“Chỗ này là rừng hoang, tôi từng đến đây rồi.” Lý Vi chỉ vào một điểm trên tấm bản đồ vẽ tay rồi khoanh tay nhìn y.

“Ừm…” Vương Giác đặt chai nước nóng trên tay xuống, nhíu mày suy ngẫm.

Cả hai người nhìn vào một bức tranh vẽ, không một ai lên tiếng.

Sau một lúc lâu, chai nước khoáng tự động nảy lên, nổ vang một tiếng “bùm” inh tai trong không gian yên lặng.

“Đừng sợ.” Lý Vi xoa đầu y.

“…” Vương Giác lườm anh: “Vậy làm thế nào đây?”

“Không phải cậu vừa bảo nếu cậu đã nhìn thấy gì thì sẽ không bao giờ quên đấy sao?” Lý Vi chống trán: “Chúng ta tra một chút đi.”

“Tôi lỡ ngâm máy tính của anh trong lồng giặt rồi.” Vương Giác cười ngại ngùng.

“Thiết bị của tôi đều chống thấm nước theo chuẩn IP68.” Lý Vi chống trán.

“Anh đang chiếp chiếp cái gì thế.” Vương Giác rù rì.

Lý Vi không đáp nữa mà rút một thiết bị cỡ ngón tay cái ra từ trong túi áo.

Sau vài lần gõ không theo nhịp độ cố định, tia sáng đồng thời loé ra từ hai đầu.

Sau khi anh đặt nó lên bàn, trên vách tường chợt hiện lên ảnh chiếu của một màn hình máy tính vừa khởi động, còn trên bàn hiện ra một chiếc bàn phím cỡ vừa, quanh viền mỗi phím toả ra ánh sáng huỳnh quang màu hồng.

Vương Giác lập tức ngồi xuống bên cạnh anh và duỗi ngón trỏ ra, tính chọt lên đó xong nhanh chóng rút tay lại như bị phỏng.

Các ký tự của phương thức nhập chữ tức thì hiện lên màn hình.

“Má ôi.” Đồ cổ Vương Giác sợ ngất ngây: “Nguyên lý hoạt động của cái này là gì vậy, radar à?”

“Kiểm định hồng ngoại bằng tia laser.

Đừng lo, không cần internet đâu.” Anh dừng đoạn rồi trêu y: “Không cần ngâm nước.”

“Cho tôi xem một chút.” Vương Giác không trả lời mà trực tiếp điều khiển máy vi tính với các thao tác trên bàn phím một cách nhuần nhuyễn, liên tục gõ “tab” để chuyển dòng cho đến khi thấy một tệp bản đồ tư duy gắn dấu “?”.

“Đây là gì thế?”

Lý Vi bất chợt dùng ngón cái che nguồn sáng của hình chiếu lại, ngay lập tức màn hình  trở nên xám xịt: “Cơ mật học thuật.”

Vương Giác hô “cắt” một tiếng: “Luận văn à?”

Anh dừng đoạn, cân nhắc rồi trả lời: “Luận văn tốt nghiệp.”

“Hừ, tôi còn chẳng thèm đọc nó.” Lý Vi buông ngón tay ra, ánh mắt Vương Giác lại lần nữa bị hút vào “Globe” trên màn hình desktop, khi bấm vào xem thì quả đúng là trái đất.

Được ngầm cho phép rồi, y liên tục phóng to đến mức cùng cực, tìm thẳng đến con đường ở thành phố nơi y sinh sống.

“Tuyệt vời, bản đồ của anh bắt đầu từ dải Ngân hà luôn cơ à.”

Sau khi xác định lộ trình, Vương Giác nhanh chóng quyết định ngày mai sẽ khởi hành, y nói vọng từ ngoài cửa: “Chúng ta không có thực phẩm khô, để tôi ra ngoài mua ít cracker… Sau anh cứ ngồi lì ra đó thế?”

“Chân bị cậu đè phát tê rồi.” Lý Vi từ tốn đáp.

Vương Giác ngẩn người, vừa rồi được chơi máy vi tính rất hí hửng đắc ý, y ngồi trên ghế thấy không đủ chỗ nên cứ thế vắt chân mình trên đùi anh.

Khi y phản ứng lại liền cười gằn bước về phía anh như muốn đẩy một phát thật mạnh lên đùi — ngờ đâu trộm gà bất thành mà còn mất gạo, y bị Lý Vi kéo qua, rơi thẳng vào lồng ngực đối phương, đùi lập tức bị nhấn xuống khoá lại.

“Cậu nói xem.” Lý Vi chậm rãi nhích lại: “Cậu vững chãi và chững chạc đến thế này, mà sao khi đó có thể ép bản thân nằm yên trên trên giường được vậy hửm?”

