Vừa hứa với lòng cách đây không lâu, phải học cách từ chối Trì Ngộ, vậy mà mới nghe lời mời qua đêm của Trì Ngộ, trong lòng Nhiễm Cấm dù rầu rĩ thì cuối cùng vẫn đồng ý.

Nhiễm Cấm cùng đi với Trì Ngộ lên lầu ba, nàng nhíu mày suốt cả đường đi, chán nản bản thân không có tiền đồ.

Cũng giống như Trì Ngộ hiếm khi đến phòng ngủ của chị gái trên lầu hai, Nhiễm Cấm cũng rất ít khi lên đến phòng ngủ của Trì Ngộ ở lầu ba.

Phòng ngủ của Trì Ngộ không lớn nhưng chứa rất nhiều đồ, cô cất giữ vô số sách báo, giải thưởng, trò chơi, các số liệu khác nhau mà cô đã sưu tầm từ nhỏ, cùng hàng đống lớn tạp chí khoa học.

Lần trước Nhiễm Cấm vào phòng của cô, là lúc cùng người làm lau dọn mọi thứ sáng bóng, chờ chủ nhân trở về bất cứ lúc nào.

"Em đi tắm, chị Nhiễm chờ em một chút nha."

Sau khi vào phòng, Trì Ngộ bật đèn sàn lên, khắp căn phòng đều toát ra hơi thở của Trì Ngộ.

Cô thản nhiên nói trong lúc quay người lại với Nhiễm Cấm, cởi thắt lưng ra.

Nhiễm Cấm vẫn còn đứng ngoài cửa chưa bước vào, nghe thấy Trì Ngộ nói vậy, lập tức quay đầu nói:

"Chị cũng xuống lầu tắm rửa."

Trì Ngộ nghe giọng nói của nàng có chút căng thẳng, còn có vẻ hơi gấp gáp, ngoái đầu nhìn lại hỏi nàng: "Áo ngủ chị còn không?"

Nhiễm Cấm mơ hồi trả lời "Ừ" một tiếng, người đã đi đến đầu cầu thang.

Trì Ngộ từ cửa phòng ngủ nhìn xuống, có chút khó hiểu, trong đầu mơ hồ có một ý niệm, lại cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.

Khi đi tắm, cô tháo thiết bị quét mống mắt, sau đó đeo lại nó khi đã tắm xong và mặc lại áo ngủ.

Trong lúc đợi Nhiễm Cấm quay lại, cô điều chỉnh đèn trong phòng và di chuyển đèn sàn ra xa hơn.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Nhiễm Cấm tới.

Tắm xong, mái tóc đen dài của Nhiễm Cấm được sấy gần khô, bởi vì tóc nàng rất dày nên bồng bềnh xoã xuống đôi vai.

Phần tóc mái bên phải hơi xoăn nhẹ, có thể thấy được sau khi tắm nàng còn chưa kịp chăm sóc tóc, đã vội chạy lên đây.

Nàng mặc một bộ quần áo ngủ bằng vải cotton màu xám đậm, quần dài và tay áo cũng dài, nhìn khá giống kiểu của nam giới.

Trước kia Trì Ngộ cũng không quá chú ý đến đồ ngủ của nàng, chỉ khi ở trong phòng mình nàng mới mặc đồ ngủ, ra khỏi phòng, kể cả ở phòng khách trong nhà, ít nhất nàng cũng sẽ mặc áo khoác.

Đó là chưa kể trong hầu hết các trường hợp, nàng chỉ mặc trang phục công sở kiểu cũ.

Nhiễm Cấm mang theo cảm giác mềm mại khi ở nhà, khiến Trì Ngộ có chút xa lạ.

Cô thậm chí còn có một ý tưởng hoang đường ——

Sở thích của chị hai là bạn gái mặc một thân áo ngủ không chút quyến rũ như vậy sao?

Trì Ngộ nằm xuống giường trước, nhường vị trí bên trái, dựa vào đầu giường chờ Nhiễm Cấm đi lên.

Nhiễm Cấm không di chuyển ngay.

"Làm sao vậy?" Trì Ngộ hỏi.

Nhiễm Cấm nhìn chiếc ghế ở đầu giường, như thể đó chính là Trì Ngộ, nói: "Chị ngồi đây với em, chờ em ngủ chị sẽ đi."

Trì Ngộ bị nàng chọc cười: "Em ngủ chị ngồi? Vậy thì làm sao mà ngủ.

