Triệu tiểu thư có một người bạn trai, cách cô 2135 km. Cô ở thành phố A, mà bạn trai lại thành phố B xa xôi ngàn dặm.

Mỗi ngày khi Triệu tiểu thư tỉnh giấc, lúc còn buồn ngủ sẽ vươn tay lấy điện thoại di động dưới gối đầu, nhắn cho bạn trai một tin nhắn ngắn, nói một câu buổi sáng tốt lành. Lúc giữa trưa, lại hỏi một câu anh ăn cơm chưa? Cơm chiều cũng thế. Trước khi đi Triệu tiểu thư cũng nhất định phải nói một câu chúc ngủ ngon với bạn trai.

Cô không cảm thấy đó là vấn đề, Triệu tiểu thư nghĩ, khoảng cách xa không có vấn đề gì, cô yêu anh, anh cũng yêu cô.

Trong lúc bạn trai vô tình nói một câu, đôi khi đi làm sẽ không kịp ăn cơm. Lòng Triệu tiểu thư nóng như lửa đốt, vội vàng lên mạng tìm kiếm công thức làm bánh bích quy, ngồi một tiếng xe buýt đi Mạch Đức Long mua nguyên liệu và khuôn đúc về, nướng một mẻ bánh bích quy to, cho vào từng hộp đựng thức ăn nho nhỏ gửi đến cho bạn trai ở phương xa. Triệu tiểu thư nghĩ, không có chất bảo quản, yên tâm ăn.

Có hôm bạn trai nói anh chỉ có thể ở nhà ăn mỳ tôm. Triệu tiểu thư ‘ngựa đi chẳng nghỉ chân’ đi chợ, mua về một đống đồ ăn. Bảy phần thịt bò ba phần thịt heo, đều dùng sống dao cẩn thận băm thành thịt bằm, thêm tiêu, rượu lâu năm, nước tương, ướp một buổi sáng, vo tròn thành từng viên nhỏ, bên ngoài phủ thêm hỗn hợp trứng gà và bột mì, lại bỏ vào chảo dầu chiên thành thịt viên ngoài giòn trong mềm. Triệu tiểu thư cầm túi thức ăn đã được rút chân không, lại ‘ngựa đi chẳng nghỉ chân’ vội vàng gửi cho bạn trai. Gửi những thứ đó đi, dường như Triệu tiểu thư cũng thấy an tâm hơn, cô hy vọng, tuy bạn trai ở rất xa, nhưng cũng có thể cảm nhận được cô yêu anh đến cỡ nào.

Nhưng dần dần, điện thoại của bạn trai cũng bắt đầu ít đi, ba tin nhắn gửi đi chỉ có một tin trả lời. Trong lòng Triệu tiểu thư bắt đầu lo lắng, nhưng cô có thể làm gì đây, anh ở xa 2135 km, cô không nhìn thấy anh, không chạm vào anh được, thậm chí ngay cả tối nay anh ăn gì, cô cũng không biết.

Cuối cùng có một ngày, bạn trai nhắn tin đến, chỉ ngắn gọn vài chữ: Chúng ta chia tay đi. Triệu tiểu thư khóc suốt ba ngày, cô không cam tâm cứ chia tay như vậy. Cô thu dọn hành lý đơn giản, đi xe lửa đến thành phố B. Trong lúc tàu chạy không ngừng, Triệu tiểu thư nhớ lại quãng thời gian bọn họ yêu nhau, cô hy vọng, bạn trai cũng nhớ rõ những hồi ức này.

Sau hơn hai mươi mấy tiếng xóc nảy, Triệu tiểu thư gõ cửa phòng bạn trai. Nhưng trong phòng không chỉ có một mình anh ta, mà còn có một cô gái tóc dài, bọn họ đang chuẩn bị ăn cơm. Trên bàn bày đồ ăn vừa nấu xong, một chén canh tảo tía trứng hoa còn đang bốc khói nghi ngút. Nước mắt Triệu tiểu thư đột nhiên rơi xuống, cô nhanh chóng lau khô nước mắt, xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng nói, đúng vậy, xa như thế, bất kể cô làm thế nào cũng không thể nấu cho anh một bữa cơm canh nóng hổi còn bốc khói nghi ngút.

