Tôn Xán Tình kỳ thật cũng thông minh, chỉ cần hắn chịu nghiêm túc học, đẩy cao thành tích cũng không phải chuyện khó. Nhờ Tần Duyệt dốc lòng phụ đạo, hắn nỗ lực đem kiến thức trước kia bỏ qua bù về, giải được bài có cảm giác thành tựu cộng thêm Tần Duyệt khích lệ biến thành động lực lớn nhất cho hắn.

Học nhiều nên quan hệ Tôn Xán Tình và Tần Duyệt rất nhanh trở nên thân cận, Tôn Xán Tình biết nữ sinh trong lớp đều thích Tần Duyệt, hết tiết không có việc gì đều quấn lấy y nói chuyện, Tôn Xán Tình mỗi lần nhìn những nữ sinh vây quanh Tần Duyệt ríu rít cười không ngừng liền cảm thấy trong lòng không thoải mái, như rõ ràng tiểu lão sư chỉ thuộc về hắn một người bị những người khác kéo đi rồi ── nhưng Tần Duyệt vốn dĩ không phải thuộc về hắn.

Thế là Tôn Xán Tình luôn cố ý chọn thời gian tan học đến Tần Duyệt hỏi vài vấn đề, hỏi xong cái này lại hỏi cái kia, một hai kéo dài tới chuông vào học vang lên mới bỏ qua. Những nữ sinh chen vào không lọt, hậm hực nhìn Tần Duyệt vội vàng rời đi, lúc này Tôn Xán Tình cảm thấy vô cùng đắc ý, tuy hắn chưa từng nghĩ qua loại đắc ý này đến tột cùng là bởi vì cái gì.

Hôm nay học bổ túc kết thúc, Tôn Xán Tình nháo mời Tần Duyệt đi ăn mì sợi bên ngoài trường học một lần, Tần Duyệt không có cách nào, chỉ phải đáp ứng, Tôn Xán Tình lập tức mặt mày hớn hở, cao hứng nói:

"Cảm ơn tiểu lão sư."

"Cậu gọi tôi là gì?" Tần Duyệt cố ý xụ mặt, nhưng bộ dáng kia nhìn vẫn thực ôn hòa, thậm chí có chút dung túng.

Tôn Xán Tình cảm thấy trong lòng ngọt đến như ăn đường, cố ý tiến đến bên tai Tần Duyệt, lại lặp lại một lần, "Cảm ơn tiểu ─ lão ─ sư ─"

Tần Duyệt bất đắc dĩ cười một chút, "Đi thôi, đi ăn."

Từ học kỳ tới nay, thái độ Tôn Xán Tình học tập chuyển biến tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, tuy lần đầu tiên kiểm tra hắn tiến bộ còn chưa rõ, nhưng lần thứ hai thi trực tiếp lọt top mười sáu, chủ nhiệm lớp ở lớp học khen ngợi hắn. Tôn Xán Tình một lần nữa nhắc với ba hắn tương lai muốn tham gia nghệ thuật, phản đối cũng không kịch liệt như trước.

Tần Duyệt cũng thực cao hứng vì hắn. Y làm lão sư nửa năm, dạy một đám học sinh bị trường mặc kệ, mỗi ngày đi học hỗn loạn, thành tích mỗi lần thi cử đếm ngược. Cục diện như vậy làm y cảm thấy uể oải, nhưng Tôn Xán Tình hăng hái tiến bộ làm y thấy được một ít giá trị mình nỗ lực. Lúc hai người gặp nhau, y luôn tận sức cổ vũ Tôn Xán Tình, vì Tôn Xán Tình cũng vì mình cổ vũ hắn.

Mùa hè tới rất nhanh, buổi tối Tôn Xán Tình mấy ngày nay bị gió thổi qua đầu, một không cẩn thận cảm mạo. Sáng nay hắn cảm giác cả người đều choáng váng mơ hồ, hắn trốn tiết thể dục cuối, ở trong phòng ghé vào bàn học ngủ.

Tần Duyệt đi ngang qua lớp Tôn Xán Tình vừa vặn thấy, đi vào vỗ vỗ sau lưng hắn, hỏi: "Xảy ra chuyện gì, không thoải mái sao?"

"Ân......" Tôn Xán Tình miễn cưỡng ngẩng đầu lên, cảm giác có một bàn tay mềm ấm đặt trên trán mình.

"Nóng như thế, quả nhiên phát sốt, tôi đưa cậu đến phòng y tế."

Tần Duyệt nâng Tôn Xán Tình dậy, tưởng giá hắn đứng lên, không ngờ Tôn Xán Tình giữa mơ hồ đột nhiên ôm chặt eo y, mặt dán trên bụng nhỏ của y cọ xát vài cái, hương vị trên người Tần Duyệt làm Tôn Xán Tình cảm thấy an tâm, hắn lẩm bẩm kêu một tiếng: "Lão sư......" Nghe thỏa mãn mà tràn ngập ỷ lại.

Tần Duyệt bị bộ dáng hắn làm cho tâm đều mềm, vuốt đầu hắn nói:

"Được rồi, chúng ta hiện tại đi phòng y tế được không? Uống thuốc xong ngủ tiếp, tỉnh lại thì tốt rồi."

