Tử Ngôn nằm ở ghế sau xe, một bên cảm nhận sự đau đớn một bên dùng chút sự tỉnh táo còn lại của mình trấn an Cố Duệ Thành.

Vì theo cậu cảm nhận được trong suốt khoảng thời gian bên cạnh nhau, anh là đang phát điên!

Còn về phía Cố Duệ Thành, làm sao không phát điên được chứ? Người của anh, dưới mắt anh bị người ta tổn thương.

Anh thề sẽ khiến tên khốn đó biết như thế nào là lễ độ, dám chơi xấu người của anh? Anh nhất định cho hắn trải nghiệm thử cảm giác đó!

Đến bệnh viện, Tử Ngôn nhanh chóng được các bác sĩ ở đó đưa vào phòng điều trị.

Bên y tá biết cậu bị thương ở vùng ngực nên đã rất nhẹ nhàng, ấy vậy mà mỗi động tác vẫn khiến cậu không khỏi nhăn mặt vì đau.

Cố Duệ Thành từ đầu tới cuối chỉ nói được mấy chữ, "Cẩn thận!", "Nhẹ chút!", "Nhẹ tay thôi!".

Đến người y tá có kinh nghiệm hơn mười năm trong nghề cũng bị anh làm phiền đến nổi gân.

Sau mười phút thì huấn luyện viên cũng tới, hỏi thăm tình hình hiện tại của Tử Ngôn và nói một chút về người thanh niên – Trần Lương kia.

"Rời khỏi đội? Chỉ thế..."

"Chúng tôi sẽ xem xét tình hình vết thương của Tử Ngôn, rồi mới đưa ra cách giải quyết tiếp theo.

Tôi biết Trần Lương lần này là sai, nhưng cậu ta trong đội cũng cống hiến rất nhiều, anh xem có thể..." Huấn luyện viên trưởng của Trần Lương lên tiếng hòa giải.

Trần Lương là học trò rất tâm đắc của ông, cái tính dễ nóng này của hắn ông cũng biết.

Nhưng không ngờ lần này, mọi chuyện lại đi xa như thế.

Trần Lương thật sự gặp được đối thủ rồi, mà lại còn là đối thủ không hề cân sức với hắn nữa.

Suốt cả quá trình đối kháng, Tử Ngôn không hề cho hắn chút cơ hội phản kháng nào.

Chỉ nhìn như thế cũng biết Trần Lương thật sự thua Tử Ngôn không chỉ là một bậc đâu.

Đối với một người tự cao như Trần Lương, làm sao có thể ở trước mặt biết bao nhiêu người nuốt được cơn tức này.

Huấn luyện viên trưởng muốn giống như mọi khi nói đôi ba lời khách sao với đối phương rồi thôi.

Cuối năm nay ông còn định cho Trần Lương đại diện cho tỉnh đi tham gia thi đấu ở Hàn Quốc, bao nhiêu kỳ vọng đều đặt hết vào hắn.

Làm sao có thể để mọi chuyện thành công cốc được chứ!

Ai dè, bên kia vậy mà không hề để ông vào mắt, chỉ nói là đợi xem tình huống của Tử Ngôn rồi mới định đoạt.

Ông ở trước mặt bọn họ nói là sẽ đuổi Trần Lương, nhưng chỉ là kế hoãn binh thôi.

Sau khi bọn họ trở về Vĩnh Hòa, có ai biết được Trần Lương có quay về hay không?

"Ông sẽ không muốn chống đối với người kia đâu?"

Đó chính là lời người bên đội Tử Ngôn nói với ông!

Người kia? Vậy chắc là người như một cơn gió, chạy đến đưa Tử Ngôn ra ngoài rồi.

Ông suy nghĩ một chút rồi quyết định, cùng người bên đội kia đến bệnh viện xem tình hình.

Là người từng trải qua nhiều sự trên đời, cái ông giỏi nhất ngoài huấn luyện người khác, chính là biết co duỗi đúng lúc.

Bên đó đã "tốt bụng" cảnh báo ông như thế, ông cũng không thể vì nghĩ đây là địa bàn của mình rồi nhắm mắt làm lơ.

Biết đâu lại đúng thật là một nhân vật khó nhằn.

Nhưng thật sự khi đối mặt với người đàn ông này, huấn luyện viên trưởng không tránh được có chút e dè.

Nhất là đối mặt với ánh mắt đằng đằng sát khí khi nhìn vào ông của người kia.

Cũng không phải là ông làm, có cần phải như thế không?

"Ý ông là nếu tình trạng Tử Ngôn không có gì, thì chuyện hôm nay cũng coi như không có gì, phải không?" Cố Duệ Thành làm một bộ dạng nếu ông nói "Phải, anh đã sẵn sàng để "nghênh chiến".

