Vương Giác nép mình vào trong chiếc ghế sô pha đơn nhỏ, thả hai chân dài ra ngoài, nhìn chăm chăm vầng trăng to lớn bên cửa sổ chập sáng chập tối sau áng mây tụ tan, y cứ thế trằn trọc đến nửa đêm.

Chết tiệt, bị Lý Vi chọc giận đến ngủ không được.

Y bèn suy nghĩ kế sách tiếp theo bằng bộ não bị ép buộc kích hoạt này.

Trằn trọc tiếp một tiếng nữa, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng ùa về.

Y vừa sắp chìm vào giấc ngủ thì bên tai lại vang lên tiếng rung động khó chịu.

“Vo ve —”

Lại là con muỗi.

Tiếng động phát ra cả bên trái lẫn phải như âm thanh nổi đa chiều.

Cứ như giấc mơ ban nãy của y sống dậy vậy — thế là y lại nhớ đến con ruồi kia, rồi nhớ đến vì đâu mà con ruồi kia xuất hiện —

Bực mình quá.

“Vo ve —”

Ấy, khả năng định vị bằng âm thanh được rèn luyện qua nhiều năm cuối cùng cũng có chỗ phát huy tác dụng rồi chăng?

“Bang.”

Không gian tĩnh lặng trở lại.

Vương Giác phủi phủi hai tay như một chuyên gia đang tỏ vẻ khiêm tốn, sau chau mày nhận ra —

Không có gì trong tay y cả.

“Vo ve —”

Y bèn đập mạnh tay thêm hai lần nữa, lần nào con muỗi cũng xoay vòng và né được trong gang tấc.

Bực cả mình.

Bình tĩnh, bình tĩnh nào.

Vẫn bực mình quá đi mất.

Nhìn cánh cửa phòng đang đóng kín, y chợt nảy ra một kế:

Tìm cách dụ con muỗi vào phòng Lý Vi, sau đó đóng cửa lại, một công đôi việc luôn chả phải sao?

Y rón ra rón rén mở cửa, đứng trên đầu giường và nhìn người đàn ông đang ngủ ngon trên giường một chút, rồi lẳng lặng chỉa ngón giữa lên trong bóng đêm, lúc ấy mới cảm thấy tâm trạng khá khẩm lên ít nhiều.

Y đứng chờ mệt nghỉ mà con muỗi còn chưa bay vào, bèn ngồi xổm một cục bên giường và tựa vào thành giường, nghe thấy hô hấp bình thản của anh ta mà cảm xúc trào dâng trong lòng.

Dòng suy nghĩ lúc mỏi mệt lan man và thiếu logic vô cùng.

Diễn Thần trông không giống vài năm trước lắm, cảm giác hình như giống người hơn xưa.

Hắn ta vốn do Tịch Miên đem về, thuốc mới đem ra đã dùng cho Lý Vi, nhìn chung có hơi bừa bãi, nghĩ lại cũng thật đáng sợ.

Y biết Tịch Miên cũng chỉ là một danh hiệu, là một trong hai cái tên bị nguyền rủa — bởi vì năm đó y cũng bị gọi là Tịch Miên.

Khi đó, dù hình ảnh kẻ huấn luyện huỷ hoại thể lực hằn sâu vào tâm trí, nhưng y nhớ rõ rèn luyện tinh thần mới là chuyện trọng yếu nhất, rủi thay y làm sao cũng không thể nhớ ra được.

Rốt cuộc là cái loại huấn luyện gì mới có thể làm người ta mất đi sở thích, mong muốn và khả năng tư duy, để thậm chí đẩy lui và vứt bỏ cả cảm xúc của bản thân? Nếu y không trốn thoát, e là cũng đã trở thành một nòng súng đắc lực không biết “muốn” của Khôi Kình.

Nếu bị Khôi Kình bắt lại lần nữa thì thà tự sát còn hơn… Có nên giấu thuốc độc vào trong răng hàm không?

Nghĩ đến đây, cơn buồn ngủ trào dâng như thuỷ triều.