Coi như ngủ được thì lúc giật mình tỉnh dậy, thấy có người ngồi cạnh giường như vậy chắc bị doạ sợ mất ngủ luôn quá."

Nhiễm Cấm: "......"

Trì Ngộ đột ngột hỏi: "Chị Nhiễm sợ em thật à? Lần trước ở nhà hàng cũng vậy, chỉ tiếc không thể cách xa em mười mét.

Hay là, vì chia tay với chị hai nên cũng ghét luôn cả em?"

Nhiễm Cấm đứng ở nơi giao nhau giữa bóng tối và ánh sáng, vòng cung ánh sáng chỉ có thể rọi đến chiếc cằm thanh tú của nàng, cùng với đôi môi luôn mím chặt trong mọi hoàn cảnh.

"Không ghét."

Giọng Nhiễm Cấm không lớn, vẫn băng giá như mùa đông, nhưng chắc chắn.

Trì Ngộ cười khẽ, mở chăn ra, mời Nhiễm Cấm lên: "Vậy thì tốt rồi.

Chị Nhiễm, kể cho em chuyện của chị hai mấy năm nay đi, em ở nước ngoài, hiếm khi có cơ hội bầu bạn với chị ấy, những chuyện em có thể nhớ đều là khi về nhà ăn tết hoặc là hai người đến trường tìm em.

Những chuyện ở trong nước của chị ấy em đều chẳng biết gì cả."

Sợ Nhiễm Cấm lại từ chối, Trì Ngộ xoay người lại gần chiếc ghế đầu giường, vươn cánh tay mảnh khảnh, nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ giọng cầu xin: "Được không?"

Linh hồn của Nhiễm Cấm đều bị dắt đi rồi, sau khi nhận thức được thì đã thấy mình bị Trì Ngộ dắt đến ngồi lên giường.

"......

Chị em luôn bận làm việc, thời gian còn lại đều chỉ nói về em.

Dù gấp thế nào thì chị ấy cũng rút ra thời gian để gọi video cho em, chuyện này em cũng biết.

Mỗi năm, trước sinh nhật của em là thời điểm bận rộn nhất của chị ấy, bởi vì chị ấy muốn xử lý tốt mọi công việc, sau đó bay đến chỗ em, cùng em ăn sinh nhật."

Lời nói của Nhiễm Cấm không khác gì âm thanh điện tử báo tin dự báo thời tiết hàng ngày cho nàng trong thang máy của tòa nhà UP, máy móc nhưng cũng có chút căng thẳng.

Trì Ngộ một tay chống lên gối, đỡ đầu, tay còn lại vẫn chưa buông ra khỏi cổ tay Nhiễm Cấm sau khi nàng lên giường.

"Vậy còn chị?" Trì Ngộ hỏi, "Mấy năm nay, chị đang làm gì?"

"Cũng giống như trước khi em đi, giúp chị em làm việc."

Cánh tay Nhiễm Cấm bị Trì Ngộ nắm cứng đờ ra mất tự nhiên.

Ngón tay của Trì Ngộ tựa như như lơ đãng bò lên trên, thăm dò lòng bàn tay Nhiễm Cấm, phát hiện lòng bàn tay nàng đang đổ mồ hôi.

Bởi vì bị Trì Ngộ "Không hề tâm cơ" tới gần, Nhiễm Cấm muốn giữ khoảng cách với cô, bắt buộc phải nhích thân mình ra phía sau.

Vốn dĩ là ngồi trên giường, giờ phút này lưng đã dán vào đầu giường.

Trì Ngộ vẫn luôn tìm đề tài, là muốn làm Nhiễm Cấm quay đầu lại, đối diện với cô.

Nhưng không biết có phải Nhiễm Cấm đã nhận ra kế hoạch của Trì Ngộ, hay vì nguyên nhân gì khác, nếu không phải nhìn đèn sàn phía góc tường thì chính là nhìn tay mình.

Giống với lúc ăn cơm, luôn không nhìn về hướng của Trì Ngộ.

Trì Ngộ cố ý hỏi thêm vài câu, Nhiễm Cấm vẫn trả lời nghiêm túc như cũ, nhưng ánh mắt hai người không hề chạm vào nhau.

Trì Ngộ hơi sốt ruột, trực tiếp chống người dậy, xoay sang bên cạnh, đối diện Nhiễm Cấm.

Khoảng cách bị kéo gần đột ngột khiến Nhiễm Cấm đang nghiêm túc trả lời câu hỏi của Trì Ngộ không kịp đề phòng, cổ ngửa ra sau, gáy đập vào đầu giường.