— Cũng có thể do tôi đói bụng —

Tiểu thư A cao 1m67, nặng 60kg, vĩnh viễn mặc không mặc váy liền hiệu S. Cô làm việc trong một công ty nước ngoài, eo nữ đồng nghiệp xung quanh đều uyển chuyển nhỏ nhắn, cơm trưa là một trái táo, thêm một ly cà phê đen. Mà cơm trưa của tiểu thư A là đồ ăn cô tự làm mỗi ngày, cà ri thịt bò, teriyaki gà, thịt sườn kho đông, trứng sốt cà chua, đậu hũ sốt cay, khoai tây men giấm, tôm nấu bí đao, khi tâm trạng tốt, cô còn có thể làm một cái poached egg đẹp đẽ, đặt ở tầng trên cùng của cà men.

Tiểu thư A cũng rất căm ghét vòng eo đầy mỡ thừa và bắp đùi thô kệch của mình, nhưng cô không có cách nào bỏ được hộp cơm trưa phong phú mà đẹp mắt kia được.

Có lần tiểu thư A cũng định ăn bữa trưa đơn giản, cô chỉ ăn một quả táo. Nhưng mới đến buổi chiều, dạ dày của cô đã bắt đầu phát ra những tiếng kêu to thảm thiết, giống như đang bị một con thú nhỏ cắn xé, ruột gan cồn cào, đau đến không muốn sống.

Trong lúc họp, Tổng giám đốc nói gì, một câu cô cũng không nghe lọt. Cô chỉ muốn nhanh nhanh tan làm về nhà, mua một miếng thịt ba chỉ thượng hạng ở dưới lầu, về nhà nấu nước luộc qua, lại cắt thành từng lát mỏng, dùng dầu sôi phi thơm tỏi, thêm tiêu, một ít tương ớt và đường phèn, sau đó đổ thịt đã thái vào, vui sướng nghe “xèo” một tiếng, đây chính là âm thanh êm tai nhất.

Trong tủ lạnh vẫn còn một quả cà tím, luộc lên, xắt sợi, rưới tương mè và tương ớt lên, cho thêm chút dấm, rắc thêm một nhúm hành lá thái nhỏ nữa, món này là mẹ cô đã dạy cho cô, ngon vô cùng.

Mũi tiểu thư A cay, suýt nữa thì bật khóc. Cô đột nhiên đứng dậy, ấp úng nói: “Tổng giám đốc, em hơi khó chịu, xin phép về trước ạ.” Nói xong, cô liền bước nhanh ra ngoài, xách túi lên rồi rời khỏi văn phòng.

Buổi tối, tiểu thư A sẽ nằm trên ghế sa lông, trong giỏ trái cây trên bàn trà luôn để đầy chuối tiêu, xoài, nhãn và nho. Cô có thể vắt chân lên cao, đọc một quyển tạp chí, hoặc xem một cuộc thi tài năng nào đó, sau đó chỉ cần duỗi tay là có thể lấy được trái cây để ăn, ngoài ra, trong tủ lạnh còn có sữa chua và bánh. Tiểu thư A cảm thấy rất hài lòng, cô không cần lo sẽ bị đói bụng, luôn có đầy đủ đồ ăn, chúng luôn ở đó chờ cô đến ăn bất cứ lúc nào.

Có điều tiểu thư A cũng cảm thấy hơi tiếc, nếu như có thể vừa ăn no, vừa mặc vừa váy cỡ nhỏ, cuộc sống không phải càng hoàn hảo hơn sao? Trong lúc tiểu thư A vẫn ngày ngày thỏa mãn với đồ ăn của mình thì cô quen tiên sinh B.

Tiên sinh B cao 1m82, dáng người cao ráo cân đối, bờ vai rộng, cách một lớp áo sơ mi của anh, vẫn thấp thoáng nhìn thấy cơ bụng.

Tiểu thư A thích tiên sinh B, không chỉ vì tiên sinh B đẹp trai, mà còn vì tiên sinh B sẽ cười rất vui vẻ khi nghe những câu chuyện cười của cô. Lòng tiểu thư A như có chú nai con chạy loạn, chỉ cần tiên sinh B ở chỗ nào, cô đều sẽ giả vờ như không quan tâm mà nhìn sang chỗ khác, nhưng đôi tai lại chăm chú lắng nghe từng câu anh nói.

Hôm đó, mọi người cùng ra ngoài ăn teppanyaki [một món ăn của người Nhật], vì tiểu thư A vô cùng thích món lưỡi bò, nên ăn đến nỗi gần như nuốt cả đầu lưỡi của mình.

