Editor: Quýt

Sáng sớm hôm sau, Sở Nhược Dư tự lái xe tới đón Khương Đào tới công ty.

So với trang phục lộng lẫy ngày hôm qua, hôm nay Sở Nhược Dư trang điểm cực kỳ thanh thuần, không có son môi, không xịt nước hoa.

Đây là thói quen mỗi lần cô ấy đến phòng nghiên cứu.

Dù sao cũng làm ngành sản xuất thực phẩm, một chút mùi bên ngoài cũng làm ảnh hưởng đến hương vị cuối cùng của thành phẩm.

Cô ấy vốn lo Khương Đào không hiểu nguyên tắc này, ai ngờ khi mở cửa, Khương Đào còn đơn giản hơn mình.

Tuy rằng mặt mộc của Khương Đào rất đẹp nhưng dù sao cũng là nữ minh tinh, để mặt mộc ra ngoài cũng cần có dũng khí thật lớn.

Có thể thấy được cô rất quan tâm chuyện này.

Sở Nhược Dư tự nhiên có chút ấn tượng tốt với cô.

Tập đoàn Sở thị chiếm hơn nửa thị trường đồ ăn vặt trong nước, kẹo, bánh quy, khoai sấy, socola, đồ uống đều thầu hết, tất cả các thương hiệu đều hoạt động tại một tòa nhà.

Sở Nhược Dư giới thiệu với Khương Đào bức tường đồ ăn vặt này sẽ được sắp xếp lại theo từng quý, căn cứ vào độ nổi tiếng và mức độ tiêu thụ sản phẩm, nhãn hiệu nào càng tốt càng ở giữa.

Ví dụ như hai nhãn hiệu trong tay Sở Nhược Dư, vị trí đều không tệ.

Đặc biệt là Đường Mễ, nhãn hiệu quốc dân lâu năm, tuy rằng mấy năm nay không hot như trước nhưng doanh số vẫn rất khả quan.

Nhưng vị trí của dòng kẹo trà Nhược Tiêm hơi lệch ra ngoài.

Ngoại trừ bức tường đồ ăn vặt này, toàn bộ bên trong tập đoàn Sở thị ở đâu cũng có bóng dáng của đồ ăn vặt.

Khương Đào nuốt một ngụm nước miếng.

Đây quả thật là thiên đường!

Cô hâm mộ nhìn Sở Nhược Dư: “Được làm việc ở đây, cô quá hạnh phúc rồi!”

Sở Nhược Dư sửng sốt.

Trong mắt Khương Đào hoàn toàn là sự ngưỡng mộ, không phải lời khen khách sáo.

Cô thật sự thích nơi này.

Sở Nhược Dư lớn lên cùng với sự phát triển của tập đoàn Sở thị. Khi còn nhỏ, ông thường xuyên bế cô ấy tới tập đoàn, cô ấy sẽ nằm trong lòng ông, lớn lên cùng tòa nhà này.

Vì vậy tòa nhà này có ý nghĩa rất lớn đối với Sở Nhược Dư.

Sở Nhược Dư thấy có người thật tâm khen ngợi nó, lập tức sinh ra cảm giác tri âm tri kỷ nhưng rất nhanh cô ấy đã phản ứng lại.

Không không không!

Cô ấy tuyệt đối sẽ không bị u mê bởi viên đạn bọc đường của Khương Đào.

Nhưng vào lúc này một đám người đi tới, đi đầu là một người đàn ông mặc toàn hàng hiệu, trang điểm cực kỳ thời thượng.

Sở Nhược Dư vừa thấy hắn, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Đây là anh họ Sở Nhược Toàn của cô ấy, cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Sở Nhược Dư ở Sở thị.

Sở Nhược Toàn thấy Sở Nhược Dư, cố ý ngăn cô ấy lại: “Em họ, đã lâu không gặp.”

Sở Nhược Dư liếc mắt: “Ngày nào em cũng tới công ty, nếu anh họ không gặp được em thì xem ra là do anh đến công ty quá ít.”

Sở Nhược Toàn nghẹn lại.

Nhưng hắn biết Sở Nhược Dư miệng lưỡi sắc bén, nếu cãi nhau thì bản thân sẽ không thắng nổi.