"Tôi không có ý như thế, chỉ là nếu không có gì qua nghiêm trọng, Trần Lương vẫn còn trẻ, cậu không thể xem xét một chút bỏ qua cho hắn sao?"

"Bỏ qua cho hắn? Còn trẻ mà đã như thế, thua thì đánh người, vậy có phải khi lớn lên thì sẽ giết người hay không?" Cố Duệ Thành mang theo giọng có chút uy hiếp nói.

"Không đến mức như thế đâu.

Nếu anh đồng ý bỏ qua chuyện lần này, tôi sẽ mang hắn về dạy dỗ cho tử tế, sau đó đến gặp anh và bạn của anh để tạ lỗi." Đứng ở vai trò là người mong muốn hòa giải, huấn luyện viên trưởng dùng hết vốn liếng từ thời bú sữa mẹ để lý lẽ với Cố Duệ Thành.

Nhưng điều quan trọng ở đây là...anh không hề lung lay chút nào.

"Vậy thì, tôi lại không muốn bỏ qua!"

"Anh đừng có ép người quá đáng! Tôi dù sao cũng đứng ở bậc trưởng bối của anh, nói ra những lời kia là đã nhân nhượng lắm rồi.

Rốt cuộc anh muốn như thế nào, muốn đền tiền hay sao?" Chưa bao giờ ông phải nói chuyện một cách tha thiết như thế.

Tuy không rõ người trước mắt có uy thế như thế nào, nhưng về thái độ thì thật sự chọc giận ông rồi!

"Nếu tôi muốn tiền sợ rằng bản thân ông không chi trả nổi đâu.

Học trò của mình làm sai, ông không những không lo dạy dỗ hắn mà còn đến đây mặc cả với tôi.

Tôi nghĩ chẳng những tên Trần Lương kia phải học lại, ông cũng phải cần xem lại bản thân mình đi.

Loại người như ông, dạy được một người có ích sợ rằng hơi có chút khó khăn đấy."

"Hừ, để tôi xem cậu có thể làm được những gì!" Nói xong, một giây cũng không chần chừ, huấn luyện viên trưởng quay người rời khỏi bệnh viện.

Nhìn theo thân ảnh huấn luyện viên trưởng rời đi, Cố Duệ Thành cùng những người có mặt ở đó chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Thật sự khó hiểu đối với những người như vậy, rõ ràng bản thân không đúng, vậy mà làm như người khác rất có lỗi với mình.

Vừa lúc đó vị bác sĩ điều trị bên trong đi ra, Cố Duệ Thành không rảnh để ý đến ai nữa, bước nhanh về phía bác sĩ.

"Cậu ấy thế nào rồi?"

"Không nghiêm trọng lắm, phần xương sườn tuy chịu tác động mạnh nhưng cũng mau không bị gãy xương.

Tuy nhiên, bệnh nhân có tình trạng nôn ra máu, cần quan sát thêm hai ngày nữa.

Nếu không có gì nữa thì có thể xuất viện." Vị bác sĩ đây vẫn còn nhớ rõ sự uy áp khi nãy của Cố Duệ Thành, chỉ có thể lựa lời mà nói cho anh nghe.

"Cám ơn bác sĩ." Những người đứng bên cạnh gật đầu cảm ơn bác sĩ sau đó bước theo Cố Duệ Thành vào trong.

Lần này chỉ là một trận giao hữu nên huấn luyện viên trưởng của Tử Ngôn không đi theo.

Người dẫn đội là đội trưởng của Tử Ngôn, gọi là Lương Hiên.

Khi sự việc xảy ra, anh cũng có mặt ở đó, nhìn theo bóng lưng Trần Lương rời khỏi nơi thi đấu.

Sự ngạo mạn đó đập thẳng vào mắt Lương Hiên, anh với vị trí người dẫn đầu, cản lại sự quá khích của người trong đội, mỉm cười với phía bên kia.

Nhưng không ai biết bên trong anh suy nghĩ điều gì cả.

Cho đến khi huấn luyện viên trưởng của đội kia nhìn thấy Trần Lương nằm bất động trong nhà vệ sinh.

Không cần nghĩ cũng biết do ai gây ra, tuy không biết chính xác là ai nhưng chắc chắn là đội bên kia.

Nghĩ lại cách nói chuyện khép nép của mình khi nãy, ông ta chỉ muốn tự đập đầu vào tường mà thôi.

Lương Hiên là đội trưởng của Tử Ngôn, đương nhiên thực lực của anh không ai có thể nghi ngờ.

