Đậu phụ cùng tào phớ mà thím Lưu làm cho Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân, từng khối vuông cắt ra có chiều dài và chiều rộng cỡ hai ngón tay được thả vào nồi đun, đun qua một thời gian ngắn thì vớt ra, chấm với tương đen giá chỉ vài đồng một lọ mà ăn.

Hàn Trọng Viễn vô cùng thích thú với việc này. Mạnh Ân nhìn hắn, nét cười trên môi không kìm được càng lúc càng loang rộng, cuối cùng chỉ đành cúi đầu giấu đi.

Cuộc sống bây giờ, với cậu thì tựa như thiên đường vậy… Cậu còn nhớ có một năm vào sinh nhật của mình, vô cùng vô cùng lạnh, mẹ cậu còn mắng cậu nửa ngày, trách cậu không được bố yêu thích, sau đó bỏ lại mình cậu trong nhà.

Trong nhà đã không có đồ ăn, cậu lại chẳng có tiền… Lật xem cuốn tản văn của Chu Tự Thanh mượn ở thư viện trường, thấy khung cảnh mùa đông, người một nhà ăn đậu phụ nấu nước sôi, cậu lại không kìm được nuốt nước miếng…

Khi ấy cậu đã từng nghĩ, mai sau mình có người yêu, có con cái, nhất định phải cùng nhau ăn một lần. Kết quả lúc này đây, Hàn Trọng Viễn và cậu lại cùng nhau ăn.

“Không phải chỉ toàn vị tương đen thôi sao?” Tiền Mạt ăn một miếng đậu phụ, rất nhanh lại buông đũa xuống – cô vừa mới nói chuyện với Tiền Tùng, lúc này chẳng có chút khẩu vị nào cả.

Tiền Tùng vẫn luôn được cô nâng đỡ, rất sợ cô. Vậy nên khi cô dò hỏi, nhận ra tất cả đều là thật, đáp án khiến cô muôn phần tức giận.

Người em này của cô, đang đánh bạc.

Từ vài năm gần đây, Tiền Tùng đã bắt đầu đánh bạc rồi. Ban đầu gã cược rất nhỏ, nhưng về sau lại càng cược càng lớn… Cô chưa bao giờ dính dáng đến mấy thứ này, nên cũng chẳng nghe được chút tin tức nào cả.

Cô vẫn luôn biết em trai mình là người ý chí có hạn, nhưng không ngờ lại học được thói bài bạc. Bảo sao trong tương lai mà con cô miêu tả, người này ngay cả lục thân[1] cũng không thèm nhận.

[1] Lục thân: bố, mẹ, anh, em, vợ, con.

Là một con bạc, thắng thì sẽ muốn thắng tiếp, thua lại muốn thắng trở về, hiển nhiên sẽ trở thành một chiếc động không đáy… Điều duy nhất mà cô có thể cảm thấy may mắn, e chỉ có việc cậu em này không hại chết con trai cô mà thôi.

“Con thích ăn thế này.” Hàn Trọng Viễn vừa ăn, vừa gắp một miếng đậu phụ cho Mạnh Ân đang ấn bóp giúp mình.

Từ sau khi bảo Mạnh Ân giúp mình bóp chân, hắn bèn phát hiện mình cực kì thích Mạnh Ân ấn bóp, dù cho bây giờ hai chân hắn đều lành lặn. Vậy nên bắt đầu hợp tình hợp lí mà đưa ra đủ loại yêu cầu, để Mạnh Ân bóp chân cả ngày cho hắn.

Nhìn một màn này, khoé miệng Tiền Mạt co giật. Mạnh Ân và Hàn Trọng Viễn ngồi cạnh nhau, hay nói cách khác, với tình huống Mạnh Ân vừa ăn đậu phụ vừa bóp chân cho Hàn Trọng Viễn, thì chỉ có thể bóp đến đùi của Hàn Trọng Viễn…

Hành động này, cớ sao càng nhìn cô lại càng thấy thô bỉ? Vừa ăn đậu phụ[2] lại vừa sờ đùi là thế nào chứ…

[2] Ăn đậu phụ: từ lóng, có thể hiểu là sàm sỡ đó…

Ăn cơm và đậu phụ luộc xong, Hàn Trọng Viễn ngồi lên sô pha, đặt trên bụng mình một chiếc laptop rất cồng kềnh, sau đó gác chân lên đùi Mạnh Ân, để Mạnh Ân tiếp tục xem hoạt hình tiếng Anh.

Trong phim, cả gia đình của chú heo nhỏ màu hồng nói nói cười cười, Hàn Trọng Viễn cũng gõ vào laptop của mình rất nhiều thứ.

Mạnh Ân vừa xem vừa đọc, sau khi xem xong mấy tập, bỗng nhiên bảo: “Hàn Trọng Viễn, em muốn gọi điện thoại.”

Sau khi bố cậu nói với mẹ chuyện cậu sẽ trọ ở trường, cậu chưa về nhà lần nào, nhưng đã từng gọi về mấy cuộc. Lần gần đây nhất là cuối tuần, cậu gọi điện về, sau đó lắp ba lắp bắp nói rằng mình muốn ở lại trường để học.

Nhà cậu rất nghèo, hai mẹ con chen chúc ở trong một căn nhà nhỏ chỉ rộng chừng hai mươi mét vuông. Bình thường đều không được ăn thịt, nhưng hơn mười năm trước, trong nhà từng tiêu ba bốn nghìn tệ để sắm một chiếc điện thoại bàn, vào thời điểm đó có thể nói là một khoản tiền lớn.