Vì thế hắn trực tiếp nhảy qua đề tài này: “Nghe nói gần đây việc nghiên cứu sản phẩm mới của em họ gặp phải vấn đề, thành tích quý này của Nhược Tiêm có chút nguy hiểm, dù sao trước đây ở cuộc họp hội đồng quản trị, em đã nói sẽ dốc hết sức tạo ra sản phẩm mới, nếu như cuối cùng thành tích không đạt được như mong muốn, đừng nói là em, chính các cổ đông cũng sẽ chịu ảnh hưởng đúng không?”

Sở Nhược Dư âm thầm cắn răng.

Sở Nhược Toàn vừa lúc dẫm trúng vào điểm chí mạng của cô ấy.

Cô ấy chỉ có thể cứng rắn nói: “Anh họ, anh có biết tại sao ông nội Tiểu Minh lại có thể sống đến chín mươi chín tuổi không?”

Sở Nhược Toàn lại không tức giận chút nào, cười nói: “Sao lại nóng giận như vậy, chúng ta đều là người một nhà, nếu như em có chuyện gì, chỉ cần em mở miệng thì chắc chắn người anh họ này sẽ giúp em.”

Sở Nhược Dư lười nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của hắn, kéo Khương Đào tránh đi.

Lúc này Sở Nhược Toàn mới nhìn Khương Đào ở phía sau, hai mắt sáng bừng: “Người này chính là?”

Bị nhiều người nhìn như vậy, Sở Nhược Dư cũng không thể phất tay áo rời đi, chỉ có thể giới thiệu một cách lạnh lùng.

Lúc này Sở Nhược Toàn mới nhớ ra, mấy hôm trước bộ phận marketing có nói qua… có một nữ minh tinh có thể khiến hàng hóa tiêu thụ rất nhanh, đặc biệt là về lĩnh vực thực phẩm, người đó hình như là Khương Đào.

Chẳng lẽ Sở Nhược Dư muốn dựa vào khả năng tiêu thụ hàng của cô để xoay chuyển cục diện?

Sở Nhược Dư vất vả lắm mới có thể đạp Sở Nhược Dư xuống, sẽ không cho cô ấy có cơ hội ngóc đầu lên.

Vì thế hắn nhiệt tình với Khương Đào hơn nhiều: “Nhãn hàng Ata của chúng tôi đúng lúc đang mở rộng thương hiệu, hình tượng của cô Khương rất hợp, nếu cô có hứng thú thì có thể tới văn phòng của tôi để nói chuyện.”

Sở Nhược Dư thiếu chút nữa bị hành vi cướp người trắng trợn này làm cho tức chết.

Khương Đào: “Ata?”

“Đúng vậy!” Sở Nhược Toàn đắc ý nói, “Cô Khương cũng biết thương hiệu của chúng tôi à?”

Khương Đào gật gật đầu: “Vậy đúng lúc tôi muốn nói vỏ bánh và nhân bánh đều ăn khá ngon nhưng phần socola phủ bên ngoài quả thật quá thừa thãi, có thể bỏ chúng ra được không?”

Nụ cười trên mặt Sở Nhược Toàn phút chốc cứng lại.

Sở Nhược Dư lại “phụt” cười.

Người ngoài không biết, Ata này vốn chỉ có phần vỏ bánh và nhân, sau khi Sở Nhược Toàn tiếp nhận, vì để tăng giá đã nhất quyết phủ thêm lớp socola.

Tuy rằng doanh thu bán hàng không thay đổi nhưng kỳ thật là do giá cả cao chứ thật ra lượng tiêu thụ đã giảm.

Gậy ông đập lưng ông.

Thích quá!

Sự oán hận kìm nén bấy lâu của Sở Nhược Toàn lập tức đều trào ra.

Tuy rằng Sở Nhược Dư đã cố gắng kiềm chế nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được nhếch lên.

“Khương Khương nói đúng.” Sở Nhược Dư nắm tay Khương Đào, nói: “A, anh họ, không phải em không cần sự hỗ trợ của anh nhưng loại “hỗ trợ” này, vẫn là thôi đi.”