Đặc biệt, Lương Hiên là một người rất bao che khuyết điểm, đàn em của anh mà cũng dám đụng? Quá sai lầm! Còn tại sao lại là ở trong nhà vệ sinh? Rất đơn giản vì...sẽ không ai lắp camera trong đó cả.

"Anh nhìn cậu ấy, tôi đi làm thủ tục." Lương Hiên đương nhiên biết mối quan hệ của hai người họ.

Ở đây hỏi ai có thể chăm sóc tốt cho Tử Ngôn nhất, ai phù hợp ơn anh ta cơ chứ.

Với lại, việc Tử Ngôn bị thương làm kế hoạch của bọn họ bị lệch hướng đôi chút.

Anh cần phải gọi điện về cho huấn luyện viên trưởng biết, còn phải sắp xếp cho những thành viên khác về trước.

Bọn họ còn phải huấn luyện, ở lại nhiều quá cũng không giúp được gì.

Có lẽ là sợ sau khi mình rời đi, Cố Duệ Thành sẽ làm chuyện gì đó, nên Lương Hiên đã nhắn nhủ lại một vài lời giúp anh yên tâm hơn.

Giống như là, "Chuyện đó sẽ giải quyết, người như anh không tiện ra mặt đâu."

Đúng như Lương Hiên nghĩ, Cố Duệ Thành định sẽ dùng luật của bọn người đó cho bọn họ một bài học.

Nhưng anh biết tính Tử Ngôn, cậu nhất định sẽ không đồng ý điều đó, thế nào cũng kêu anh bỏ qua mọi chuyện.

Cũng vì thế, anh định sẽ lén lút làm một số chuyện, nhưng Lương Hiên đã giúp anh làm trước rồi.

Nếu thế thì anh cũng không cần bận tâm làm gì nữa, theo cách nói chuyện của Lương Hiên, anh tin chắc Trần Lương sẽ không thoải mái lắm đâu.

Lương Hiên cùng những người khác vừa rời đi không bao lâu thì Tử Ngôn tỉnh lại.

Phía trước vẫn còn ẩn ẩn đâu, nhưng so với ban đầu thì có vẻ đã giảm bớt.

Nhìn thấy Cố Duệ Thành với vẻ mặt mong chờ ngồi bên cạnh, cậu bỗng thấy rất có lỗi, có lẽ là dọa đến anh rồi.

"Em không sao." Vì không dùng sức được nhiều, Tử Ngôn chỉ có thể nắm lấy tay anh kéo lại gần, thủ thỉ nói.

"Biết rồi! Em có mà trước khi người ta đậy nắp quan tài lại, mới tin rằng bản thân mình có sao." Anh còn xa lạ gì với tính cách của cậu lắm sao.

"Ha ha...đau..." Bị anh chọc cười, không ngờ lại chạm đến chỗ đau, Tử Ngôn vừa ôm ngực vừa kiềm chế tiếng cười của mình.

Cố Duệ Thành cũng muốn bó tay với cậu luôn, vừa bị dọa muốn mất hồn, hiện tại lại thấy...thật tốt quá.

Mọi chuyện đều đã qua, anh đã giữ được cậu lại.

Tử Ngôn thật sự không biết, khoảng khắc nhìn thấy Tử Thanh trước khi đưa vào lò thiêu thật sự gây ra nhiều ám ảnh cho anh.

Đến nỗi suốt gần một tuần sau, mỗi khi nhìn thấy Tử Ngôn nằm im một chỗ, tim anh vẫn đập nhanh hơn một nhịp.

"Đừng cười nữa, cẩn thận làm vết thương nặng hơn bây giờ.

Lương Hiên đã sắp xếp cho những thành viên trong đội của em về Vĩnh Hòa trước, em thì phải quan sát thêm hai ngày nữa.

Anh đi mua gì cho em ăn được không?"

"Nghe anh nhắc đến em cũng cảm thấy đói bụng rồi đây, mua thêm một hộp sữa dâu và một---"

"Bánh dâu tây chứ gì." Cố Duệ Thành không đợi cậu nói hết đã chen vào, mình quá hiểu ý nhau mà, có gì để nói nữa đâu.

Có lúc anh còn sợ, liệu có ai đem một cái bánh dâu đến, dụ người yêu của anh đi mất hay không? Nhìn nước miếng thiếu điều chảy ròng ròng của cậu khi nhìn bánh dâu, Cố Duệ Thành thật sự có căn cứ để lo lắng về điều đó.

Cố Duệ Thành rời đi, Tử Ngôn nhìn điện thoại của mình được đặt trên bàn bên cạnh, định sẽ gọi điện kêu Lương Hiên cũng theo những người khác quay về.

Vì hiện tại, cậu không còn một mình nữa rồi!.