Những đám sương đen vừa chạm phải bưng bụi đỏ từ dưới bắn lên vùng hóa thành sương trắng, đám bụi đỏ cũng tan luôn.
Kim bà bà buông xác gà cười khẩy :
- Kim Hoa, hai cái tên trợ Trụ vi ngược đã chết rồi, ta thật lấy làm xấu hổ với tiên nhân nên phải diệt chúng. Bây giờ, ngươi có quì chịu tội hay chưa?
Tiếng người đàn bà lanh lảnh :
- Kim bà bà, vô ích, ta chiến đấu tới cùng.
Tất cả đều nghĩ rằng Kim Hoa Nương đã đến mức liều có lẽ quyết làm một trận mất còn chứ không chịu phục. Không ngờ ngay sau câu nói ấy vụt nghe tiếng động xa xa...
Kim bà bà quát :
- Nó đã chạy rồi!
Và bà ta lại hừ hừ thấp giọng :
- Cứ để cho nó chạy, thử xem chạy được đến đâu.
Bà ta vẫy ta và lao thẳng ra ngoài.
Đã có bà ta dẫn đường, bọn Hàn Ngọc Trác vững tâm bám theo sau.
Ra tới cửa cốc, Hàn Ngọc Trác hỏi :
- Lão Bà bà chúng ta không lục soát...
Kim bà bà lắc đầu :
- Mất công, ta có cách...
Bà ta cũng phóng mình lên và hai tay vung ra một lượt một màu vàng lấp lánh như kim tuyến vút thẳng vào trong.
Hàn Ngọc Trác kêu lên :
- Bà bà.
Kim bà bà khoát tay :
- Không phải tiêu diệt đâu, ta chỉ phóng độc trung bắt chúng phải ra thôi.
Bà ta nói vừa dứt tiếng thì từ trong cốc nhiều tiếng rú vang lên và tiếp liền theo là từng loạt, áo vàng có, áo đen có, họ lảo đảo chạy ra chút ngã đầy cửa cốc.
Hàn Ngọc Trác vội nói :
- Bà bà, Khoái Lạc môn chủ...
Kim bà bà đáp :
- Ai rồi cũng phải ra.
Hàn Ngọc Trác run giọng :
- Xin Bà bà hãy chừa cho hắn sống.
Kim bà bà đáp :
- Làm sao chết được, chỉ có đám phản đồ Miêu Cương bị khắc trùng nên hôn mê thế thôi.
Quả nhiên, ngay lúc đó, chợt có tiếng vang lên :
- Hàn Ngọc Trác, giỏi lắm, ngươi thắng rồi đó.
Cùng một lượt với tiếng nói, một người đàn ông cao cao ốm ốm bao mặt bước ra, dáng cách thật ngang nhiên chớ không có chút gì sợ sệt.
Kim bà bà quát :
- Ngươi là kẻ cấu kết với Kim Hoa đó phải không?
Người áo đen đáp :
- Phải, rồi sao?
Kim bà bà giận run, bà ta nhấc tay lên nhưng Hàn Ngọc Trác vội vàng cản lại :
- Kim bà bà, xin nể tình vãn bối, nếu cần phải giải quyết thì xin để cho chúng tôi, hắn là người của võ lâm Trung Nguyên.
Kim bà bà buông tay xuống cười hề hề :
- Quên, nói chuyện đi.
Hàn Ngọc Trác quay qua :
- Ông là Khoái Lạc môn chủ?
Người áo đen gật đầu :
- Đúng.
Hàn Ngọc Trác nói :
- Các hạ có bằng lòng cùng với ta đến một nơi khác để nói chuyện không?
Khoái Lạc môn chủ hỏi :
- Ngươi muốn nói gì?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Tại đây đông người, ai cũng đang hầm hầm trong bụng, ta vì các hạ mà nghĩ cách an toàn.
Khoái Lạc môn chủ cười gằn :
- Ngươi đừng có dọa ta, hôm nay ta đã ra mặt, không ai dám làm gì ta cả, nếu sợ thì ta đã không hành động.
Lương Thiên Long cười lạt :
- Chết đến nơi rồi mà vẫn còn ngang ngạnh phải không?
Khoái Lạc môn chủ quát :
- Câm họng lại, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta. Ta chỉ hận là không thể ăn tươi nuốt sống bọn ngươi, ta chỉ muốn cho bọn ngươi phải chết về tay kẻ khác, không ngờ vận may lại khiến cho các ngươi thoát khỏi.