Từ sau khi cậu ra đời, bố cậu vẫn luôn chán ghét căn nhà vừa bẩn vừa hỗn tạp kia, chẳng muốn về. Mẹ cậu chỉ còn cách thường xuyên đưa cậu đi tìm bố, đồng thời để bố cậu có thể liên lạc với bọn họ thuận tiện hơn, còn đặc biệt sắm điện thoại.

Lúc trả tiền phí điện thoại hàng tháng, mẹ của cậu đều muôn phần không vui, cảm thấy tiền phí hàng tháng quá đắt. Nhưng bà ta lại chưa bao giờ nghĩ đến việc tới bưu điện để huỷ bỏ dịch vụ.

Bỗng nhiên Mạnh Ân muốn gọi điện thoại, là vì nhớ đến chuyện ban sáng. Bố cậu và Mạnh Manh bị Hàn Trọng Viễn đánh, nếu lại nói gì đó với mẹ cậu, thì sẽ hỏng bét.

“Gọi cho ai?” Hàn Trọng Viễn trực tiếp trừng Mạnh Ân, khi trước trừ lúc Mạnh Ân gọi điện cho mẹ dưới sự quan sát chặt chẽ của hắn ra, chưa từng liên lạc với người nào khác. Giờ sao tự dưng lại muốn gọi điện thoại?

Ánh mắt của Hàn Trọng Viễn có thể nói là cay độc, tất nhiên Mạnh Ân biết hắn đang giận: “Em gọi điện cho mẹ… Bà ấy…”

Thần sắc Hàn Trọng Viễn dịu đi trông thấy: “Cậu đi đi.” Mẹ của Mạnh Ân? Nhất định phải nhanh chóng giải quyết mới được! Hắn làm Mạnh Kiến Kim mất mặt như vậy, không biết lúc nào thì Mạnh Kiến Kim xử lí mẹ của Mạnh Ân…

Trong mắt xẹt qua tia sắc bén, Hàn Trọng Viễn bắt đầu quan sát Mạnh Ân gọi điện thoại.

Mạnh Ân bấm số máy trong nhà, nhưng chẳng có ai tiếp máy. Bấy giờ đã có rất nhiều người sử dụng di động, nhưng Lý Thục Vân lại không có. Không gọi được thì cậu cũng biết là không thể liên lạc.

Có lẽ hôm nay mẹ của cậu không về nhà nấu cơm tối, mà là ở ngoài tuỳ tiện mua hai chiếc bánh bao rồi?

Nghĩ đến mẹ mình, trên mặt Mạnh Ân hiện lên vài phần lo lắng. Từ nhỏ đến lớn lúc nào mẹ cậu cũng bận hết việc này đến việc khác, thế nên sức khoẻ không được tốt lắm. Hơn nữa nếu như mẹ ăn cơm ở ngoài, thì quá nửa là đến bánh bao nhân rau cũng tiếc mua, hẳn là sẽ mua loại màn thầu trắng lớn năm hào một cái. Như vậy thì lấy đâu ra dinh dưỡng cơ chứ…

“Hàn Trọng Viễn, em muốn quay về xem sao…”

“Quay về? Nếu cậu mà dám đi, tôi sẽ không cho cậu đi học nữa!” Hàn Trọng Viễn lạnh lùng trả lời, Mạnh Ân muốn đi học biết bao nhiêu, hắn là người rõ ràng nhất.

“Em…” Mạnh Ân hơi chần chừ, “Em cứ ở đây mãi cũng không tốt, hơn nữa em không trả nổi học phí…” Khi trước Hàn Trọng Viễn bảo Mạnh Kiến Kim nghe lời hắn, Mạnh Ân cũng yên tâm phần nào. Nhưng giờ nhớ lại chuyện ban sáng, càng nghĩ lại càng cảm thấy mình không thể cứ trơ ra thế này được.

Trước chưa cần nói đến học phí và sinh hoạt phí gì cả. Sau này liệu có phải, bố cậu sẽ đến gây phiền phức cho Hàn Trọng Viễn vì cậu ở đây hay không?

Nghĩ đến chuyện sau này, thần sắc Mạnh Ân càng lúc càng khó coi, cũng bắt đầu chê trách hành động mấy ngày trước đây của mình.

Hàn Trọng Viễn có lòng tốt mới cho cậu ở lại đây, dù thế nào thì cậu cũng không thể thật sự mặt dày mày dạn mà ở lại được, cho dù có bị uy hiếp đi nữa… Mà uy hiếp như vậy vốn cũng không thể coi là uy hiếp được. Ngay cả lần trước Hàn Trọng Viễn uy hiếp cậu, muốn kể chuyện cậu nghỉ học cho mẹ cũng thế… Thật ra sớm hay muộn thì mẹ cậu cũng biết việc này thôi, Hàn Trọng Viễn nói vậy, hẳn chỉ vì muốn cậu yên tâm mà ở lại.

“Cậu muốn đi?” Không phải Hàn Trọng Viễn không đoán được suy nghĩ của Mạnh Ân, nhưng trong khoảnh khắc, vẫn cứ nổi lên xúc động muốn đem nhốt người lại.

May mà đúng lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông, kéo suy nghĩ của Hàn Trọng Viễn trở lại. Có điều Hàn Trọng Viễn bây giờ, thật sự chẳng muốn nghe máy chút nào hết.

“Nó đã reng lâu lắm rồi…” Mạnh Ân thấp giọng nhắc nhở một câu.

Hàn Trọng Viễn lạnh mặt tiếp điện thoại, kết quả tức khắc nghe thấy thanh âm mắng chửi ai đó, khoé mắt chợt hiện một tia đắc ý.