Hắn mở máy gọi chủ nhà trọ.

“Chú tìm con có việc gì thế ạ?”

Cho dù nhờ hệ thống quản lý lỏng lẻo và chênh vênh bên vạch giới hạn nên hắn mới có cửa vào ở, nhưng giếm sự thật nơi này là hiện trường án mạng để cho thuê thì không thể chấp nhận được —

Ít nhất cũng phải giảm giá tiền thuê.

Giọng người đối diện hơi ấp úng: “À… là vầy, căn phòng đó cậu cũng chỉ ở vào ban đêm thôi mà.”

“Có việc gì sao ạ?”

“Tôi định cho người khác thuê vào ban ngày.”

“Vậy luôn á?”

“Ừ là vậy, cậu xem không phải cậu vẫn còn đi học à…”

Hắn không chờ chủ nhà dứt câu mà cắt lời: “Chú lừa tôi.”

Vừa dứt lời hắn chợt thấy hối hận, dù hơi muộn nhưng có một nỗi lo vẫn chợt xuất hiện trong tân trí hắn:

Biết đâu, chủ nhà trọ chính là hung thủ thì sao?

Có điều, nếu hắn biết cách khua môi múa mép theo sự biến chuyển của lòng người thì đã không bị yên vị trên danh tiếng lẫy lừng của mình rồi.

Nhờ có ánh đèn, hắn đã tỉnh táo rất lâu trong bóng đêm, giờ đây khứu giác hắn cũng trở nên nhạy cảm hơn.

Hắn nghe được trong không khí có một mùi vị kỳ lạ khó lòng nhận biết.

“Đúng là chú có lừa cậu.”

Giọng nói nghiêm túc bất chợt của chủ nhà trọ khiến hắn căng thẳng cả người.

“Việc này… chắc là cậu chưa biết.” Nói đến đây giọng ông ta chợt yếu đi tí chút: “Thật ra thì, tôi đã cho thuê luôn rồi.”

Tâm trạng căng thẳng của hắn lượn một vòng thành dấu chấm hỏi.

“Hay là vầy đi, giờ chú đền bù cho cậu một chút, chú còn giữ mấy quyển sách tham khảo của con trai chú, giờ cho cậu lấy đọc thoải mái, à phải, chú cũng có ít trái cây…”

Hắn chẳng nghe lọt được mấy lời chú chủ nhà trọ nói —

Bởi vì có thể là…

“Người thuê ban ngày là ai? Tại sao họ chỉ thuê ban ngày?”

“Sống ở đây thì còn dạng nào nữa, là không còn nơi nào khác để đi đó thôi.

Thuê ban ngày chắc là lái taxi về đêm thì phải.”

“Ồ.” Diễn Thần lơ đãng trả lời.

Chủ nhà trọ lo rằng hắn không vui bèn bổ sung thêm: “Cậu ta cũng không có đồ cá nhân, đồ đạc đều để trên xe cả, còn đâu đều ổn… Nói chung lâu lâu lại hút… Mà cậu yên tâm đi, tôi có nói cậu ta không được hút thuốc lá trong phòng, cũng dặn cậu ta không được lộn xộn đến đồ của cậu rồi.”

“Biết rồi.” Hắn mệt mỏi cúp điện thoại.

Tự tử thật đau đớn quá.

Hắn sờ nhẹ vết thương trên khoé miệng, nằm vật ra giường rồi vùi mặt vào trong gối.

Có người đã ở đây vào ban ngày. 

Người tài xế ca đêm làm việc khi hắn ngủ, để khi hắn đi học thì người kia xoay vòng ngủ ở đây, hai người chưa từng gặp mặt, nhưng hiệu suất sử dụng căn phòng này lại rất cao.

Nghe giọng điệu “Chắc là cậu chưa biết” của ông chủ nhà thì chắc là người kia đã thuê lâu lắm rồi.

Có lẽ hai người chưa bao giờ về sớm hay xuất phát muộn, nên đã duy trì được sự cân bằng mỏng manh này —

Bản thân bất cẩn đến nhường này ư, vì sao trước giờ mình không phát hiện ra dấu vết gì cơ chứ?

Nói gì thì nói, ngủ chung giường với một ông chú trung niên cũng chẳng dễ chịu gì.

Hắn ngẩng mặt lên, cẩn thận hít vào một hơi.

Mùi khen khét của mỡ dầu ám khói không tiến vào như mong đợi — mà thấp thoáng như có một mùi thuốc là lạ.

Hắn hơi bất ngờ.