Lương Thiên Long hỏi :
- Anh em ta có thù oán gì với ngươi?
Khoái Lạc môn chủ rít giọng :
- Thù sâu như biển, cao như núi, oán thù đó ta không muốn nhắc ra.
Lương Thiên Long hỏi :
- Nhưng chúng ta đã làm gì ngươi, đã gây nên những gì gọi là thù oán? Lương gia huynh đệ hành động quang minh, người cứ nói ra đi, nếu quả đáng hận thù, nếu quả có lỗi về anh em chúng ta, chúng ta sẽ quang minh đền tội.
Khoái Lạc môn chủ nghiến răng kèn kẹt :
- Quang minh? Hành động quang minh? Ngươi nói mà có thẹn không? Anh em ngươi là bọn tham lam, che mặt thiên hạ...
Lương Thiên Long gầm lên :
- Câm miệng, anh em ta có thể chết, nhưng không thể để ô nhục...
Hàn Ngọc Trác đưa tay :
- Đại thúc, đừng nóng...
Hắn nhìn quanh và nói tiếp :
- Chư vị thúc thúc, chuyện này thay mặt Trường Bạch thế gia, xin chư vị giao cho Hàn Ngọc Trác này giải quyết có được không?
Lương Thiên Long gật đầu :
- Tam thiếu cứ tự tiện.
Nhìn Khoái Lạc môn chủ, Hàn Ngọc Trác chỉ tay vào khu rừng :
- Mời các hạ vào trong đó nói chuyện được không?
Khoái Lạc môn chủ cười khẩy :
- Không cần, có gì cứ nói ngay tại đây, ta không sợ một ai đâu.
Hàn Ngọc Trác dịu giọng :
- Các hạ cần nên hiểu rằng ta đã vì các hạ...
Khoái Lạc môn chủ lắc đầu :
- Ta không cần chuyện đó.
Hàn Ngọc Trác hỏi :
- Các hạ hãy tự vấn, các hạ có thể nào lột khăn bao mặt trước chư vị này chăng?
Khoái Lạc môn chủ cười nhạt :
- Sao lại không...
Ông ta đưa tay lên giật giắt tấm khăn bao mặt...
Hàn Ngọc Trác giật mình.
Kim bà bà giật mình.
Anh em họ Lương giật mình.
Tất cả đều giật mình, không ai ngờ Khoái Lạc môn chủ lại có bộ mặt ghê gớm như thế.
Bộ mặt đầy những thẹo. Chỗ lõm chỗ lồi, da thịt toét ra đỏ hỏn.
Tất cả giật mình vì bộ mặt quá kinh khiếp, riêng Hàn Ngọc Trác giật mình vì hắn không ngờ...
Nhưng hắn chợt cau mặt thở ra :
- Các hạ đã...
Khoái Lạc môn chủ trầm giọng :
- Chính ta tự hủy, là không có tên, con người của ta cũng không có, không ai biết được ta.
Hàn Ngọc Trác lặng lẽ gật đầu :
- Thôi, cũng được, bây giờ ta chỉ hỏi, Triệu đại nhân ở đâu?
Khoái Lạc môn chủ đáp :
- Ta chỉ có thể cho các ngươi biết người chú thứ năm của dòng họ Lương là Cao Văn Kỳ đã chết, thây thi của Lương Thiên Bảo đã ném cho chó ăn rồi.
Anh em họ Lương rống lên và lao mình tới...
Vung thanh Vô Nhân đao trong tay cản lại, Hàn Ngọc Trác trầm giọng :
- Chư vị thúc thúc, tiểu điệt vừa mới nói.
Lương Thiên Long nghiến răng :
- Tam thiếu, thù này không thể làm ngơ.
Hàn Ngọc Trác dịu giọng :
- Không có lẽ tôi lại đi bảo hộ cho kẻ thù? Không lẽ kẻ thù của Lương gia không phải là kẻ thù của Hàn gia?
Lương Thiên Long cúi đầu lui lại.