Trì Ngộ vô thức đưa tay ra, chắn giữa đầu Nhiễm Cấm và đầu giường, động tác này không khác nào ôm Nhiễm Cấm vào lòng mình.

Cũng bởi hành động này, Trì Ngộ vốn đang trong tư thế nửa nằm nửa ngồi đã thay đổi độ cao với Nhiễm Cấm, khi hai người lần nữa đối diện nhau, đã là trên cao nhìn xuống.

Ánh sáng bị cô chặn lại phía sau, bóng đen đổ xuống mặt Nhiễm Cấm.

Lúc này trong đôi mắt của Nhiễm Cấm, chỉ có gương mặt Trì Ngộ.

Ngọn lửa thầm lặng xông vào lòng Nhiễm Cấm, thiêu đốt không ngừng, nàng muốn lập tức quay mặt sang một bên.

Trì Ngộ vẫn luôn nhớ đếm thời gian trong đầu, đã đến giây thứ sáu, chỉ còn thiếu bốn giây đối diện nữa thôi là có thể tái tạo thành công mống mắt của Nhiễm Cấm, đương nhiên không thể thất bại vào lúc này.

"Chị Nhiễm......"

Trong khoảnh khắc Nhiễm Cấm muốn quay đi, đôi tay Trì Ngộ đã đặt lên mặt nàng, chóp mũi hai người như dính sát vào nhau, cảm giác mềm mại tựa như có dòng điện, làm tim Nhiễm Cấm muốn nhũn ra.

Nàng dễ dàng bị giam cầm dưới đôi tay không hề dùng sức của Trì Ngộ.

"Chị Nhiễm......" Trì Ngộ nhìn đăm đăm vào đôi mắt nàng, kéo dài giọng, cố gắng khiến cho giọng nói của mình giống như đang bắt đầu một câu nghi vấn.

Khoảng cách quá gần, Nhiễm Cấm sắp không chịu nổi sự thân cận này, cũng sợ trạng thái của mình sẽ lộ ra điều gì đó, muốn đẩy Trì Ngộ ra.

Ngay khi nàng vừa nâng cánh tay lên định nới lỏng khoảng cách, Trì Ngộ đã buông nàng ra.

Đủ thời gian.

Chỉ Trì Ngộ có thể nhìn thấy, trước mắt có một dòng thông báo màu đỏ "Mống mắt đã được sao chép".

Cô thành công rồi.

"Chị Nhiễm, em hơi tò mò."

Mặc dù thành công, nhưng sự run rẩy không thể kiềm chế khi bị cô khống chế trong tay của Nhiễm Cấm lúc nãy khiến cho những ý tưởng hoang đường trong đầu cô lại lần nữa nhanh chóng nảy mầm.

"Sao mặt chị đỏ vậy?"

Hai tay Trì Ngộ chống ở hai bên người Nhiễm Cấm, cô nghiêng về phía trước, như thể đang quan sát những thay đổi nhỏ nhất của Nhiễm Cấm, mang theo ánh mắt nghiên cứu, tìm hiểu sự vật mới.

"Bởi vì em đến gần chị quá."

Nhiễm Cấm trả lời rất nhanh, âm thanh khàn khàn ủ dột làm Trì Ngộ ngẩn ra.

Nhiễm Cấm nhắm mắt lại, ngón tay điểm vào ngực Trì Ngộ, nhẹ nhàng đẩy cô ra sau.

Trì Ngộ nhìn thấy giữa đôi lông mày của nàng nhăn lại thành một ngọn núi nhỏ.

"Dù cho chị nhìn thấy em trưởng thành, nhưng bây giờ em đã là người lớn rồi.

Nếu như em ngủ không được chị có thể ở bên cạnh em, nhưng chị có một điều kiện, không được đến gần chị như vậy."

Trì Ngộ không chớp mắt, vẻ dịu dàng vừa rồi bị xóa sạch, thay vào đó là ánh mắt âm u, "Tại sao?"

"Bởi vì chị là người đồng tính." Khi Nhiễm Cấm mở mắt ra lần nữa, ánh mắt nàng lại lạnh như băng sương, "Em làm như vậy, người khác sẽ hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta."

Trì Ngộ cảm thấy buồn cười: "Ở đây cũng không có người khác."

Nhiễm Cấm không đáp lại câu này của cô, đứng dậy nói: "Chị vào phòng vệ sinh một lát."

Cửa phòng vệ sinh khép lại, Trì Ngộ thu hồi ánh mắt, cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường, mở App.