Trong cơn hỗn loạn y lại nghe thấy tiếng vo ve phiều nhiễu kia, nó khiến y tràn trề mỏi mệt đến mức không còn sức muốn đấu trí đấu lực với sinh vật nhỏ bé đó nữa.

Y dần dần nhắm mắt lại.

Nên không nhìn thấy Lý Vi vẫn đang nhắm mắt chợt duỗi ra một tay, bóp con muỗi kia thành một vũng máu nhỏ.

Khi chìm vào giấc ngủ, y lại rơi vào cơn ác mộng theo thói quen.

Y thấy mình đang thu nhặt xác Lý Vi trong giấc mơ trước.

Nhưng lần này có một điểm khác, trong giấc mơ này y không hề có suy nghĩ, tình cảm hay ý thức chủ quan nào, gần như trở thành một khẩu súng không biết “muốn”.

Sứ mệnh của khẩu súng là phải hoàn thành nhiệm vụ, là một kiểm định pháp y được cài vào xã hội, y muốn điều tra rõ nguyên nhân cái chết của người lạ trước mặt này.

Một mình y bước vào phòng giải phẫu khổng lồ, dửng dưng ôm anh ta lên bàn mổ, thay trang phục giải phẫu xanh lá nhằm trung hoà màu máu, đeo vào hai lớp găng tay cao su.

Sau đó, y tiến hành một phút mặc niệm như bao lần giải phẫu trước đây, và bắt đầu rạch mở lồng ngực, đến ổ bụng, rồi khoang sọ.

Khi trông thấy hình ảnh nội tạng quá đỗi quen thuộc, y không kiềm nổi một cơn ớn lạnh buồn nôn cả người.

Thế này là thế nào?

Trước đây, y vốn có thể thờ ơ mà đeo mặt nạ xử lý thi thể trương phình[1] hôi thối khủng khiếp, chụp ảnh mặt xác chết trôi bị cá rỉa đến nát bươm, đem một cái xô đến múc mảnh vụn thi thể bị nhét trong bọc ném xuống đường cống ngầm; thế nhưng chỉ một cuộc khám nghiệm tử thi đơn giản bậc nhất này, chưa thối rữa, hiện trường tử vong cụ thể đầy đủ, xác chết còn nguyên vẹn, và thậm chí không có mùi gì lạ, thì lẽ ra y nên cứ thế mà tiến hành, nhưng không hiểu tại sao y lại ói tận ba lần trên đường ra ngoài.

ngôn tình sủng

Y tự tát mình một cái rồi mới mổ tiếp.

Nguyên nhân tử vong là suy chức năng đa cơ quan, đây là hiện tượng suy nhược chức năng không thể phục hồi gây ra bởi khối u thứ phát.

Khám nghiệm tử thi cho thấy gốc của tế bào ung thư nằm ở trái tim của anh ta.

Khối u ở tim quả thật rất hiếm gặp, với tâm lý ham học hỏi, y cẩn trọng cắt bỏ khối u ác tính rồi dùng cán dao chọc vào, nó là một cục cứng, dài, và to như ngón tay cái.

Y thật sự chưa nghe qua tình huống như vậy.

Tiến hành giải phẫu cũng khó khăn hơn.

Y lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, bật đèn giải phẫu, chuyển sang dùng dao số mười dưới da, đổi cả phương thức cầm dao cho thật tỉ mỉ như đang viết, nhẹ nhàng lia trên bề mặt lớp thịt thối trong điều kiện tiên quyết là không chạm đến khối u cứng kia — một mảnh khớp nhỏ màu trắng hơi dính máu lộ ra.

Lẽ nào đây mới chính là nguồn gốc thật sự của khối u? Y cắt hết ra trong sự hoang mang nhè nhẹ, cuối cùng dùng nhíp gắp nó ra, mà chưa kịp rửa sạch bằng nước muối —

Thì đã run tay đánh rớt nó.

Đây không phải là khớp, mà là một quân cờ vua trắng.

Vương Giác bật người dậy, nhưng rồi tối sầm mắt ngã ngay xuống.