“Cái mạng nhỏ này cũng quan trọng chứ.” Khoảng cách quá gần làm y thốt nhiên không bật được câu xỉa xói nào.

Người trước mặt vẫn không ngừng nhích lại gần hơn, thoáng chốc hai chóp mũi đã gần chạm nhau.

Thời gian cũng theo đó mà ngừng trệ, Vương Giác vội vã chớp chớp cặp mắt đào hoa trong veo mộng nước, đồng tử y nhảy loạn.

“Đi mua cracker đi.” Khi hai hàng mi xen lẫn vào nhau, Lý Vi đột ngột dừng lại rồi lập tức buông y ra và nở nụ cười: “Mua thêm tua vít về cho anh nhé.”

Vương Giác bò dậy, lúc rời khỏi không quên nện một phát lên đùi anh ta.

Y cố tình chọn một đêm giông gió mịt mù để rời nhà, trùm hoodie kín mít không ngó ngàng đến ai.

Y cũng cố tình thắt chặt dây áo, trông không khác gì một tay thích khách hài hước.

Sau khi dọn sạch hàng bánh cracker, bước chưa đến cổng siêu thị y đã nhận ra có điểm dị thường.

Chiếc xe đó có từng xuất hiện ở khu phố này bao giờ chưa?

Y đẩy kính lên nhìn lại thật kỹ, chỗ ghế lái của chiếc xe kia có một chấm đỏ sáng lên.

Có người hút thuốc bên trong.

Y tức thì xoay người trở lại quầy tính tiền: “Xin hỏi, cửa sau của tiệm mình ở đâu thế?”

Ông chủ tiệm còn chưa tỉnh ngủ vừa toan mở miệng thì ánh mắt chợt lia qua phía sau lưng y, sợ hãi thốt: “Cậu…”

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Vương Giác ngồi xổm xuống trong chớp mắt.

Một cây gậy bóng chày vung mạnh qua vị trí y vừa đứng một chớp mắt trước đó, vơ phải khoảng không nên đập thẳng lên tủ kính đựng rượu và thuốc lá bên cạnh.

Sau một tiếng “rầm” giòn giã, mảnh kính thuỷ tinh vung vãi khắp mọi nơi.

Y không đứng dậy mà trực tiếp duỗi tay đâm mạnh vào mắt cá chân của kẻ đứng sau rồi phóng chạy vào sâu trong siêu thị.

“Mẹ!” Gã đàn ông bị đâm đau đớn quát to: “Bắt lấy nó!”

Đây là một siêu thị lớn.

Vương Giác bứt tốc còn nhanh hơn chạy nước rút 100m với ý đồ đánh đường vòng.

Nếu may mắn, y có thể bỏ rơi gã sau vài lần quẹo trong địa thế vòng vèo của siêu thị.

Vừa vọt đến chỗ ngoặt, trong đầu Vương Giác đã hiện ra rất nhiều phép toán với hai biến gia tốc và địa hình.

Không ngờ hàng hoá trên kệ trước mặt y đột ngột đồng loạt rung động.

“Đùng —”

Y còn chưa kịp phản ứng đã bị đống đồ ăn vặt từ trên trời rơi xuống đè bẹp dí trên mặt đất.

Khung thép đập mạnh vào lưng, âm thanh rền vang truyền ra từ sâu trong xương sống.

Y đã bị kệ hàng nhấn chặt bên dưới.

Có lẽ đối diện với sức mạnh tuyệt đối thì chiến thuật nào cũng đều vô ích.

Vương Giác nghĩ thầm.

Thế rồi y gục đầu trong đống sô cô la, kẹo que và bánh quy bơ.

“Này, tay mơ, chân mày ổn không, mày ngồi xuống cái đi?” Mấy gã đàn ông cười giòn.

“Cút cút cút.” Gã đàn ông bị gọi là tay mơ đang lê bước khập khễnh trong hành lang u ám dưới tầng hầm: “Mẹ nó, coi hôm nay tao xử đẹp nó nè.”

“Boss ban lệnh bắt sống, mày gánh nổi hậu quả không?”

“Boss nói tuỳ ý xử lý, miễn không chơi tới chết là được.

Tụi mày hiểu không?”

“Cái mặt này của mày là tính làm gì?”

“Hừ, tụi bây tới đây phải nửa năm rồi có ân ái con đàn bà nào chưa.” Nét nham hiểm nổi lên trên mặt gã: “Thằng nhóc đó da thịt mềm mại, lớn lên có khác gì đàn bà không, tới đi, cho mấy anh em thư giãn một chút hả.”

“Tay mơ à mày mạnh miệng quá đó.” Một gã chế nhạo.