Tôn Xán Tình tuy tuổi không lớn, nhưng thân thể phát dục cùng người trưởng thành không sai biệt mấy, Tần Duyệt dìu hắn đến phòng y tế mất một phen công phu. Nhân viên y tế cho hắn chút thuốc hạ sốt pha nước uống, mắt thấy thời gian đã tới giờ tan học, nhân y tế cũng sắp tan tầm, Tần Duyệt nghĩ nghĩ, cuối cùng dìu Tôn Xán Tình tới ký túc xá mình.

Khi Tôn Xán Tình tỉnh lại phát hiện đang nằm ở một nơi xa lạ, đây là tiểu phòng xếp sạch sẽ ngăn nắp, đồ vật không nhiều lắm, mang phong cách trí thức. Tôn Xán Tình phát hiện mình bị hương vị thuộc về Tần Duyệt vây lấy. Nệm, chăn, gối đầu, đều tràn ngập hương vị thanh tân sạch sẽ mà thoải mái làm hắn bỗng nhiên có chút nóng nóng. Hắn đem nửa khuôn mặt vùi vào chăn mỏng, ngửi một ngụm thật sâu, hiểu nơi hiện tại mình ở.

Thời gian đã là buổi chiều, còn tốt là chiều nay Tần Duyệt không có tiết học, có thể vẫn luôn ở lại trong ký túc xá chiếu cố hắn.

Lúc này y thấy Tôn Xán Tình tỉnh lại, đưa tay dò nhiệt độ trán hắn, nói: "Đã khá hơn nhiều, cậu đói bụng không? Tôi nấu cho cậu chút đồ ăn."

"Nga, hảo." Tôn Xán Tình tham lam nhìn Tần Duyệt, không biết ánh mắt mình có bao nhiêu mê luyến.

Tần Duyệt rất ít khi nấu cơm trong ký túc xá, dụng cụ ở đây không đầy đủ, chỉ có thể miễn cưỡng nấu bát mì. Tôn Xán Tình nhìn bóng dáng Tần Duyệt vì mình bận rộn, đồ mặc mùa hè phác hoạ ra đường cong thân thể mảnh khảnh cao dài. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ thực mạnh, làn da trắng nõn dưới ánh sáng có vẻ gần như trong suốt. Tôn Xán Tình xem đến nuốt yết hầu một chút, nhịn không được từ trên giường ngồi dậy, mang giày đi đến sau lưng Tần Duyệt, ôm lấy y.

Đột nhiên rơi vào trong ngực thiếu niên, Tần Duyệt có chút kinh ngạc, hỏi: "Như thế nào lại xuống? Mau trở về nằm đi, nấu xong tôi sẽ gọi cậu."

Trong lòng Tôn Xán Tình nổi lên cảm giác xa lạ, nhưng thực ấm áp, còn mang theo một cổ ngọt ngào, làm hắn chỉ nghĩ chặt chẽ ôm người này không bao giờ buông ra, hắn đem mặt dựa vào trên vai Tần Duyệt, nhẹ giọng kêu: "Lão sư."

Tần Duyệt nghĩ hắn trở thành tiểu hài tử làm nũng khi sinh bệnh, y sủng nịch vỗ vỗ bàn tay Tôn Xán Tình, nói:

"Được rồi, nơi này rất nóng, mau trở về nằm một chút đi."

Tôn Xán Tình lại ở cổ y cọ vài cái, lúc này mới nghe lời trở lại giường. Không bao lâu Tần Duyệt nấu xong mì sợi bưng lên, Tôn Xán Tình ăn xong cầm chén phát ngốc chốc lát, lại quay đầu lăng lăng nhìn chằm chằm Tần Duyệt.

"Nhìn tôi làm cái gì?" Tần Duyệt hỏi hắn.

"Lão sư đối tôi thật tốt."

Tôn Xán Tình lúc còn rất nhỏ ba mẹ đã ly hôn. Ba hắn một đại nam nhân cũng cẩn thận săn sóc nhưng không đến đâu. Hắn đã thật lâu không gặp được ai quan tâm hắn như thế, đối hắn tốt như thế, hắn đột nhiên đến gần Tần Duyệt, không nhịn được đậu đem môi hôn y một chút. Tần Duyệt ngây dại, y vuốt nơi vừa mới bị Tôn Xán Tình hôn, có chút nghi hoặc nhìn hắn.

Tôn Xán Tình tâm sắp nhảy ra, nói: "Lão sư, tôi rất thích em."

Tần Duyệt nghe vậy nở nụ cười, nói: "Tôi cũng rất thích cậu a."

Tôn Xán Tình nghe vậy vui sướng một trận, lại nhịn không được mất mát, hắn hiểu mình đối với Tần Duyệt đến tột cùng là tình cảm như thế nào, cũng hiểu Tần Duyệt nói thích hắn, cùng hắn thích Tần Duyệt, là không giống nhau.

- -------------------------------

Tiếng trung dịch ra chỉ có ta-ngươi nên mình dùng xưng hô của bạn công là tôi-em lúc hiện tại nhé!