Trước mắt y là một khung cảnh đen kịt, với những đốm sáng lập loè kịch liệt, y thở hổn hển như một con cá mắc cạn trên bãi cát đã lâu — tuy ngày nào y cũng gặp ác mộng, nhưng lần này đầu óc tỉnh táo nên giấc ngủ cũng nông, khiến những chi tiết nhỏ lại trở nên chân thật quá mức.

Hơn nữa nó là một biểu tượng mang ý nghĩa đòi mạng.

Màn đen trước mắt dần tan biến, để lộ một vệt sáng bạc ngoài cửa sổ đối diện đầu giường, còn sau đầu là cảm giác mềm mại vừa phải mà y đã quen thuộc nhiều năm. 

Gối?

Tại sao y lại nằm trên giường?

Tại sao lại như vậy? Không phải, lần trước là do y nằm mơ.

Khoan đã, vậy hiện tại chắc cũng đang nằm mơ.

Y trở người trên chiếc giường đơn nhỏ, nhưng vừa nhìn lên đã thấy gương mặt Lý Vi gần ngay trước mắt.

Mọi xúc cảm của y tức thì cứng đơ.

Hoảng hốt, sợ hãi, bất lực và cơn thở dốc mãnh liệt đều thoáng chốc đình trệ, cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Nếu không phải tim y đang đập loạn như sắp trào khỏi họng thì ắt là chính y cũng tin rằng mình thấy chết không sợ.

Có lẽ thứ Khôi Kình rèn luyện khi đó chính là khả năng diễn xuất, y chợt nghĩ.

“Cậu mơ thấy gì?” Lý Vi nhàn nhạt hỏi.

Giọng điệu ấy nghe mới chân thành và quan tâm làm sao, cứ như đó là sự thật vậy.

“Tôi không mơ.” Vương Giác nhìn anh và thẳng thừng trả lời.

Lý Vi đưa tay ra để kiểm tra mạch đập của y.

Vương Giác thoáng muốn trốn nhưng không né tránh, chỉ có thể ngồi yên để người kia đặt tay lên cổ.

Nhịp tim điên cuồng hoà vào mạch đập ổn định trên đầu ngón tay anh ta tựa một bản giao hưởng biến tấu đầy rối loạn.

Lý Vi cứ thế nhìn thấu diễn xuất của y nhưng không nói gì, chỉ đơn giản nhìn y với ánh mắt đầy thâm ý, khiến y cảm thấy như bị xù lông, trong lòng nảy sinh dăm phần xấu hổ đôi phần uất ức.

Thế này là ý gì?

Bác sĩ quan tâm đến sức khoẻ tinh thần của bệnh nhân? Hay là lòng trắc ẩn với kẻ đồng cảnh ngộ nhưng không đồng nguyên do?

Y nhớ lại ánh mắt lãnh đạm của Lý Vi khi nghe nguyên nhân cái chết của cha mình.

Một lúc sau, Lý Vi phá vỡ sự yên tĩnh.

“Cậu không cần…”

“Đừng, đủ rồi.” Vương Giác ngắt lời anh, từng chữ từng chữ đều re ré sắc lẻm: “Không cần cái gì, không cần giả bộ với anh ư? Muốn tôi tin tưởng anh hoàn toàn sau đó để anh an ủi ư? Còn gì nữa, có phải còn muốn tôi với anh tay trong tay thắm thiết, mắt rơm rớm vùi đầu vào ngực anh để được anh ôm vào không hả?”

Sau đó, y hơi dang tay ra, khùng điên dỗi giận nhào tới rồi sà vào thành một cái ôm lỏng lẻo.

“Giờ anh đã vừa lòng chưa?”

Y cảm thấy được toàn thân Lý Vi cứng đờ.

Đây là dũng khí của một kẻ phàm đang bị ác mộng che mờ hiện thực, hơn nữa Lý Vi không có gối tựa, cái nghiêng người của y như tạo ra gia tốc trọng trường, đẩy mặt y tựa thẳng vào lồng ngực người kia.