Mùi cơ thể là thứ gì đó rất riêng tư, cũng bởi khứu giác còn bị tác động từ rất nhiều yếu tố khác nhau như niêm mạc mũi, viêm mũi, di truyền, và thậm chí là độ sâu của vùng khứu giác — theo khảo sát thì những người da sẫm màu còn có khứu giác nhạy cảm hơn nữa cơ.

Có người thích ngửi mùi xăng dầu, có người thích ngửi mùi bùn đất sau cơn mưa, có người thích ngửi mùi nhà kho và tầng hầm, còn hắn thuộc về dạng nghiện mùi thuốc điển hình, hắn có ở trong nhà thuốc bao lâu cũng không thấy chán, mãi đến khi ngưỡng cảm giác[1] của hắn tuột về điểm không mới thôi.

Mùi này khó lòng làm hắn thấy khó chịu, có thể nói nó còn bí ẩn và có độc tính cao hơn mùi bên trong nhà thuốc nữa.

Dẫu cho mùi vị này có lẽ đến từ một ông chú béo núc.

Hắn nôn nóng hít vào một hơi nữa.

Chớp mắt.

Sau đó, hắn lại hít vào một hơi thật sâu — lúc này đây hắn không còn nghe thấy gì nữa, tựa như nó chưa từng tồn tại trên đời vậy.

Qua hôm sau, hắn đến lớp như thường lệ.

Sau một lần trải qua cảm giác trở về từ cõi chết, hắn đã bình tĩnh hơn trước những ánh mắt phức tạp xung quanh.

Mọi thứ vẫn như trước kia, nhưng quyển sách trên bàn hắn nay đã là sách điều tra hình sự.

Thật nực cười, thứ khiến hắn từ bỏ việc tự tử chẳng phải chân tình thế gian, mà lại là một vụ án chưa có lời giải.

Hắn không cố truy cầu chính nghĩa, cũng chẳng mấy bận tâm đến sự an toàn của bản thân.

Chưa kể, thuốc thử luminol cũng chỉ xác định là có máu, chứ không thể xác định máu xuất hiện từ lúc nào, nếu xét cả tuổi đời căn phòng, có khi vụ án đó xảy ra từ thế kỷ trước cũng nên, thậm chí không chừng bố trí căn phòng đã thay đổi mấy bận.

Nhưng có lẽ, việc lên lớp hằng ngày với hắn như quyển sách giáo khoa nhàm chán, nên hắn đặc biệt say đắm với lời khiêu khích vô danh này.

Cứ xem như hoạt động giải trí vậy.

Hắn lật một trang, đọc đến mục phân tích vết máu.

Trong sách nói rằng, trong mỗi vệt máu đều ẩn chứa một lượng lớn thông tin, chênh lệch vận tốc hay hướng bắn đều để lại dấu vết khác nhau, trên đó còn giới thiệu sơ lược một số loại vệt máu và nguyên nhân.

Những đốm sáng xanh trắng lấp lánh như sao trời hiện lên trong đầu, hắn phác hoạ sơ bộ vết máu lên giấy nháp, sau khi so sánh với vài ảnh minh hoạ tiêu biểu, hắn đoán được đại khái vết máu kia thuộc dạng máu phun từ hệ hô hấp.

Hắn nhìn chăm chú vào mặt giấy, đắm chìm trong suy tư.

Theo sự thay đổi của các biến số vận tốc và phương hướng, mỗi vệt máu sẽ có hình dạng khác nhau, nếu vậy chắc hẳn giữa chúng có mối quan hệ tuyến tính[2] hoặc tương tự —

Nếu từ độ dài và chiều rộng giọt máu mà tính ra được góc và khoảng cách va chạm, thì có thể biết hướng và vị trí xuất phát của máu.

Nhưng đây vẫn là một đề bài lớn, mà bản thân hắn lại thiếu cả công cụ lẫn trình độ chuyên môn.

Nói chung vẫn có thể ước lượng sơ hướng xuất phát, nhưng muốn tìm được khoảng cách khá phức tạp, chiều rộng giữa vệt máu rơi từ độ cao một mét hay mười mét không có sai số quá nhiều, chưa kể những kẻ hở trong căn phòng nhỏ bé còn tăng thêm độ nhiễu của các biến chỉ phương[3].

Hắn nghĩ mãi không ra kết quả.

Bạn cùng bàn ngước nhìn ảnh minh hoạ trong sách — đối với học sinh trung học bình thường, nhìn thấy vết máu thôi đã hãi hùng lắm rồi, nói gì đến trông thấy khung cảnh đằng sau với cái đùi to tướng và mô não trắng hếu văng tung toé.