Mống mắt được nhân bản thành công, mục đích của cô đã đạt được.

Trong phòng vệ sinh, Nhiễm Cấm đứng trước bồn rửa tay, chỉnh nước đến mức lạnh nhất rồi hắt lên mặt mình.

Sau vài lần, rốt cuộc Nhiễm Cấm cũng làm dịu đi khuôn mặt nóng bỏng và trái tim đang rạo rực của mình.

Bình tĩnh một chút.

Nhiễm Cấm cố gắng thuyết phục bản thân: Bình tĩnh một chút, những gì mình nói vừa rồi quá bốc đồng.

Trước kia thỉnh thoảng Tiểu Ngộ cũng sẽ trêu chọc mình, hiện tại không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá được.

Nhưng cơ thể lại làm theo cách riêng của nó.

Nhiễm Cấm đặt tay lên ngực tự nhủ, không thể, không được, mày không xứng.

......

Nhiễm Cấm ở trong phòng vệ sinh gần nửa tiếng sau mới đi ra, bước ra ngoài thấy Trì Ngộ quay lưng về phía nàng, không biết là đã ngủ hay chưa.

Nhẹ nhàng ngả lưng xuống, Nhiễm Cấm nằm thẳng, đôi tay đặt trên ngực, nhìn chằm chằm vào trần nhà, nằm đến bình minh.

Trì Ngộ không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, đến khi cô tỉnh lại thì không còn nhìn thấy Nhiễm Cấm nữa.

Trì Ngộ nhanh chóng đến phòng làm việc của Tề Đồng, nói đã sao chép được mống mắt của Nhiễm Cấm.

"Thật hả? Vẫn là chị Ngộ của chúng ta ghê gớm nhất!"

"Đừng nói nhảm nữa, đã hack được tài khoản của Nhiễm Cấm chưa?"

"Đừng nôn nóng, chúng ta xem mống mắt trước đi, có cái này có thể làm được rất nhiều chuyện, cũng có thể làm giả tài khoản Tập đoàn."

"Vậy à?"

Trì Ngộ nhìn Tề Đồng đang ăn cơm bận rộn bên máy tính, cô ngồi xem.

"Ặc, không đúng." Tề Đồng vuốt cằm.

"Cái gì không đúng?"

"Đây không phải mống mắt của Nhiễm Cấm."

Trì Ngộ nhíu mày: "Sao có thể, đây là mình nhìn chằm chằm cô ấy mười giây rồi tự tay sao chép mà."

Tề Đồng xoay máy tính lại, để Trì Ngộ nhìn: "Nó nói mống mắt không khớp."

"......"

"Mình hiểu rồi, cậu đưa mắt cậu tới đây."

Trì Ngộ từ từ tới gần, sau khi App nhân diện mống mắt của cô, chồng lên mống mắt trên màn hình, hiển thị phù hợp 100%.

Trì Ngộ: "......"

Tề Đồng than thở: "Nhìn đi! Đây là mống mắt của cậu!"

"Tại sao lại như vậy?"

"Vị chị dâu cũ này của cậu tâm lý đề phòng cực cao.

Nếu mình đoán không sai, hẳn là chị ấy đeo thiết bị chặn mống mắt, chỉ cần cậu bật chế độ sao chép lên, nó sẽ vận hành ngược lại.

Cậu không thu được mống mắt của chị ấy, ngược lại tự tái tạo mống mắt của chính mình."

Trì Ngộ hơi ngạc nhiên, nếu thật sự là như vậy, Nhiễm Cấm quả thật rất tỉnh táo.

Tối hôm qua trước khi đến cô ta còn đi tắm rửa, đến tận lúc ngủ vẫn không tháo rào chắn sao?

Cô ta đã biết trước là sẽ có người ngáng chân mình trong việc khai thác Mặt trăng, vì vậy 24 giờ luôn phòng bị, để không xảy ra sai lầm sao?

Trì Ngộ ấn ngón tay lên môi mình, Nhiễm Cấm khó công phá hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Còn có cách nào khác không?

Trì Ngộ thay đổi tư thế, đột nhiên nhớ tới đêm Nhiễm Cấm uống say, dùng khuôn mặt cọ lên mu bàn tay cô, mỉm cười mãn nguyện, ngọt ngào.

Đầu ngón tay giật giật, nhớ lại hai vai Nhiễm Cấm khẽ run vì cái chạm của cô đêm qua.

Ánh mắt Trì Ngộ âm trầm.

Lời nói có thể là giả, nhưng phản ứng bản năng của cơ thể không thể dối trá.

.