Chào buổi tối.

Bây giờ là một góc hiện trường vụ án rau củ bỏ trốn — màn hình theo dõi trên điện thoại của Lý Vi, tin tức độc quyền dành riêng cho ngài.

Gần đây, Đậu Bắp trong nhà đang muốn bỏ trốn làm Lý Vi cảm thấy vô cùng phiền não.

Không chỉ muốn trốn, mà còn đột nhập vào phòng anh, tìm ra căn phòng bí mật của anh; mà tìm rồi thì thôi đi, lại còn mang theo cái suy nghĩ cổ hủ thiếu khoa học cho rằng hệ thống máy móc đều hoạt động trên thực thể — rằng rèm chạy điện cũng là đồ chơi; song khi y nản lòng thả lại quyển sách, Lý Vi vẫn vô vàn thấu hiểu dùng điều khiển từ xa mở ra giúp y.

Vậy mà y còn muốn kiểm tra độ logic, đòi thử nghiệm nhiều lần mới chịu, Lý Vi đành phải ra tay đóng mở công tắc tủ sách cho y.

Thật là một cọng rau đáng quan ngại.

Anh bình tĩnh suy nghĩ, đồng thời nhấn nút đóng cửa.

Cừu vào miệng hổ rồi.

Lý Vi chuẩn bị giơ vuốt tóm gọn thì phát hiện cọng rau của anh lại chui vào trốn trong tủ lạnh, anh đứng trước khối băng yên lặng nở nụ cười.

Ngay thời điểm cần giải pháp một lần và mãi mãi, anh quyết định thả người.

Sợ y bị đông chết ở bên trong, anh còn rất thắm thiết đóng cửa thật vang.

Khi anh trở về thì phát hiện vài giọt đá nhỏ nằm phẳng dưới đáy khối.

Anh dùng ngón tay vê cho chúng hơi tan ra rồi đưa lên đầu lưỡi liếm nhẹ, vị mặn.

“Ái chà —”

“Sao cậu trật khớp thành cái cái góc này được vậy, cậu té cách nào mà trên da không có thương tổn gì thế này.”

“A… Auu.” Vương Giác đau đớn nhăn mặt, cười gượng.

Chắc là nhờ bẻ mấy lần theo hướng dẫn trong quyển sách đó.

Dù sao thực hành cũng khó hơn lý thuyết mà.

“Thôi được rồi, tạm thời hạn chế dùng tay, gõ chữ trên điện thoại cũng cẩn thận chút.” Bác sĩ thả tay ra rồi dặn dò.

“Cảm ơn bác sĩ”, Vương Giác nói, “Không sao đâu, tôi không dùng di động.”

Dù biết chẳng có tác dụng là bao, nhưng trước khi rời khỏi nhà Lý Vi y có táy máy lên chiếc vòng với hy vọng sẽ giúp vướng bận tay chân anh ta một chút.

Nghĩ đoạn, bước chân đang tiến về toà nhà Photon của y cũng bớt phần nặng nề. 

Y cuốc bộ ba km đến thùng rác ở trước cửa toà nhà rồi moi rác ra.

Y mò mẫm cả buổi trong đống chuối thối và vết ố nước ngọt, cuối cùng cũng chạm đến được một cái bao rác đen cưng cứng.

Y tháo ra liếc sơ rồi nhấc bao rời đi.

Mãi đến lúc bước vào một góc hẻo lánh, y mới nóng lòng ngồi xuống đất thở phào một hơi, sau khi nhắm mắt an thần năm phút thì cơn tức ngực, khó thở và chóng mặt mới thuyên giảm.

Cái bao nhựa hơi nặng, y khẽ nheo cặp mắt mờ mịt của mình hòng tìm ra được thứ gì đó có thể xác nhận rằng “Y là chính y”: Chứng minh thư, bảo hiểm y tế, chìa khoá, và còn… Một trang sổ hộ khẩu.

Trên thế giới này vẫn còn dấu tích tồn tại của mình.

Y nghĩ.

Y rủ mắt, đang hoạch định hướng đi thì nhìn thấy một tờ giấy, phía trên ghi cách di chuyển bằng xe từ toà nhà Photon đến địa chỉ nhà y bằng nét bút xinh đẹp, ở mặt sau còn xếp một cọc tiền.

Không chỉ vậy, bác sĩ Trình còn nhét rất nhiều tờ tiền đo đỏ vào bên trong.

Vương Giác cảm thấy thật ấm áp, bèn cầm tờ giấy kia đứng dậy.

Y sắp được về nhà.

Trong lúc lơ đãng, y đã lắc lư trên hàng ghế cạnh cửa sổ phía sau xe buýt.

Vươn mắt nhìn ra những toà nhà chọc trời bên ngoài cửa sổ, Vương Giác nảy sinh ảo giác rằng chúng nó đang đổ sập xuống đầu mình.

Có người vượt khỏi thời gian, có người bị thời gian vứt bỏ.

Y cảm thấy như có vô số nếp nhăn khô cằn trên mặt mình đang chảy ngược lên đỉnh xương sọ, chằng chịt đan xen vào nhau một cách già cỗi.