Sắc mặt Sở Nhược Toàn xanh mét.

Sở Nhược Dư đã kéo Khương Đào đi rồi.

-

Cho đến khi đi vào phòng nghiên cứu phát triển Nhược Tiêm, nụ cười trên mặt Sở Nhược Dư vẫn chưa biến mất.

Lần này Khương Đào thật sự đã giúp cô ấy.

Không khí trong phòng nghiên cứu thật sự căng thẳng.

Phản hồi về sản phẩm mới lần này thật sự kém, nhưng bọn họ không thể tìm thấy nguyên nhân cho nên chỉ có thể tạm dừng dòng hồng trà lại.

Hiện tại khắp nơi đều nhìn chằm chằm bọn họ như hổ rình mồi khiến cho bọn họ cảm thấy cực kỳ áp lực.

Nếu tình hình vẫn tiếp tục như vậy, mấy sản phẩm mới còn lại đều sẽ bị bỏ, thương hiệu Nhược Tiêm gần như không còn gì.

Nhược Tiêm tụ hội nhiều người có tâm huyết và lý tưởng như vậy, ai có thể bỏ được chứ?

Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy Sở Nhược Dư đưa một cô gái xinh đẹp tới. Hơn nữa Sở Nhược Dư trước nay luôn luôn nghiêm túc hôm nay lại còn cười.

Thật là kỳ quái.

Sở Nhược Dư giới thiệu cho Khương Đào người phụ trách thương hiệu Nhược Tiêm – Diêu Nhất Lan.

Gần đây Diêu Nhất Lan vốn bị áp lực rất lớn.

Dù sao nếu Nhược Tiêm biến mất, trách nhiệm của cô ấy là lớn nhất.

Hơn nữa gần đây vẫn có tin cấp trên không vừa lòng với cô, nếu không phải có Sở Nhược Dư đỡ cho, có lẽ cô ấy đã bị đuổi từ lâu.

Bởi vậy khi Sở Nhược Dư dẫn một gương mặt hoàn toàn mới đến, còn giới thiệu là người tới giúp giải quyết vấn đề của bọn họ, cô ấy đã hơi tức giận.

Tất cả áp lực, lo âu, khủng hoảng mấy ngày nay đều biến thành phẫn nộ.

Hai mắt cô ấy đỏ lên vì phẫn nộ, giọng the thé nói.

“Giám đốc Sở, nếu chị không hài lòng với tôi thì cứ nói trực tiếp với tôi, tôi sẽ không bỏ đi đâu, chị không cần phải tìm một cô gái như vậy đến đây để sỉ nhục tôi!”

Khương Đào chớp chớp mắt, nhẹ nhàng đi lên trước, chạm vào cánh tay của cô ấy.

Chiếc túi ngập tràn sự phẫn nộ của Diêu Nhất Lan giống như bị chọc thủng, “Phụt” một cái lập tức bay biến hết.

Không còn sự tức giận nữa, lý trí quay về, cô ấy lập tức hối hận nhưng vẫn còn duy trì vẻ mặt phẫn nộ, tự nhiên cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Lúc này một âm thanh trong trẻo truyền đến: “Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ tới đây để ăn thôi.”

Lời nói dịu dàng này đã an ủi Diêu Nhất Lan, cô ấy ngượng ngùng mà buông thõng tay xuống.

Sở Nhược Dư kinh ngạc.

Cô ấy biết tuy rằng Diêu Nhất Lan có nghiệp vụ rất giỏi nhưng tính cách lại rất nóng nảy. Một khi tức giận thì sẽ bạo phát không ngừng nghỉ.

Nhưng cô ấy không ngờ Khương Đào có thể dễ dàng khiến Diêu Nhất Lan nguôi giận như vậy, điều này khiến cho cô ấy càng phải lau mắt mà nhìn.

Cô ấy lập tức giải thích: “Khương Khương có vị giác rất nhanh nhạy, tôi cố ý tìm cô ấy tới để nếm thử hương vị sản phẩm mới.”

Diêu Nhất Lan thấy Sở Nhược Dư không phải muốn đuổi mình đi thì thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy ngượng ngùng hơn.

“Xin lỗi cô Khương, là do tôi quá nóng tính.”