“Thôi, mày qua ngó thử coi, tao có coi thử ảnh nó rồi.” Tên còn lại thúc gã một cái: “Trắng nõn đó, quả đúng là có chút hương vị.”

“Đi thôi, coi như làm hoạt động xây dựng đội ngũ.” Tay mơ nắm bả vai hai người: “Không chơi tới chết, tức là chơi tới suýt chết.”

Giọng cười kinh bỉ vang đến từ ngoài hành lang.

“Ầy —”

Khi Vương Giác tỉnh lại dưới tầng hầm thì thấy trời đất quay cuồng, y gượng đứng dậy mấy lần đều bất thành.

Y đoán mình đã bị chuốc thuốc nên phản ứng đầu tiên là bụm tay vào cổ họng — nhưng rồi phát hiện tay đang bị trói tay phía sau lưng, dây thừng thô cứng cà đến đau xót.

Đất trời đảo điên.

Y chầm chậm loay hoay hơn một giờ đồng hồ mới gượng đứng dậy nổi, khốn nỗi xương sống rên rỉ như đang bị đứt đoạn, cảm giác buồn nôn này có lẽ là biến chứng của cơn đau quằn quại kia.

Y đập vỡ kính mắt, mất thêm một tiếng nữa mới chậm chạp dùng tròng kính vỡ cứa đứt dây thừng bện quanh tay.

Vứt cuộn dây nhuốm đỏ xuống đất, y bắt đầu kiểm tra tình huống xung quanh.

Một màu đen ngòm phủ trùm đã nuốt chửng toàn bộ giác quan con người.

Chỉ có một khung cửa sổ nho nhỏ ở gần sát trần nhà, xuyên thấu vài mảnh ánh trăng mỏng manh.

Đã lâu mới trở lại nơi này.

Gã cố tình để y vào căn phòng… Nơi đây không chừng còn lưu vết máu mà gã không thể nào lau sạch khi xưa.

Khi cảm xúc bắt đầu dao động, toàn thân y tức thì yếu ớt đến nhũn người, sống lưng trở lạnh tê tái.

Y run run dùng lưỡi liếm vào viên nang loại nhỏ nhét trong hàm trên của mình, thoáng dừng rồi mới dời đầu lưỡi đi.

Y hốt hoảng bước hai bước, không khí theo đó lưu chuyển mang mùi ẩm mốc tanh tửi truyền vào khoang mũi, hình phạt tàn khốc năm xưa chẳng cần lặp lại cứ thế hiển hiện rõ ràng trước mắt.

Y kiên định đẩy đầu lưỡi trở về nơi đó, dừng một chốc, hít sâu một hơi rồi lại run rẩy dời đi.

Lặp đi lặp lại mấy lần, đầu lưỡi y xoay một vòng chạm vào vết thương trên vành môi.

Truyện Tiên Hiệp

Y liếm qua một chút.

Sau đó lại liếm đi liếm lại.

Cuối cùng y đã tỉnh táo lên.

Đám người kia thế mà tìm đến tận nhà y, sau khi tái thiết đô thị ngay cả chính y còn tìm không ra cơ mà.

Lý Vi vẫn bảo vệ được bản thân mình phải không.

Đoán mò không phải biện pháp… Y quyết định phải hành động.

Y lôi thùng xăng bị vứt bên cạnh sang, đứng trên đó vừa vặn chạm đến được cánh cửa sổ nhỏ kia.

Y dùng vết cắt trên ngón tay để viết lên đó chữ “SOS”.

Y nghĩ đoạn rồi viết lại chữ “O” thành hình vuông.

“Được rồi các anh em, xong tao đãi tụi bây một chầu.” Một gã đàn ông vừa mở khoá cửa vừa nói: “Tsk, nó còn chưa tình đó.”

“Để tao xem xem mùi vị mày thế nào.” Gã xách cổ áo Vương Giác lên từ đằng sau, xách y lên không rồi dùng tay còn lại nhấc đầu đang cúi gục của y lên một cách thô bạo.

“À há.” Gã cảm thán.

“Đôi mắt, đôi mắt rất đẹp, nhắm mẹ rồi thì thấy quần gì.” Gã từng nhìn hình y bèn mách: “Thì mày tát nó một cái là tỉnh chứ gì.”

Vương Giác chắp tay sau lưng và từ từ giương mắt lên.

Hàng mi rủ nhưng thẳng thóm bao quanh viền mắt mượt mà hơi xếch, đôi đồng tử xám đậm như đọng một dòng nước trong mát, giữa tình cảnh tối tăm lại càng tôn vẻ thần bí mịt mờ.

Như sắc lẻm, và cũng tựa đa tình.

Mang chút mỏi mệt, mang chút bướng bỉnh, có phần quyến rũ, cũng có phần thanh tú.