Khoái Lạc môn chủ cười lạt :
- Hàn Ngọc Trác, ta cho ngươi biết, Triệu Đức Chính đã chết rồi, nhưng còn anh em của bọn Lương Thiên Long muốn báo thù gì chớ? Cả một bọn như thế mà không bảo hộ cho một người chú tuổi quá năm mươi cho đến cái thây thúi của anh em cũng không giữ được thì bây giờ đòi báo thù gì? Cho dù bây giờ các ngươi có giết được ta, cái thẹn đó các ngươi có rửa được không? Cho dù các ngươi có giết được ta, cái chết của Triệu Đức Chính cũng vẫn là cái tội của các ngươi, các ngươi liệu có thoát được màn lưới của vương pháp hay không?
Lương Phi Hổ vụt rút ngọn chủy thủ nhằm cổ tay của mình chặt xuống.
Đang nói chuyện với Khoái Lạc môn chủ, nhưng đôi mắt của Hàn Ngọc Trác thật nhanh, tay của hắn cũng thật nhanh, thanh Vô Nhân đao nhoáng lên, ngọn chủy thủ rơi xuống.
Nhìn thẳng vào mặt Phi Hổ, Hàn Ngọc Trác trầm giọng :
- Lương huynh, anh làm gì thế?
Phi Hổ run giọng :
- Hắn nói đúng, cả đến thi hài của Nhị thúc mà tôi cũng không giữ được, hai cánh tay này còn để làm chi!
Hàn Ngọc Trác ngó Lương Thiên Long, hắn nói thật chậm :
- Đại thúc, chư vị không bảo vệ được Ngũ lão gia trong lòng cứ mang nặng tội lỗi phải không?
Lương Thiên Long cúi đầu, bọn Lương Thiên Đạt cũng cúi đầu.
Hàn Ngọc Trác nói :
- Nếu chư vị nghĩ như thế thì chư vị thúc thúc đã lầm. Triệu đại nhân sống chết thì tiểu điệt chưa biết, nhưng riêng Ngũ lão gia, tiểu điệt đảm bảo vẫn còn mạnh như thường.
Lương Thiên Long ngẩng mặt lên :
- Tam thiếu, làm sao biết được?
- Ngũ lão gia chưa chết? Nếu lão chưa chết thì ta đã mang lão ra để bức bách các ngươi rồi chớ chuyện chi lại bảo rằng lão chết?
Hàn Ngọc Trác quay mặt lại :
- Tạo cho người ta một cái tội lỗi với lương tâm, so với chuyện giết người đó còn độc ác hơn gấp bội. Vả lại, các hạ đã có mặt ở đây thì còn mang ai ra để bức bách ai? Huống chi, một cái mạng của các hạ đổi lấy bao nhiêu mạng của Lương gia huynh đệ kể cũng chẳng lỗ lãi gì và chính điều đó khiến cho tôi hiểu ra tại sao ông lại hủy bộ mặt của mình như thế. Thật là ác, nhưng riêng tôi, tôi đã biết rất rõ ràng tại sao ông sợ người ta biết mặt.
Khoái Lạc môn chủ hỏi :
- Ngươi muốn nói gì?
Hàn Ngọc Trác thở phào :
- Tôi vốn không muốn cho Lương gia huynh đệ biết ông là ai, vì thế tôi mời ông vào rừng nói chuyện, thế nhưng bây giờ thì tôi đã bất lực, tôi không thể lo cho ông được nữa vì ông quá ác. Cho đến bây giờ ông vẫn còn muốn tiêu diệt dòng họ Lương, tôi cần phải cho họ biết ông là ai.
Khoái Lạc môn chủ gặng lại :
- Ta là ai? Ngươi biết hay là phỏng đoán?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Tôi biết rõ chứ, không phỏng đoán.
Khoái Lạc môn chủ ngửa mặt cười ha hả :
- Ngươi là con nít, ngươi đừng tưởng mình cao hơn thiên hạ? Ngươi biết ta là ai? Năm này, qua tháng khác, ta cùng với nhiều người chung đụng không một ai có thể biết ta, còn người, thằng con nít...
Hàn Ngọc Trác quắc mắt :
- Ngũ lão gia, ông có thể che mắt người khác chớ không thể che được mắt tôi.
- Ngũ thúc!
- Ngũ thúc gia!
Lương gia huynh đệ cùng rập kêu lên hớt hải.