Nhưng Diêu Nhất Lan cũng cảm thấy có chút kỳ quái, khi tức giận thì bản thân sẽ mất lý trí, căn bản không khống chế được bản thân.

Hôm nay lại như có máy hút bụi trực tiếp hút hết phẫn nộ của mình đi.

Khương Đào thỏa mãn nuốt một ngụm cảm xúc phẫn nộ xuống. Đối với những người cung cấp thức ăn, từ trước đến nay cô vẫn rất khoan dung.

“Không sao, thời gian cấp bách, hay là bây giờ chúng ta bắt đầu luôn đi.”

Diêu Nhất Lan biết mình có tính xấu, sẽ khiến Khương Đào không vui, không ngờ chị gái xinh đẹp này lại dịu dàng như vậy, cô ấy càng áy náy hơn.

Diêu Nhất Lan đưa Khương Đào và Sở Nhược Dư vào phòng nghiên cứu.

Đây là vị mới mà gần đây bọn họ mới điều chỉnh.

Theo bọn họ, dòng hồng trà không chỉ có hương thơm và vị ngọt của hồng trà mà còn phải có vị khác trà xanh.

Nhưng nỗ lực rất lâu đều thất bại.

Khương Đào nếm thử từng viên kẹo một.

Thật ra những viên kẹo này được điều chỉnh với tỉ lệ rất nhỏ, đầu lưỡi người bình thường rất khó nhận ra sự khác nhau, phải dựa vào số liệu của máy móc mới có thể xác định được.

Nhưng Khương Đào có thể nhận ra sự khác nhau kể cả khi điều chỉnh 1% độ ngọt, gần như vượt ngưỡng của người bình thường.

Sở Nhược Dư xem thế là đủ, hoàn toàn tin tưởng cô.

Sau khi nếm hết kẹo trà, cô nhắm mắt lại, thưởng thức một cách cẩn thận.

Sở Nhược Dư và Diêu Nhất Lan đều lo lắng nhìn cô, chờ đợi kết luận.

Khương Đào chậm rãi mở mắt: “Vị hồng trà quá nồng, đây không phải vấn đề, chủ yếu là do…”

Diêu Nhất Lan vừa nghe vừa liên tục gật đầu.

Khương Đào gần như hoàn toàn nói trúng vấn đề của bọn họ nhưng bọn họ đã cố gắng đến cực hạn rồi, thật sự không biết Khương Đào còn có thể đưa ra được cách gì.

Khương Đào suy nghĩ, nói: “Thêm chút sữa đi.”

Mọi người: “!!!”

Diêu Nhất Lan ngơ ngác nhìn Khương Đào.

Suy nghĩ đầu tiên chính là phản đối.

Thêm sữa vào thì không phải thành trà sữa rồi sao?

Tôn chỉ của Nhược Tiêm là kẹo trà Trung Quốc, đây không phải là lật đổ quy tắc của họ rồi sao?

Nhưng Khương Đào lại nghi hoặc nói: “Tại sao thêm sữa vào thì không phải kiểu Trung Quốc? Nước ta không có sữa à?”

Diêu Nhất Lan: “?!!”

“Tại sao phải phân biệt rõ kiểu Trung Quốc với kiểu Tây vậy? Không phải đồ ăn càng ngon mới càng quan trọng sao?”

Diêu Nhất Lan: “!!!”

Khương Đào nói vậy như mở ra một cánh cửa mới cho cô ấy vậy, khiến cho Diêu Nhất Lan thông suốt.

Đúng vậy!

Tại sao cô ấy lại có quan niệm hẹp hòi như vậy?

Trước không nói trà sữa đã có từ lâu, huống chi, đồ ăn là cho người ăn, hương vị còn quan trọng hơn hình thức, cô ấy bây giờ không phải đang lẫn lộn đầu đuôi sao?

Diêu Nhất Lan cảm kích nắm tay Khương Đào: “Cảm ơn cô! Cô Khương! Tôi đã biết phải làm như thế nào rồi!”

Cô ấy nói xong, chạy vọt tới trước máy tính, bắt đầu điều chỉnh tỉ lệ.

Sở Nhược Dư cũng như suy tư gì đó.