Lần này, y cảm nhận được nhịp tim kia kề cận — đó là khởi nguồn toàn bộ sinh mệnh của Lý Vi.

Nó ổn định và mạnh mẽ, nhịp tim của anh ta rất chậm, đây là một biểu hiện của thể lực khoẻ mạnh — rõ ràng, anh ta có một quả tim khoẻ, và bên trong đó không có quân vua trắng chết dẫm nào cả.

Y không kiềm lòng được mà lắng nghe thêm một chút.

Cảm nhận đầu tiên chính là chất vải bông mềm mại, theo sau là cơ bắp săn chắc.

Đây là chiếc áo sơ mi y thuận tay vơ lấy, từ nơi ấy toát ra một mùi thoang thoảng lúc có lúc không, mà nghe vào làm lòng người an ổn.

Nó tựa hương thơm lưu lại của nước hoa Eau de Cologne hương gỗ, và cũng dường như phảng phất mùi vị hormone nam tính tự phát.

Cánh tay dang ra một nửa của y như mất đi phản ứng, mơ màng mà vòng quanh người anh ta.

Mình điên rồi, y nghĩ.

Dù sao cũng là mơ, thôi thì cứ tận hưởng một lúc, đằng nào cũng tốt hơn mấy cảnh tượng mổ xẻ cơ thể.

Nói không chừng khi tỉnh giấc mình lại đang quỳ trên mặt đất, có khi còn bị muỗi cắn cả người, bi thương không thấu.

Cơ bắp đối phương dường như đã căng cứng đến tột độ.

Y tự thấy thật nhàm chán, bèn muốn lặng lẽ rời khỏi, nào ngờ mới vừa khẽ ngoảnh đầu lùi lại thì bất ngờ bị —

Ép trở về.

Lý Vi đang nghiêng người chợt siết chặt hai cánh tay buông thõng, cuộn người đang toan trốn chạy trước mặt vào một cái ôm chặt chẽ.

Sau đó, lòng bàn tay anh xoa nhẹ trên gáy y, các ngón tay mềm mại len vào chân tóc.

“Là thế này à?”

Anh thì thầm, trong giọng có một chút bối rối chân thành, hơi ấm thoảng lướt qua tai Vương Giác.

Rầm.

Rầm rầm.

Bị ôm vào một cách chặt chẽ, y theo bản năng mà căng người đề phòng khi bị tiếp xúc bất ngờ, cánh tay siết chặt vô cùng thân mật kia trái lại làm y lo lắng cứ như thể không phải y là người đã bày trò khiêu khích một cách đầy thù địch và hung hãn chỉ mới mấy giây trước, mà chỉ là một con nai ngơ ngác bị kẻ thù tự nhiên phát hiện.

Ôm chặt quá.

Anh ta đang nghĩ gì? Giết mình ư?

Con trăn khi đi săn mồi sẽ từ từ bò sát tiếp cận con mồi, sau đó nhanh chóng cắn chặt và quấn quanh cơ thể nó đến chết.

Con trăn có thể cảm nhận được nhịp tim đối thủ, thế nên chúng biết khi nào con mồi tắt thở, rồi mới bắt đầu giai đoạn nuốt vào tiếp theo nhằm tiết kiệm thể lực.

Sau đó sẽ nuốt trong một đớp.

Có lẽ chỗ chết người nhất lại là, trong suốt quá trình đi săn đó y lại cảm thấy có chút… dịu dàng.

Tựa như sự thương cảm trước bờ cái chết, hay như là sự dịu dàng giữa khi hấp hối.

Là ánh nhìn dịu dàng, là nuốt vào dịu dàng.

Trong mũi y ngập tràn hương vị phảng phất kia, nhiệt độ lan toả bên tai từ giọng nói trầm ấm, da đầu tê dại khi móng tay khẽ cào nhè nhẹ.

Đường dây tê liệt, không khác nào não bộ y đã bị virus tấn công thành từng đợt, và trên màn ảnh chính chạy đầy những đoạn mã vô nghĩa.