Khoái Lạc môn chủ rúng động, nhưng ông bình tĩnh lại ngay :
- Ta là ai? Là Lương Văn Kỳ? Ha ha... Hay quá, khi không bỗng có người tôn mình làm trưởng bối, như vậy thì vinh hạnh biết bao nhiêu! Ha ha..., ha ha...
Ông ta ngửa mặt cười gần như muốn rung rinh vách đá.
Hàn Ngọc Trác nói :
- Ngũ thúc gia, ông có một người con nhưng lại không dạy dỗ, để cho du thủ du thực, làm mất thanh danh của dòng họ Lương mấy đời, được trưởng huynh rầy dạy đã chẳng hối cải mà lại bỏ nhà đi hoang, không chuyện gì bất nhã, đốn mạt mà không làm, hại cả lương dân bá tánh, chuyện đó, là một vị quan của triều đình, Triệu đại nhân dầu không muốn cũng không dung được, ông lại không thấy lỗi mình, trái lại còn đem lòng căm hận Triệu đại nhân và những người cháu hiếu thuận của ông, sau khi khống chế Lương gia, ông cải xưng là Khoái Lạc môn chủ, dốc tâm thâu tóm thiên hạ, cấu kết với Miêu Cương để thôn tính võ lâm...
Khoái Lạc môn chủ gằn giọng :
- Hàn Ngọc Trác, ngươi không được nói càn, ngươi định gán cho ta là Lương Văn Kỳ thật đó à?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Ngũ lão gia, trong lòng ông, ông biết và chư vị thúc thúc nãy giờ chắc cũng đã biết rồi.
Khoái Lạc môn chủ quắc mắt :
- Lương Thiên Long, bọn ngươi cũng cho ta là Lương Văn Kỳ đó à?
Lương Thiên Long nhìn ông ta và quay qua nói với Hàn Ngọc Trác :
- Tam thiếu tôi thấy chỉ có vóc dáng...
Hàn Ngọc Trác nói :
- Đại thúc, Ngũ lão gia dụng tâm cẩn thận lắm. Ông đã hủy bộ mặt thật, cải sửa giọng nói, cốt làm cho không ai có thể nhận ra, trước hết làm cho Lương gia mang tội bất hiếu vì không bảo vệ được người chú, sau cùng gán tội để tiêu diệt không còn một mống của Lương gia.
Lương Thiên Long nói :
- Nhưng Ngũ thúc gia không biết võ công...
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Ngũ thúc gia đã che giấu và giấu thật tài tình.
Lương Thiên Long vụt nói :
- Phải rồi, Tam thiếu, tôi nhớ Ngũ thúc nơi tâm khẩu có mục son...
Hàn Ngọc Trác nhìn thẳng vào mặt Khoái Lạc môn chủ :
- Ông mở nút áo cho mọi người xem chỗ đó đi.
Khoái Lạc môn chủ rúng động, ông ta nín lặng...
Hàn Ngọc Trác hỏi :
- Ông có nốt ruồi son nơi tâm khẩu hay không?
Khoái Lạc môn chủ thét lên :
- Không!
Hàn Ngọc Trác nói :
- Ông hãy cho mọi người xem đi.
Khoái Lạc môn chủ đáp :
- Đường đường một vị Môn chủ thì chuyện gì phải cởi áo cho người xét, không cần.
Hàn Ngọc Trác trầm giọng :
- Ngũ lão gia...
Khoái Lạc môn chủ thét :
- Đừng gọi ta như thế, ta không phải Lương Văn Kỳ.
Hàn Ngọc Trác nói :
- Ngũ lão gia, chư vị thúc thúc đây đã là chung máu thịt, đã tôn kính ông như cha đẻ, lại còn cho anh Phi Hổ là cháu đích tôn, con đó, cháu đó hiếu thuận như vậy đó, ông còn đòi gì nữa!
Khoái Lạc môn chủ rống lên :
- Ta không phải là Lương Văn Kỳ...
Lương Thiên Long cùng quì thụp xuống :
- Ngũ thúc, chúng cháu không biết là chú, nếu biết thì chúng cháu xin tình nguyện chết ngay.
Hắn quì, bọn Lương Thiên Đạt cũng quì theo và Lương Phi Hổ vụt khóc rống lên.
Cao Tiểu Ngọc len lén lấy khăn lau nước mắt...
Khoái Lạc môn chủ vẫn hầm hầm :
- Ta không cần chuyện đó, bây giờ đã biết ta rồi, tại sao chúng bây không chịu chết đi?