Bạn cùng bàn khiếp sợ mà chẳng dám biểu hiện ra ngoài vì đang ở trên lớp, chỉ biết nháy mắt điên cuồng với cậu bàn sau, hét lên những lời vô thanh, khẩu hình miệng hiện thành hai chữ “cứu mạng”.

Diễn Thần là một học sinh trung học không bình thường, nên chỉ hờ hững liếc cậu bạn kia rồi quyết định thay đổi hướng nghĩ.

Những đốm sáng bắn tung toé kia là máu phun từ hệ hô hấp, vậy ắt hẳn vết thương đó là một loại thương trí mạng, cũng tức là nó có lẽ xuất phát từ một chỗ trên cơ thể.

Từ một chỗ…

Một hướng chung chung…

Một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu hắn.

Nếu dùng tia laser đánh dấu quỹ tích bắn của từng vết máu trong không khí một cách tương đối, và tìm điểm giao nhau giữa chúng, thì điểm đó — chẳng phải chính là điểm xuất phát của máu, cũng tức là vị trí của vết thương trí mạng ư?

Hắn ngóc đầu mạnh mẽ.

Thầy giáo tưởng mình giảng sai cái gì, sợ sệt giật bắn người.

Bạn cùng bàn thấy gương mặt vui mừng của hắn khi xem bức tranh đẫm máu kia thì càng thêm quyết tâm phải đổi bàn khác.

Ngoài vết máu, hắn vẫn còn thắc mắc cái mùi kia.

Mấy hôm nay hắn không còn ngửi thấy mùi đó nữa, lúc yếu nhất của khứu giác con người là vào sáng tinh mơ, mạnh nhất là vào thời điểm bốn tiếng sau khi thức dậy, tiếc là khi đó hắn đang ở trường.

Xem ra chỉ khi hắn quen thuộc với màn đêm thì mới bắt được hương vị đó, bản thân hắn cũng muốn nhìn thấy phản ứng luminol lần nữa nên bèn bỏ hết mấy bóng đèn mới mua.

Thay vào đó, hắn mua rất nhiều bút laser để tìm điểm hội tụ song bất thành, đến khi hắn làm quen với bóng đêm thì mùi vị đã biến mất hoàn toàn, cứ như tất cả mọi thứ khi đó chỉ là ảo giác do não bộ hắn tự sản sinh ra như một lời an ủi phút cuối đời.

Khi con người thiếu đi đức tin sẽ trở nên ngoan cố khôn cùng.

Hắn cố tình ngủ trưa một lúc rồi xin về sớm sau bốn tiếng để kiểm nghiệm xem rốt cuộc người này có thật sự tồn tại hay không.

Hắn gõ cửa phòng mình, không nghe được tiếng trả lời bèn đẩy thẳng cửa bước vào — trong phòng không một bóng người, chắc là ra xe rồi à.

Trên giường cũng vô cùng sạch sẽ và không có bất kỳ một mùi vị gì.

Hắn thở dài.

Có lẽ thật sự là ảo giác của mình mất rồi.

Trên trường, hắn đã chuyển sang ngồi một mình một bàn.

Sau khi bạn cùng bàn tam sao thất bản, tư liệu mới nhất về tâm lý biến thái của Diễn Thần đã lan khắp trường học, hai phe của nhóm học sinh cũng đã phản ứng, phe “kính sợ né xa” càng kính sợ né xa, phe “trừ hại vì dân” càng trừ hại vì dân —

Cụ thể là, trong cái ngày xúi quẩy này, Diễn Thần đã né được ghế gãy chân, mực tạt mặt, nhưng rồi vẫn dính lớp sơn trên lưng ghế.

Sau bao nỗ lực suốt hai tiết ròng mà không thoát được, hắn bèn nghiêm chỉnh ngồi đó đến hết buổi chiều.

Mãi tận sau khi tan học và mọi người đã rời khỏi, hắn mới kéo ghế, toan cởi đồ ra để thoát thân thì phát hiện sơn đã thấm qua vải vóc và dính một mảng lớn vào da thịt.

E là có người đã sơn thêm vào trong lúc hắn đang ngồi nghiêm túc.

Vừa nghĩ vậy, hắn vừa khom lưng đứng dậy, vất vả bước từng bước về phía nhà vệ sinh và đặt ghế vào trong buồng.

Hắn trốn trong đó chờ đến sau khi trời sập tối rồi mới giật mạnh ra, xé toạc một lớp da lớn.

Phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới xé hết toàn bộ, trong lúc đó máu nóng không ngừng chảy xuống dọc bên sườn, thấm ướt một mảnh quần.

Sau đó, hắn cắn răng căng mắt cởi hết quần áo, quay về với thân thể trần truồng.

Trời về đêm trở lạnh, nhưng hắn bước rất chậm, từ từ quay lại cái ổ nhỏ dung nạp tất thảy của hắn.

Hắn dụi cánh mũi đã đông cứng, muốn tự băng bó bản thân một chút, khốn nỗi vết thương kia lại nằm chếch bên xương bả vai nên hắn không tài nào với tới được, chỉ đành nằm sấp lưng chờ máu tự đông lại mà thôi. 

Lạnh cóng đến phát cảm.

Hắn run rẩy cả người, cảm giác như trên đầu bị máy khoan điện khoét ra một lỗ thủng, xong đổ vào một đống sắt.

Hắn muốn đắp chăn nhưng sợ vải bám vào vết thương nên đành cố nhịn; vừa nhấc điện thoại lên định gọi giáo sư xin nghỉ một hôm, nhưng chợt nhớ ra sáng mai có một ông chú sẽ ghé đây ngủ, mình chẳng còn nơi nào khác để đi cả.

Thông thường, sự sụp đổ của con người không đến từ nỗi tuyệt vọng thắt lấy mình trong chớp nhoáng, mà đến từ những điều vụn vặt bé nhỏ chất chồng —

Một người không đổ một giọt nước mắt từ sau khi cha mẹ qua đời như hắn, lúc này đây đang tức tưởi rơi lệ chỉ vì không cách nào đắp chăn được.

Khi hắn nhận ra đó là nước mắt, khoé miệng đã chẳng thể kiềm chế mà xụ xuống và run rẩy, từng giọt nước mắt tuôn trào nối tiếp, ban đầu nức nở rồi chuyển sang thút thít, và sau cùng trở thành tiếng thét gào đau đớn.

Tôi chỉ muốn ngủ một lúc thôi.

Tôi chỉ muốn ngủ một lúc thôi mà.

Tự tử đau quá đi mất.

Tôi chỉ

Muốn ngủ một lúc.

Vết thương đau đớn thắt chặt, giọng hắn mỗi lúc một yếu ớt, ý thức dần trở nên nhạt nhoà.

Hắn đã đầu hàng hiện thực, chỉ nằm yên trên giường, cố gắng kéo góc chăn phủ lên eo hông gầy gò, thoát khỏi giao diện danh bạ trên điện thoại và cài đồng hồ báo thức cho hôm sau.

Và rồi hắn chìm vào giấc mộng.

Trong mơ là một màu đen kịt nhưng tràn ngập mùi thuốc kỳ lạ kia, không phải thoáng nhạt lúc bắt được lúc không mà nồng đượm bao trọn cơ thể hắn, xâm chiếm toàn bộ khoang mũi hắn.

Hắn cũng mơ thấy mẹ đang lật người hắn qua, từ tốn băng bó vết thương sau lưng hắn rồi dịu dàng đắp chăn lên.

Đến cùng, hắn hít sâu hương thuốc, đồng thời tận hưởng hơi ấm mềm mại của bông vải, an ổn rơi vào giấc mộng êm đềm.

Khi chuông báo thức vang lên, hắn vẫn đang đắm chìm trong cơn mộng đẹp chẳng thể tự thoát.

Hắn dụi mắt, mỉm cười cay đắng trước ảo vọng huyễn hoặc của mình, rồi quyết định chấp nhận hiện thực, duỗi tay sờ xem vết thương đã kết vảy hay chưa —

Nào ngờ sờ được một mảnh băng gạc.

Hắn thoáng ngồi dậy.

Khi cầm di động lên, hắn phát hiện đây là tiếng báo thức của buổi chiều ngày hôm sau.

– Hết chương 25 –

Chú thích:

[1] Ngưỡng cảm giác: Cường độ tối thiểu của một kích thích tố để có thể gây ra được cảm giác.

Trong trường hợp này ý nói bạn hít mùi thuốc tới tê.

[2] Quan hệ tuyến tính: Mối quan hệ khi biến y phụ thuộc vào một hoặc nhiều biến x dưới dạng đường thẳng, được viết y = a + bx1 + cx2…

[3] Biến chỉ phương: Những biến có phương hướng trong không thời gian như vận tốc. Ở đây ý nói nhiều vật thể chắn có thể làm đổi hướng dòng máu nên khó xác định điểm bắt đầu hơn..