Nhóm dịch: Mèo Đen

Từ khi cô vào công ty, ký hợp đồng với công ty, bên trong yêu cầu phối hợp với công ty vô điều kiện, nói cách khác, cho dù là quảng cáo rác rưởi, công ty nói cô đi quay, cô cũng phải đi.

Lúc trước cô ngu ngốc, cho rằng sẽ đi cùng tên cặn bã Thẩm Lạc Trạch kia cả đời, cho nên xem nhẹ điều khoản không bình đẳng trong hợp đồng, hơn nữa lại còn ký tận ba năm.

Cô bị chèn ép khoảng hai năm rưỡi, hiện giờ, hợp đồng chỉ còn lại nửa năm, trong lúc này, cô còn phải nhẫn nhịn.

“Nếu như không có chuyện gì khác, tôi sẽ đi trước.”

Kiều Cảnh Hi không nóng không lạnh nói một tiếng, xoay người định rời đi, cô thật sự không muốn ở cùng với hai kẻ cặn bã, hít thở không khí trong cùng một phòng, đều làm cô cảm thấy ghê tởm.

“Đợi đã!”

Ánh mắt Ôn Hinh Nhu đột nhiên sáng ngời, giống như phát hiện ra đại lục mới, gọi Kiều Cảnh Hi: “Chị họ, những dấu vết trên cổ chị, là chuyện gì vậy?”

Kiều Cảnh Hi đột nhiên ngẩn ra.

Khi về nhà cô cố ý chọn một chiếc áo cao cổ, chính là muốn che đi dấu hôn trên cổ, nhưng không ngờ, mắt Ôn Hinh Nhu lại sắc bén như vậy, vẫn bị cô ta nhìn thấy.

Ôn Hinh Nhu dẫm lên giày cao gót, đi đến bên cạnh Kiều Cảnh Hi, duỗi tay lật cổ áo cô một chút, nhìn dấu vết trên cổ Kiều Cảnh Hi, không nhịn được trách mắng: “Chị họ! Chị biết rõ chị sắp phải làm vợ người khác, sao còn có thể làm ra chuyện đồi phong bại tục này? nếu như bị nhà họ Lục biết, đến lúc đó nên làm gì đây?”

Ôn Hinh Nhu lạnh giọng chỉ trích Kiều Cảnh Hi.

Mẹ cô ta vì làm quen với nhà họ Lục, đã tốn rất nhiều tâm tư, người nhà họ Lục cũng đã nói, cơ thể nhất định phải trong sạch, nếu như bị nhà họ Lục biết, đến lúc đó không cần Kiều Cảnh Hi, không đầu tư cho cha cô ta thì làm sao đây?

Gần đây kinh tế của công ty cha bế tắc, nếu như vì vậy, làm cho hôn sự của cô ta và Thẩm Lạc Trạch ngâm nước nóng, đến lúc đó cô ta nên làm cái gì đây?

Kiều Cảnh Hi bị Ôn Hinh Nhu nói đến mức mặt đỏ tai hồng, rồi lại không thể phản bác, dù sao, tối hôm qua cô thật sự lên giường với đàn ông, hơn nữa, người đàn ông kia là ai cũng không biết.

Ngay cả Thẩm Lạc Trạch từ đầu tới đuôi chưa nói một câu, nghe vậy nét mặt cũng trở nên âm trầm, trong mắt hiện lên bực bội.

Đồ đê tiện này, lúc trước khi ở bên cạnh anh ta, chết sống không cho anh ta chạm vào.

Mỗi lần anh ta có chút hành động quá đà, là lại nói cái gì mà nhất định phải chờ đến đêm tân hôn, bây giờ thì sao, trực tiếp ngủ với đàn ông bên ngoài.

Nghĩ đến đây, anh ta tức giận đầy bụng. Không nhịn được mở miệng mỉa mai: “Hinh Nhu, em cũng đừng trách chị họ em. Sau khi cô ta gả vào nhà họ Lục, không được thử cảm giác trên phương diện này, nhân dịp trước khi còn chưa gả, thử một chút hưởng thụ một chút cảm giác được làm phụ nữ, cũng là bình thường. Em phải thông cảm một chút mới đúng.”

Nghe vậy, Kiều Cảnh Hi tức giận đế trắng bệch cả mặt, hai tay nắm chặt lại.

Sao cô có thể không nghe ra Thẩm Lạc Trạch đang mỉa mai?

Trên đời này, người không có tư cách nói những lời này nhất chính là anh ta.

Lúc trước khi cô bất lực nhất, anh ta vứt bỏ cô, xoay người bò lên trên giường Ôn Hinh Nhu.

Hiện giờ anh ta, có tư cách gì mà đứng đây mỉa mai cô?