Nhân viên cảnh sát lên tiếng nọ bỗng cảm thấy có một ánh mắt đầy sát khí đang nhìn chằm chằm vào mình.

Đội trưởng cảnh sát cảm nhận rõ sự bầu không khí có sự trầm lại, vẫy tay ra hiệu cho người kia đi ra.

Ông nhìn lại tờ giấy trên tay một lần, thở ra một hơi đi lại gần vị trí của Tử Ngôn.

Cố Duệ Thành thấy thế đứng ra che lại, anh biết hiện tại cậu sẽ không muốn nghe thêm bất kỳ một điều gì về chuyện này nữa.

Tuy Tử Ngôn là người học võ, sức lực có mạnh mẽ đến đâu thì bên trong cậu vẫn chỉ là một thanh niên mới mười bảy tuổi.

Nhưng hiện tại cậu đang phải đối mặt không phải là một người thân trong nhà mất đi, mà là người thân duy nhất trên đời này của cậu đã không còn.

Đội trưởng cảnh sát cho dù có thông cảm đến đâu ông cũng phải theo trách nhiệm của mình thông báo kết quả điều tra được.

Nếu có nghi vấn bọn họ sẽ đem thi thể về tiến hành khám nghiệm, hiện tại mọi khúc mắc đã rõ.

Người là tự sát, bọn họ không còn trách nhiệm trong chuyện này nữa, phải thu đội rồi.

Cố Duệ Thành cũng hiểu được đôi chút cách làm việc của cảnh sát, anh giao lại Tử Ngôn cho thầy Trương rồi ra ngoài với anh ta.

Thầy Trương đương nhiên không biết người đàn ông này là ai? Nhưng khi nãy ông thấy Tử Ngôn đến cùng người này, hơn thế nữa hiện tại ông cũng không có tâm trí đâu mà đi dò xét.

Đi theo đội trưởng cảnh sát ra ngoài, Cố Duệ Thành quay về bản chất doanh nhân của mình, lạnh mặt nói: "Có chuyện gì hiện tại cứ nói với tôi trước đi, sau khi em ấy bình tĩnh lại tôi sẽ từ từ truyền đạt lại."

"Tôi biết anh, Tổng giám đốc Cố của Thịnh Tư phải không? Tôi cũng không tò mò mối quan hệ của hai người là gì đâu.

Chỉ là anh nên cố gắng an ủi cậu ta, tôi cũng biết được đôi chút về hoàn cảnh của hai người họ.

Cái này vẫn nên đưa cho cậu ta, khi nào anh thấy thích hợp thì đưa."

Thứ anh ta đưa cho anh là một bức thư, được niêm phong, gấp nếp một cách kỹ càng.

Chỉ nhiêu đó cũng cho thấy, Tử Thanh đã bình tĩnh lựa chọn con đường này như thế nào.

"Có biết được vì sao cậu ấy làm vậy không?"

Anh ta tổng hợp lại một chút rồi nói với Cố Duệ Thành: "Người lựa chọn tự sát có rất nhiều lý do, đôi khi do chịu sự uất ức hay đau khổ day dẳng.

Lại cũng có đôi khi chỉ là do bộc phát nhất thời mà thôi."

Ngẫm nghĩ lại tình trạng căn phòng và bức thư trên tay, Cố Duệ Thành thiên về phương thức thứ nhất.

"Vậy phía bên các anh có điều tra được nguyên nhân của chuyện này không?"

"Như đã nói với anh, người cũng đã mất, chúng tôi không thể phán đoán chính xác nguyên nhân.

Nhưng cấp dưới chúng tôi, thông qua Hiệu trưởng trường nơi cậu ấy theo học biết được một chuyện."

Cố Duệ Thành nghiêm mặt lại, nếu là về chuyện trong trường học mà dẫn đến tự sát, sợ rằng sẽ có nhiều chuyện để nói hơn bình thường.

"Là chuyện gì?"

"Cách đây một tuần, trường học vừa tổ chức thi học kỳ cho khối mười hai.

Nghe nói thông qua thành tích thi lần này, cũng sẽ quyết định học sinh được trao học bổng của trường.

Trong cuộc thi lần đó, Tử Thanh bị bắt gặp gian lận trong lúc làm bài, bài thi đương nhiên bị đánh rớt hay nói cách khác là mất tư cách tranh học bổng."

Chính vì chuyện này, sau đó Tử Thanh còn bị nêu tên cảnh cáo trước trường.