Lương Thiên Long nói :
- Ngũ thúc cháu là lớn, bất luận chuyện gì cũng do cháu quyết định, từ Thiên Bảo trở xuống đều vô tội, bây giờ cháu xin chết, nhưng xin chú tha mạng cho những người còn lại.
Lương Thiên Đạt la lên :
- Không, đại ca, chúng ta là họ Lương, chúng ta đều chung trách nhiệm...
Khoái Lạc môn chủ gằn gằn :
- Hay, huynh hữu đệ cung, chết đi, chết hết đi.
Lương Thiên Long vung tay đập ngược lên đầu.
Hàn Ngọc Trác nhanh hơn, ngón tay của hắn đã làm cho cánh tay của Lương Thiên Long vô hiệu, hắn nghiêm giọng :
- Tại sao lại chết? Hiếu đó à? Không đúng, các vị có tròn trách nhiệm với tổ tiên không?
Lương Thiên Long xuôi tay :
- Tam thiếu...
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
- Không ai lại đi giữ hiếu với một người muốn tàn hại dòng họ bao giờ, chư vị thúc thúc định đồng lõa tiêu diệt họ Lương có phải không...
Hắn quay qua nghiêm trang nói với Khoái Lạc môn chủ :
- Luận về bối phận, họ Hàn là Chưởng môn chớ không phải là họ Lương, tôi xin thay mặt Trường Bạch thế gia không bằng lòng cho Lương gia huynh đệ làm như thế...
Khoái Lạc môn chủ thối lui, tay chân của ông ta run rẩy.
Hàn Ngọc Trác nói tiếp :
- Lương gia mấy đời hiệp nghĩa, ai ai cũng chính trực công minh, ông đã dung túng cho con trai làm bậy, hùa theo vô lại cho đến thiệt thân, thế mà lại đem lòng oán hận vị quan vì dân mà trừ hại, những người cháu đã xem mình như cha đẻ, lại nỡ lòng âm mưu tiêu diệt, ông còn mặt mũi nào nhìn thấy tổ tiên dưới tuyền đài?
Khoái Lạc môn chủ càng run rẩy, ông ta cúi mặt không nói một lời.
Hàn Ngọc Trác nhích tới :
- Vì quan hệ giữa Hàn gia và Lương gia, tôi không can thiệp vào chuyện sống chết của ông, bây giờ, yêu cầu ông cho tôi biết về chuyện Triệu đại nhân, nếu sống, ở đâu? Nếu chết, thi thể chỗ nào?
Khoái Lạc môn chủ ngẩng mặt lên, hai mắt ông ta vụt đỏ hoe :
- Tam thiếu...
Hàn Ngọc Trác nói :
- Nói hay không là tùy lương tâm của ông, tôi không ép.
Khoái Lạc môn chủ ngần ngừ một chút rồi vụt nói :
- Triệu Đức Chính chưa chết, đã bị áp giải về kinh.
Hàn Ngọc Trác rúng động :
- Sao? Triệu đại nhân đã bị giải về kinh?
Khoái Lạc môn chủ nói :
- Ta không còn gì giấu nữa, ta và Kim Hoa đều là thuộc hạ của Tư Đồ Quang, không phải với âm mưu thôn tính võ lâm tầm thường như mọi người thường nói, mà là âm mưu khuynh đảo Minh triều, giai đoạn này thì chưa, đây là bước đầu tỉa lần những quan lại trung thành mà Triệu Đức Chính là một. Còn chuyện riêng của dòng họ Lương chỉ là chuyện cá nhân ta, ta căm hờn vì con ta đã chết...
Ông ta móc trong mình quăng ra một cuộn lụa và nói tiếp :
- Đây là mật chỉ của Tư Quang Đồ, hãy cấp tốc về kinh cứu Triệu Đức Chính và lấy đó làm bằng chứng để tróc nã người đứng đầu Đông Xưởng.
Cuộn lụa vừa rơi xuống đất, câu nói của ông ta vừa dứt thì thân hình cũng lảo đảo ngã theo.
Hàn Ngọc Trác và anh em họ Lương hoảng hốt tràn lên.
Một dòng máu đen ứa ra khóe miệng, ông ta ngoẻo đầu tắt thở.
Hàn Ngọc Trác dậm chân :
- Độc dược!