Cũng từng có người lịch sự ôm y, nhưng lần này không giống với lần nào trước đó cả.

Y mở to hai mắt, ngơ ngác truy tìm chút lý trí trong điểm mù tri thức.

Nhưng hễ nghĩ đến khung cảnh này diễn ra trong một giấc mộng hư không, thì những ràng buộc thực tại kia chợt trở nên nhạt nhoà — nai trắng bị giam giữ trong cái siết của trăn, còn chưa mất mạng đã từ bỏ chút tranh đấu cuối cùng.

Y từ từ khép đôi mắt lại.

“Cậu sợ cái gì?” Lý Vi hỏi.

Y liền mở mắt ra và chỉ nhìn thấy một màn vải trắng xoá miên man.

Đòn chí tử đã không giáng xuống, đây chỉ là một cái ôm đầy ấm áp mà thôi.

Đến khi y nhận ra được điều đó, Lý Vi chưa nghe thấy câu trả lời bèn tiếp lời âm cuối một cách vô cùng tự nhiên: “Hửm?”

Một âm này như cọ thẳng vào tim y.

Y nghe được rõ ràng bên tai, sự kết hợp giữa từ tính cao và chất giọng trầm như thật muốn đòi mạng y vậy.

Y chợt cảm thấy hai má mình hơi nóng lên.

Y chỉ ngủ ngon vào đúng cái đêm bị chuốc thuốc ngủ, còn lại đã sớm quen với ác mộng hàng đêm.

Hôm nay là ngày gì — mà còn bắt đầu mộng xuân thế này?

Từ từ.

Chẳng lẽ đây là…

Tay chân còn chưa có chỗ để cử động, y bèn nắm tay thành quả đấm, dùng đầu móng cấu thẳng vào đụn thịt trong lòng bàn tay.

Đau quá.

Đcm.

Vương Giác đấu tranh mạnh mẽ như muốn bùng nổ trong lồng ngực anh, rủi thay cánh tay vẫn yên vị không thể cử động nên cũng thành vô dụng, y đang toan giãy lên thì nghe Lý Vi cất giọng tham khảo học thuật đầy nghiêm túc: “Hành động này có thể an ủi người khác phải không?”

Hành động gì?

Là chính y từng nói… Xoa đầu và ôm một cái.

Trời ơi biết vậy đừng nói biết vậy đừng nói, bị ma cmn ám bị ma cmn ám rồi…

“…” Vương Giác nhắm mắt, tựa vào lồng ngực anh và hơi nghiêng đầu hướng lên, ra chiều đàm phán cho có: “Đúng.

Nhưng giờ tôi ổn rồi, thả tôi ra được không?”

“Gấp gì” Dường như Lý Vi vô cùng hứng thú thực hành trên những kiến thức mới lạ, anh nhẹ giọng: “Khi nào nhịp tim cậu trở lại bình thường thì nói tiếp.”

“…”

Năm phút sau.

“?”

“Sao càng lúc đập càng nhanh vậy?”

Lý Vi vẫn đang hoang mang trong sự khác biệt giữa lý thuyết và thực hành: “Cậu bỏ chạy làm gì?”

– Hết chương 23 –

Chú thích:

[1] Trương phình: Giai đoạn hai của quy trình phân huỷ xác chết.

Vi khuẩn bắt đầu phá hủy các mô, giải phóng khí tích tụ trong ruột.

Sự trương phình chủ yếu diễn ra trong bụng, thỉnh thoảng trào ra ở mũi, miệng và bộ phận sinh dục.

Khí cứ tích tụ dần và sự nở phồng cứ tiếp tục cho đến khi xác bị phân hủy đến mức mà khí có thể thoát ra bên ngoài.

Giai đoạn này xác chết phát ra âm thanh và mùi rất đáng sợ.

Góc nói nhảm:

Bạn Vương Giác này là một bạn thụ cực kỳ thông minh, bổ não đến não bổ, thường xuyên tự biên tự diễn tự diễn biến tự chuyển hoá trong đầu, đặc biệt là thường hay nghĩ Lý Vi muốn giết mình:))))..