Đùa anh sao? Mỗi lần bên cạnh Tử Ngôn, chính mắt anh thấy Tử Thanh đã kèm cặp cho cậu như thế nào, mặc dù chỉ là qua video.

Đối với một học bá như Cố Duệ Thành, việc lời giảng là từ trong sách nói ra, hay do người học tự tiếp thu.

Sau đó lại giảng giải theo cách hiểu của mình như thế, chỉ cần nghe một lần anh đều biết, đó là năng lực!

Một người có tư duy cao như thế mà chỉ vì một kỳ thi bình thường mà gian lận.

Nói có người ngoài hành tinh đi, biết đâu anh còn tin tưởng hơn ấy chứ.

"Ý anh nói do bị nêu tên trước trường, Tử Thanh vì cảm thấy xấu hổ nên tự sát.

Nguyên nhân này có phải hơi miễn cưỡng hay không? Anh nói thật cho tôi biết đi, nếu để tôi tự mình điều tra, mà lại tra ra nhiều chuyện khác.

Sợ rằng cảnh sát trưởng cùng cấp dưới sẽ phải học lại một khóa điều tra đấy!"

Cố Duệ Thành luôn là người công tư phân minh, anh không bao giờ lạm dụng chức quyền của bản thân.

Nhưng qua câu nói này có thể thấy, nếu anh ta không cho anh một đáp án vừa lòng, anh sẽ lần đầu tiên sử dụng quyền lực của mình.

Và chắc chắn lúc đó nhất định có người vui kẻ buồn.

"Anh thật sự là đang làm khó cho tôi! Cảnh sát điều tra luôn cần sự phối hợp của mọi người dân, chúng tôi chỉ dựa vào lời khai và hoàn cảnh của sự việc kết luận ra chuyện này.

Tôi cũng không bảo đảm đó là nguyên nhân chính xác.

Nhưng anh thử nghĩ, Tử Thanh nhiều năm liền là học sinh giỏi, luôn được ưu tiên xét duyệt học bổng.

Có thể lần này cậu ấy không tự tin lắm nên nhất thời đã phạm sai lầm.

Lòng tự trọng của những người như vậy rất cao, tôi đã nắm trong tay rất nhiều vụ án tự sát còn vô lý hơn như vậy, có những đứa chỉ bị mắng chửi vài câu cũng nhảy lầu đó thôi!"

"Nhưng Tử Thanh không phải những người đó." Cố Duệ Thành rất tin tưởng vào điều đó, tuy anh không biết rõ về người anh trai sinh đôi này.

Nhưng thông qua cái cách mà cậu ấy chăm sóc cho Tử Ngôn, anh tin không thể nào chỉ vì một chuyện cỏn con như thế mà Tử Thanh đành lòng bỏ lại em trai một mình.

Nhất định có chuyện gì đó đã vắt kiệt sức chịu đựng của Tử Thanh, nhất định là vậy!

"Chúng tôi chỉ có thể làm được bấy nhiêu, nếu anh không hài lòng tôi cũng không còn cách nào chiều anh được." Anh ta ra hiệu thu đội rồi rời đi, nhưng chỉ vài phút sau lại quay về, đưa cho Cố Duệ Thành một tờ giấy, "Theo quy định thì không được làm vậy đâu, anh nên biết ơn vị trí của bản thân đi!", sau đó cả đội cảnh sát nối đuôi nhau rời đi.

Cố Duệ Thành nhìn dòng chữ trên tờ giấy, "Giám định sơ bộ", những dòng chữ tiếp theo khiến bầu không khí xung quanh anh hạ xuống âm độ C.

Đôi mắt anh tối lại, nhưng chưa kịp phản ứng thì bên trong vang lên từng âm thanh hối thúc.

"Tử Ngôn! Thở đi con! Bình tĩnh lại, Tử Ngôn!"

Cố Duệ Thành chạy vào thấy Tử Ngôn đã nằm trên sàn nhà, tấm vải che Tử Thanh cũng đã bị kéo ra.

Tay cậu nắm chặt lấy lồng ngực, hô hấp dồn dập, nước mắt vẫn không tự chủ được trào ra.

"Cậu ấy bị sốc.

Để tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện!"

"Được."

Hai người phối hợp đưa Tử Ngôn ra xe, Cố Duệ Thành khởi động xe lao nhanh ra khỏi tầm mắt thầy Trương..