừa ôm bạn vừa cầm chuôi dao.

Dù anh thực hiện một cách hoàn hảo nhưng Vương Giác dường như đã bắt được ngay tức khắc.

Sau từng ấy năm, dù gì họ cũng là những người kiệt xuất đã giành vị trí đồng hạng nhất khi ấy cơ mà.

Y nhắm mắt để lấy lại bình tĩnh.

Khung cảnh này đây chỉ có hai người, nhưng không chỉ có hai người.

Phía sau mạng nhện này còn một cánh tay, sau bờ lưng mèo có một con mắt.

Vương Giác đã lấy lại niềm tin tận hưởng vài giây, và chợt hiểu ra —

Anh không phải con nhện mà cũng chẳng phải con mèo, anh là con bọ ngựa đang lấy ve sầu làm mồi nhử hoàng yến rời tổ.

Y hít vào thật sâu rồi tự vén tay áo lên, chủ động chìa tay ra.

Lý Vi thấy thế bèn mỉm cười.

Anh nắm giữ khuỷu tay y rồi vuốt qua tĩnh mạch, cắp miếng bông gòn và tẩm i-ốt sát trùng.

Nơi thoa i-ốt trở lạnh, dường như sự lạnh lẽo đó xui tay y không ngừng run rẩy.

Dù đã có chuẩn bị nhưng lồng ngực y vẫn phập phồng cực độ, y cưỡng ép cảm giác sợ hãi sinh lý đến từ kim tiêm.

Mắt y khẽ đảo, vừa diễn vừa run: “Tôi… tôi nhớ ra chứng cứ ở đâu rồi.”

Lý Vi thản nhiên tiếp lời: “Nhưng tôi không quan tâm.

Trước giờ tôi bắt cậu… đều không phải vì chứng cứ.”

Anh nói: “Quay lại khi ta vừa bắt đầu, được không nào?”

Quay lại khi ta vừa bắt đầu.

Mũi kim tiến lại gần, sớm thôi sẽ đâm thủng làn da.

Dưới phản xạ bị kích thích khốn cùng mà nghe thấy câu đó, một hình ảnh chợt hiện lên trong đầu y.

Y chợt nhớ về “câu đố” mà mình thốt lên trong phút hấp hối lần trước:

“Được không.”

“Được không.”

“Được không…”

Vương Giác cật lực nhớ lại khoảnh khắc y giấu chứng cứ.

Có ngạc nhiên gì đâu khi Khôi Kình lục tung mọi địa điểm có dấu vết của y mà vẫn không tìm được gì cả.

Bởi vì ngay cả chính y cũng tìm không thấy.

… Giả như đây không phải là câu hỏi mà là một tổ hợp từ thì sao?

Y đứng trước bàn làm việc của Khôi Kình, vì y muốn đi, tức là ‘được’.

Nhưng rồi rốt cuộc không đi được, y nhẩm, tức là ‘không’.

Hai thứ đó triệt tiêu lẫn nhau… Vậy y đã rời khỏi nơi đó như thế nào?

Sàn nhà đổ sụp, y ngã từ trên xuống.

“Tôi nhớ ra rồi…” Vương Giác níu mạnh ống tay áo Lý Vi: “Tôi nhớ ra thật rồi!”

“Tôi chỉ quan tâm đến cậu.

Chỉ mỗi cậu.” Lý Vi liếc mắt ra cửa và cười nói: “Cậu không cần nói cho tôi, tôi không muốn nghe… Cậu tin tôi chứ?”

Gương mặt ấy thiếu chút khiến Vương Giác hoà mình vào vở diễn, chất giọng thâm tình như mộng ảo xui y không thể phân rõ thực hư.

“Anh không nghe thật ư? Tôi nhớ ra thật đấy…” Vương Giác chầm chậm bảo: “Là một nơi an toàn tuyệt đối và vô cùng bất ngờ…”

“Đến rồi đây.” Mũi tiêm chạm lên da.

Vương Giác thật sự nghĩ anh muốn đâm vào nên tay run lên.

Mất hai giây đấu tranh, y mới giữ vững không rút về và nhắm nghiền hai mắt.

Ngay lúc nguy cấp này, một tiếng “Ầm” vang dội.

Cánh cửa vỡ tung như một vụ nổ.

Cả hai người ngoái đầu nhìn thì thấy một viên bảo vệ áo mũ xám.

Vương Giác vẫn đang sửng sốt, còn Lý Vi khẽ cau mày và nheo mắt.

Sau đó, anh thẳng thừng nhận định: “Gã là Khôi Kình.”

– Hết chương 38 –

Chú thích:

[1] Liễu Hạ Huệ: Tên thật là Triển Cầm, tên tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.

Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước..