Trans: Atiso

Tô Anh Tuyết thay lễ phục xong.

Lễ phục lần này cô ta mặc là mẫu mới nhất của hãng V, nhờ vào quan hệ của Kỷ Thanh, cô ta vừa trở thành bạn thân của nhãn hàng.

Sự hợp tác giữa nhãn hàng và các minh tinh, thông thường chia thành các bậc người phát ngôn, đại sứ thương hiệu và bạn thân của nhãn hàng.

Người phát ngôn cho nhãn hàng đương nhiên là tốt nhất, nhưng gần như đây là đãi ngộ của các đỉnh lưu mới có, ví dụ như Thẩm Chi Diễn, là người phát ngôn toàn cầu của nhãn hiệu Z.

Tiếp đến là đại sứ thương hiệu, cũng là thiên hạ mà các tiểu hoa và tiểu sinh tranh nhau cướp đoạt.

Có điều càng là thương hiệu nổi tiếng, thì càng phải thận trọng, đặc biệt là ngũ đại lam huyết.

Gần như đều là từ bạn thân nhãn hàng bắt đầu, sau đó dần dần tăng cấp thành đại sứ thương hiệu.

Tô Anh Tuyết đã trở thành bạn thân nhãn hàng, so sánh với các tiểu hoa cùng thời, đã vượt lên dẫn đầu.

Nhãn hàng V thậm chí còn đặc biệt gửi lễ phục tới, chứ không giống như đám người Khương Đào, phải tự mình tới cửa nhãn hàng để mượn.

Đồng thời, Kỷ Thanh còn tiến cử cô ta làm quen với những cấp cao của nhãn V ở khu vực Châu Á Thái Bình Dương, cùng đối phương trò chuyện thân mật, nghe ý tứ của bọn họ, đối với cô ta vô cùng hài lòng, sẽ cố gắng nâng cô ta thành đại sứ thương hiệu.

Cô ta tự tán thưởng mình trong gương, sau đó nhìn thấy người đại diện đang dương dương tự đắc đi tới.

“Sao thế?”

Người đại diện: “Mới nãy Khương Đào lên hot search rồi!”

Tô Anh Tuyết nhíu mày: “Cô ta lên hot search, anh vui cái gì??”

Người đại diện điệu bộ cười trên nỗi đau của người khác đáp: “Em có biết hot search của cô ta là gì không, cô ta vừa mới tới Sùng Phúc Lâu, nghe nói là đồ ăn của Sùng Phúc Lâu không tốt, đi đòi công bằng đó.”

“Trọng điểm là, cô ta vậy mà lại mặc lễ phục của nhãn Z đi, cũng không biết đoàn đội cô ta nghĩ thế nào, để người đi như vậy, điên rồi sao…..”

Trong lòng Tô Anh Tuyết vui vẻ, trên mặt lại giả bộ là một dáng vẻ đau lòng: “ Cô ấy như vậy, nhãn hàng có phải sẽ không vui không?”

Người đại diện: “Đó là đương nhiên rồi, anh nghe nói bộ lễ phục này là chủ đạo của nhãn Z năm nay, bị cô ta chà đạp như thế, chắc chắn sẽ đưa cô ta vào danh sách đen.”

“Đã vào danh sách đen của nhãn Z, những tài nguyên thời trang khác của cô ấy nhất định sẽ bị ảnh hưởng, phỏng chừng lần này sẽ triệt để bị đá ra khỏi giới thời trang rồi.”

Tô Anh Tuyết cười nhẹ: “Thật đáng tiếc cho chị Khương Đào nha, không dễ dàng gì có được cơ hội lần này……”

Cô ta còn chưa nói xong, Kỷ Thanh từ bên ngoài đi vào.

Tô Anh Tuyết lập tức thu hồi ý cười trên mặt, đi qua nghênh đón: “Anh Kỷ Thanh, anh làm sao vậy?”

Vẻ mặt Kỷ Thanh cực kỳ nghiêm túc.

Lúc nãy trợ lý phòng làm việc của anh ta gọi điện thoại, nói bọn họ ăn đồ ăn ở Sùng Phúc Lâu, bị ngộ độc nhẹ, hiện tại đang ở bệnh viện rửa ruột.

Bọn họ còn nói, thật may Khương Đào tới kịp thời, ngăn bọn họ lại, bằng không tình hình nhất định sẽ còn nghiêm trọng hơn.

Tâm tình Kỷ Thanh liền có chút phức tạp.

Nhất là vừa rồi ở ngoài cửa, nghe thấy người đại diện của Tô Anh Tuyết cười trên nỗi đau của người khác, Khương Đào mặc lễ phục của nhãn hàng Z chạy tới.

Cô chắc chắn là vừa phát hiện có vấn đề liền cấp tốc chạy tới, thậm chí không kịp thay lễ phục ra.

Người như vậy, thật sự có thể ở trường quay bắt nạt Tô Anh Tuyết sao?

Còn nữa, ác ý của người đại diện Tô Anh Tuyết đối với Khương Đào lớn như vậy, Tô Anh Tuyết lại không hề có ý định can ngăn.

Đây vẫn còn là Tô Anh Tuyết điềm đạm lương thiện trong kí ức của anh ta sao?

Trong lòng Kỷ Thanh thật sự loạn rồi.

Tô Anh Tuyết thấy Kỷ Thanh không nói gì, trong lòng có chút hoảng loạn.

Cô ta ở trước mặt Kỷ Thanh, đều là dáng vẻ điềm đạm lương thiện.

Nhưng vừa rồi quên che giấu, cũng không biết anh ta đã nghe được bao nhiêu rồi.

Chỉ là cô ta mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt mảy may không lộ chút gì, dịu dàng hỏi: “Anh Kỷ Thanh, sắc mặt của anh không tốt cho lắm, có phải dạo này quá mệt rồi không, em cùng anh vào phòng nghỉ ngơi một lát nhé.”

Nhưng mà Kỷ Thanh lại né tránh cánh tay của cô ta: “Không có chuyện gì, phòng làm việc của anh xảy ra chút chuyện, lát nữa anh phải đi xử lý một chút, đoán chừng không thể nhìn em đi thảm đỏ rồi.”

Nội tâm Tô Anh Tuyết trầm xuống.

Cô ta nắm chặt tay, lộ ra nụ cười vẻ quan tâm lại kiên cường nói: “Được, chuyện của anh Kỷ Thanh quan trọng hơn, em không sao đâu.”

Kỷ Thanh nghe cô ta nói như vậy, trong lòng cũng có chút áy náy.

Nhưng giờ phút này, anh ta không thể giống như trước kia một lòng một dạ an ủi cô ta, liền qua loa một tiếng rồi quay người rời đi.

Anh ta đi rồi.

Sắc mặt của Tô Anh Tuyết trở nên rất khó coi.

Nhưng cô ta không dám phát tác với Kỷ Thanh, suy cho cùng cô ta vẫn phải nhờ sự giúp đỡ của Kỷ Thanh trong giới thời trang.

Thế là cô ta đem tất cả phẫn nộ đều trút hết lên người Khương Đào.

Cô ta nâng mắt nhìn người đại diện, cắn răng nói: “Mua thủy quân, đem chuyện kia dứt khoát làm lớn lên cho em!”

“Khiến Khương Đào cút khỏi giới thời trang!”

_...

Kỷ Thanh vội tới bệnh viện.

Nhân viên phòng làm việc của anh ta đã rửa ruột xong, hiện tại đang nằm trong phòng bệnh truyền nước.

Ngoại trừ bọn họ, trong phòng bệnh vẫn còn những người bệnh khác, đều từ Sùng Phúc Lâu tới.

Từ miệng của bọn họ, Kỷ Thanh cũng biết được khái quát câu chuyện.

Hóa ra là một người đầu bếp của Sùng Phúc Lâu, vì đánh bạc nợ một khoản tiền lớn, sau đó vỡ nợ, sinh ra tâm lí muốn báo thù xã hội.

Anh ta biết được camera giám sát ở phòng bếp bị hư rồi, nhân lúc không có ai, liền cầm thuốc độc bỏ vào nước sốt.

May mắn Khương Đào phát hiện nhanh, kịp thời chạy tới.

Mới có thể bảo vệ mạng sống của mọi người.

Kỷ Thanh nghe lời cảm kích của mọi người đối với Khương Đào, nghĩ lại bản thân đã từng hiểu lầm cô, lòng càng thêm hổ thẹn.

Anh ta ra khỏi phòng bệnh, lại nhìn thấy ở đằng trước một thân ảnh quen thuộc.

Là Khương Đào!

Anh ta vội vã chạy qua.

Khương Đào là bị phía cảnh sát đưa tới bệnh viện.

Mặc dù cô đã nói bản thân mình không hề trúng độc, nhưng viên cảnh sát kia và Đồng Đồng vẫn không yên tâm, nhất quyết kéo cô tới bệnh viện kiểm tra một lần, xác định thật sự không có chuyện gì mới buông tha.

Viên cảnh sát cảm kích nói với Khương Đào: “Cô Khương, vô cùng cảm ơn cô, nếu cô không kịp thời cảnh giác, còn không biết sẽ gây nên bao nhiêu nguy hại, cũng tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với xã hội…”

Khương Đào: “Không có việc gì. Đây đều là việc một công dân bình thường nên làm.”

Anh cảnh sát lại cảm ơn cô một lần nữa, đồng thời bày tỏ, nhất định sẽ báo lên cấp trên, khen thưởng cho cô, mới rời đi.

Đợi cảnh sát đi rồi, Đồng Đồng mới hốt hoảng nói: “Đ*m*, thảm đỏ sắp bắt đầu rồi!”

“Chị! Quần áo của chị!!”

Mặc dù Khương Đào vẫn luôn tóm váy, nhưng mà rốt cuộc bên ngoài trời mưa, cô hết tới nhà bếp lại tới bệnh viện, vạt áo bên dưới lấm lem dính không ít bùn đất.

Bộ đồ này của hãng Z lúc đầu là màu trắng, lại là loại vải mỏng nhẹ, chỉ cần hơi bẩn một chút là bị lộ ra rất rõ ràng, càng không nói đến giày trên chân cô, thảm không nỡ nhìn.

Đồng Đồng từ vui sướng cứu người hồi thần trở lại, liền cảm thấy ngập trong tuyệt vọng.

Không chỉ bị nhỡ thảm đỏ lần này.

Lễ phục cũng bị biến thành như vậy, phỏng chừng cơ hội hợp tác với hãng Z không còn nữa rồi, nói không chừng còn bị đưa vào danh sách đen, dần bị bài trừ khỏi giới thời trang.

Trái ngược với sự đau khổ của Đồng Đồng.

Khương Đào lại chẳng có cảm giác gì.

Cái gì mà Đêm hội tinh quang, nhạt nhẽo cực độ, còn phải đứng trong gió lạnh nửa ngày trời, trọng điểm là, không có đồ ăn!

Cô còn lâu mới thèm đi!

Kỷ Thanh nghe cô an ủi Đồng Đồng, trong lòng cảm thấy hỗn độn, vốn dĩ có một chút áy náy nay lại càng thêm áy náy.

Anh ta không hi vọng bởi vì Khương Đào hành hiệp trượng nghĩa mà bị trừng phạt.

Thế là anh ta liền vội gọi điện thoại cho một người bạn tốt, muốn mượn cho Khương Đào một bộ lễ phục.

Nhưng không đợi bạn anh ta nhấc máy.

Hành lang bệnh viện lại xuất hiện một bóng người.

Thẩm Chi Diễn được vệ sĩ hộ tống tới bên cạnh Khương Đào.

Anh nở nụ cười ấm áp, trong tay cầm một phần hoành thánh nóng hổi: “Em vất vả rồi, trước tiên ăn chút đi.”

Mắt Khương Đào bừng sáng.

Lát sau, Đỗ Sùng thở dốc chạy tới: “Lễ phục của nhãn Z, thợ trang điểm và thợ làm tóc một lát nữa sẽ tới!”

“Trang điểm thay lễ phục trên xe, tới thảm đỏ vẫn còn kịp!”