Kẻ đang xách y thấy thế thì nuốt vào một ngụm nước bọt.

Gã chẳng nói gì mà chỉ bắt đầu dùng ngón tay vuốt ve nhè nhẹ trên mặt y.

Thấy y tỉnh rồi, mấy kẻ còn lại cũng không đánh giá làn da này nọ nữa, chúng chỉ liếc nhau trong tâm trạng nóng lòng muốn thử.

Khi đến gần mới có người nhận ra: “Khoan, sao tay nó không bị trói?”

Trong một nháy mắt, cánh tay phía sau lưng Vương Giác đột ngột xoay ngược ra, trên tay xuất hiện một lưỡi dao găm nhỏ, liên tục bất chấp đâm vào bụng gã đối diện.

Đối phương không kịp trở tay nhưng may có gã tay mơ kéo lùi về sau, tay gã buông lỏng rồi dộng Vương Giác vào tường.

Gã tay mơ tức giận cực kỳ, đẩy người đàn ông kia ra rồi trực tiếp xông lên trước.

Chỉ một nháy mắt thấy dáng bộ của gã, Vương Giác đã nhận ra đây chính là kẻ bị mình đâm mắt cá chân, bèn nhanh trí quét chân một phát vào cẳng chân còn lại đang chống đỡ cơ thể gã —

Y thành công quạt bay gã trên mặt đất.

… Nhưng rồi tất cả động tác đột ngột im bặt.

Hai kẻ kia mỗi người chĩa một họng súng đen ngòm vào thái dương y.

Vương Giác thở dài, hơi ngửa đầu dựa vào tường rồi từ từ giơ tay lên.

Buông tay thả lưỡi dao rơi tự do “leng keng” trên mặt đất.

“Còn có cả dao, tụi bây lục soát kiểu gì vậy?” Lúc này, tay mơ mới đứng dậy một cách loè loẹt, mở miệng chửi đồng thời nhặt dao găm trên mặt đất lên, rồi nắm chặt cổ tay y nhấn mạnh lên tường: “Là cái tay này… đâm ông già của tao?”

Sau đó, gã bật cười đâm thẳng dao vào lòng bàn tay y.

Gã không hề dùng sức mà từ tốn ngoáy trái ngoáy phải, vang lên tiếng cọ sát máu thịt nho nhỏ.

“Ư…”, gương mặt Vương Giác méo mó cùng cực, y cắn chặt răng nhưng tiếng rên rỉ vẫn khẽ vang từ giữa hai hàm.

“Nhẫn nhịn chút nào, xong rồi, sắp xong rồi.” Gã đàn ông bỡn cợt dỗ dành, tay xoa trên mặt y: “Ôi, đau đến chảy nước mắt rồi này, làm các anh đau lòng quá đi nha.”

“Cái miệng sao ra nông nỗi này, thật bừa bộn mà.” Một gã vừa nói vừa toan chạm lên vết thương trên môi y.

Vương Giác nghiêm mặt, dồn hết sức cắn gã một cái —

“Đệt!” Gã bị cắn rống to: “Để tao ** nó!”

Cái giá phải trả của một nhát cắn này là nắm đắm và cú đá luân phiên của ba kẻ kia, Vương Giác đau tê tái, cuối cùng đau đến mức đứng không nổi nữa, nhưng bàn tay bị đóng đinh trên tường sẽ nát mất, y chỉ đành chống tay sụm xuống đồng thời gồng mình giữ thẳng cơ thể.

Y cắn môi dưới, chỉ đôi khi không nhẫn nhịn nổi nữa mới gầm gừ mấy tiếng đau đớn.

“Tay mơ, đừng để tao mất mặt nha.” Gã khen đôi mắt y thật đẹp cản lại: “Sắp được rồi, chờ chút rồi giết một thể.”

“Con mẹ nó, thằng chó háo sắc mày còn muốn bênh nó.”

Tay mơ nhổ một nhát: “Còn chưa nói thằng oắt này hung hãn cực, bị đập tới vậy còn không để người khác chạm đến nó.”

“Bẻ răng nó đi?”

“Làm cách nào bớt hao sức đi!” Tay mơ đạp gã kia một cước.

“Vậy giờ làm gì, đi lấy thuốc?”

“Thuốc xổ còn cần phê duyệt, không cần phiền vậy.” Trong mắt gã hiện lên chút vui đùa —

“Boss có nói tao biết nó sợ cái gì.

Mày, ném nó vô phòng tối một ngày, đến mai chúng ta xong việc trở về đảm bảo nó sẽ ngoan ra.”

“Không cần trói hả?”

“Không cần.” Tay mơ cười vừa nham hiểm vừa tự mãn: “Mày nhìn đi, nó sợ rồi.”

– Hết chương 31 –.