Tiên sinh B ngồi cạnh cô, nhàn nhã uống rượu sake [một loại rượu nhẹ truyền thống của Nhật Bản được nấu từ gạo qua nhiều công đoạn lên men mà người Nhật thường gọi là Nihonshu], nhả ra một câu: “Ăn nhiều như vậy, cẩn thận lại mập quá không ai thèm lấy.”

Có thể người nói vô tình, nhưng người nghe lại để tâm. Tiểu thư A nghe xong, không động đũa nữa. Cô hồn bay phách lạc về nhà, đứng trước gương lớn trong phòng tắm, nhìn bụng phì, mông xệ, bắp đùi rõ ràng quá thô, còn có cả cằm dưới, chỉ cần vừa cúi đầu xuống, là sẽ nhìn thấy một lớp thịt. Tiểu thư A nhìn chính mình trong gương, tự lấy làm xấu hổ.

Cô biết, nếu cô không dừng ăn thịt bò cà ri, chân gà teriyaki [một phương pháp chế biến được sử dụng trong ẩm thực Nhật Bản, theo đó thức ăn được hun hoặc nướng trong khi được phết nước sốt với thành phần chủ yếu là xì dầu, mirin và đường], thịt kho Đông Pha, trứng sốt cà chua, đậu phụ sốt cay, khoai tây men giấm [một món ăn của Pháp, khoai tây được chiên với dầu hướng dương và dấm thơm], tôm nấu bí đao, thì vóc dáng trong gương kia sẽ không thon gọn lại được. Còn nữa, tiên sinh B sẽ cười nhạo cô ăn nhiều, dáng người quá mập.

Tiểu thư A liền không mang cơm đi làm nữa, ngay cả táo cô cũng không ăn, chỉ uống một tách cà phê đen, hoặc là liều mạng uống nước lọc. Lúc họp, cô vẫn cảm thấy có con thú nhỏ cắn xé trong dạ dày mình, nhưng cô không còn đứng bật dậy, không còn xông về nhà nấu một bữa tiệc lớn để lấp đầy cái bụng nữa.

Cô chịu đựng đói bụng, quyết định quên hết đồ ăn, nói lời tạm biệt với bọn chúng. Trước đây cô yêu bọn chúng, nhưng bây giờ, cô đã quyết định yêu một người đàn ông. Để theo đuổi được tiên sinh B, tiểu thư A phải chia tay với tất cả những “người tình”: thịt bò cà ri, chân gà teriyaki, thịt Đông Pha, trứng sốt cà chua, đậu phụ sốt cay, khoai tây men giấm, tôm nấu bí đao trước đã. Mỗi buổi tối, cô thực hiện động tác đứng lên ngồi xuống một trăm lần, tiểu thư A thật sự rất nhớ “những người tình” trước đây của mình, sau đó nuốt nước mắt vào trong, nặng nề ngủ thiếp đi.

Tiểu thư A gầy đi nhanh chóng, cằm nhọn, eo thon, cô đã có thể mặc váy bó eo và áo thắt đai rồi. Mọi người đều nói, cô đã trở nên thật xinh đẹp. Tiểu thư A nở nụ cười cay đắng, cô nói: “Ừ, có lẽ do thất tình.”

Tối hôm đó, cô thấy tiên sinh B, anh dẫn theo một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn. Cô gái kia khoác lấy cánh tay anh, luôn cười yêu kiều, bất kể tiên sinh B nói gì, cô gái ấy cũng có thể cười phối hợp với anh. Tiểu thư A bỗng nhiên hoảng hốt, hình như cô đã nhầm lẫn điều gì đó. Thì ra điều tiên sinh B muốn, không phải là một cô gái có thể khiến anh cười, mà là một cô gái có thể cười khi anh pha trò.

Tiểu thư A đột nhiên bật cười ha. Cô uống rất nhiều rượu, đến nỗi đứng không vững, nhưng cô vẫn cầm túi lên, liêu xiêu đi ra cửa. Cô muốn nhanh chóng về nhà.

Bạn tiểu thư A thấy vậy vội nói: “Sắc mặt cậu kém quá, sao thế?”

Tiểu thư A bình tĩnh trả lời: “Chắc do mình đói bụng, mình phải về nhà ăn cơm đây.”