Dường như tất cả đã đổi thay, như việc y bước lên xe và bị tài xế nhắc phải trả thêm hai tệ; mà dường như tất cả đều chưa hề thay đổi, những vệt sáng cam vàng quấn quýt từ xa xăm, ánh tà dương ngơi nghỉ nơi vách đá tựa một chiếc đầu lâu rực cháy hừng hực.

Lý Vi chắc là ghét mặt trời lắm.

Y bất giác nghĩ.

Tiếc thay, ánh tà dương Vương Giác đang nhìn vào mang theo sự bác ái.

Tia sáng ấy đã băng qua ngàn dặm, khúc xạ ngàn tầng, xuyên thấu thẳng qua lớp cửa sổ sát đất của một toà nhà lẫn giữa tầng mây, và ấm áp rọi lên khớp xương tay bị bóp vang ken két của Khôi Kình.

Cuối cùng, bàn tay kia cũng thả lỏng ra.

Nó đang mở quyển đầu của cuốn “Kinh Thánh” đã ố vàng bên gáy.

Ánh sáng toả ra từ ngôi sao đã tồn tại bốn tỷ sáu năm dường như cũng trở nên mờ nhạt dưới hào quang của Đấng Sáng Thế.

Sau đó, chủ nhân của bàn tay kia nhìn chằm chằm vào đoạn video đang tạm dừng trên màn hình máy chiếu, dửng dưng ra lệnh không rõ với ai, “Bảo Tịch Miên vận động gân cốt một chút đi.”

Gã nhớ về lời nhắn nhủ đến hai đứa trẻ còn sống sót ở trong căn phòng khi ấy:

“Levi và Simeon, là hai đứa trẻ chỉ bị nguyền rủa mà chẳng hề được ban phúc trong mười hai đứa con của Jacob.”

“Nhưng các ngươi nhìn xem, trong xã hội hiện tại, những đứa trẻ được ban phúc kia đều trở thành những đứa không biết tiến thủ, một lũ phế vật chỉ biết ăn sung mặc sướng.” 

“Sau ngần ấy năm, loài người có hề tiến hoá không? Không, chỉ có khoa học công nghệ phát triển mà thôi.

Trước đây, con người cũng có giới hạn sống, nhưng thời đại khoa học công nghệ phát triển có lẽ đã nới rộng giới hạn này: Ban đầu đòi hỏi phải có nhân phẩm, phải có bình đẳng, sau đó lại dần chuyển sang phải được ngợi ca, phải được hưởng thụ, phải được sống xa hoa.

Ham muốn sinh tồn của lũ thú con càng lúc càng thấp, minh chứng rõ ràng nhất chính là — bọn học sinh bắt đầu tự sát.”

“Một khi có người thay chúng gánh vác trách nhiệm lên vai, bọn chúng sẽ trở nên yếu đuối mỏng manh.”

“Chỉ có những đứa trẻ bị nguyền rủa mới không nề hà tất thảy để sống sót đến cùng.”

“Các con là những đứa trẻ tài năng nhất.

Dù có ra sao, ta cũng không thể trơ mắt nhìn các con lạc lối vào con đường tàn lụi.

Bắt đầu từ hôm nay, các con sẽ đưa vạch giới hạn kia trở về thuở sơ khai nhất từ hàng triệu năm trước — sống còn.

Hãy trở về mong muốn sinh tồn.

Hãy khơi dậy tiềm năng vô hạn tuôn trào trong xương máu các con, tìm về bản năng thú tính nguyên thuỷ nhất, để có thể tiếp cận vô hạn —”

“Tính thần thánh của Sáng Thế.”

“Ta đặt cho hai con cái tên này là để hai con phản bội lại thời đại này.”

Simeon và Levi là hai anh em;

Lưỡi gươm chúng là khí giới bạo tàn.

Nguyện linh hồn cha không đồng mưu với chúng;

Nguyện danh dự cha không hiệp với chúng;

Vì chúng giết người trong cơn nóng giận;

Trong lúc nổi xung chúng cắt nhượng bò tơ.

Ðáng nguyền rủa thay là cơn giận của chúng, vì nó thật dữ dằn!

Ðáng nguyền rủa thay là cơn thịnh nộ của chúng, vì nó thật bạo tàn!

Cha sẽ chia cách chúng ra trong nhà Jacob,

Cha sẽ cho chúng tản mác trong khắp cả Israel.

— “Kinh Thánh” Quyển một: Sáng Thế Ký[1] (Tiếng Hebrew ở đầu) 49:5-7 Bài thơ tiên tri của Jacob cho 12 đứa con

Tà dương toả khắp.

Chỉ có một ranh giới mỏng manh giữa niềm bác ái và sự vô tâm.

– Hết chương 12 –

Chú thích:

[1] Kinh Cựu Ước – Sáng Thế Ký: Quyển 1 Kinh Thánh Tiếng Việt – trích bản dịch 2011.

[2] Lý Vi là phiên âm từ Levi, Tịch Miên là phiên âm từ Simeon nha..