Những lời kia của Khương Đào cũng ảnh hưởng tới cô ấy.

Khi còn nhỏ Sở Nhược Dư đã theo ông nội ra vào Sở thị, khi đó Sở thị chưa được bề thế như ngày nay, chỉ là một tòa nhà nhỏ với cửa hàng ở tầng một.

Khi đó cô ngồi ngoài cửa, nhìn dòng người ra ra vào vào, ăn kẹo của công ty, lộ rõ vẻ mặt hạnh phúc.

Đây mới là ước nguyện ban đầu của cô.

Chỉ là sau khi về nước rồi vào Sở thị, cô ấy ngày ngày tranh đấu mà dần dần quên mất.

Sở Nhược Dư nhìn Khương Đào với ánh mắt chân thành tha thiết: “Cảm ơn cô, Khương Khương!”

Khương Đào: “?”

Nếu nói, đối với chuyện để Khương Đào trở thành người đại diện của Nhược Tiêm và Đường Mễ, Sở Nhược Dư vốn còn có chút không tình nguyện, nhưng hiện giờ, cô ấy hoàn toàn chịu phục.

Tuy rằng hiện tại vấn đề sản phẩm mới còn chưa được giải quyết triệt để nhưng cô ấy đã quyết định không có ai thích hợp làm người đại diện của nhãn hàng này hơn Khương Đào!

-

Gần đây Đồng Đồng vẫn luôn lo lắng về hợp đồng quảng cáo của Khương Đào. Lúc trước bởi vì kem Thiên Tuyết và trái cây sấy Tâm An đột nhiên hot khiến cho không ít người tới cửa xin hợp tác. Chỉ là khi cô ấy lựa chọn mới phát hiện ra hầu hết toàn là nhãn hiệu nhỏ, thậm chí có một số sản phẩm không có nhãn hiệu.

Chỉ là vì khả năng bán hàng của Khương Đào mà tìm tới.

Mà loại hợp đồng như vậy rất dễ làm hỏng danh tiếng của Khương Đào.

Hiện giờ Khương Đào đang đi lên, bởi vậy khi chọn sản phẩm để quảng cáo sẽ ưu tiên sản phẩm có quốc dân độ, còn có thể mở rộng mức độ nổi tiếng của cô.

Dù sao còn phải tính đường dài cho nên không thể qua loa.

Đáng tiếc những nhãn hiệu lớn cực kỳ cẩn thận, cần suy xét xem hình tượng, khí chất của người đại diện có phù hợp với nhãn hiệu không, uy tín của người đại diện và hàng loạt vấn đề khác.

Việc khảo sát diễn ra cực kỳ lâu, sẽ không bởi vì việc tiêu thụ hàng thành công mà lựa chọn Khương Đào.

Đồng Đồng đã làm tốt công tác chuẩn bị lại không nghĩ rằng, cô ấy còn chưa bắt đầu chiến đấu đã nhận được điện thoại của hai nhãn hiệu Nhược Tiêm và Đường Mễ.

Đồng Đồng: “…”

Đồng Đồng ngẩn người nhìn về phía Khương Đào: “Chị, chị véo em thử xem có phải em đang mơ không?”

Khương Đào đang ở bên cạnh vừa xem TV vừa ăn hạt óc chó.

Lòng bàn tay cô nắm chặt, vỏ hạt óc chó cứng rắn lập tức nứt ra.

Cô vừa nhai vừa ngẩng đầu lên: “Em chắc chứ?”

Đồng Đồng lập tức tỉnh táo.

“Không không không, em nói giỡn thôi.”

Đồng Đồng nuốt một ngụm nước miếng.

Nói giỡn, lấy lực tay của cô, kể cả bảo cô véo nhẹ chút thì Đồng Đồng cũng phải lên viện.

Hơn nữa, cái gọi là người đại diện, thật ra vẫn có sự khác nhau, vẫn cần xem lại hợp đồng.

Cô ấy suy nghĩ, ấn mở hợp đồng mà đối phương gửi cho.

Rõ ràng là người đại diện!

Không phải là kiểu đại sứ nhãn hiệu, bạn thân nhãn hiệu lừa người, mà là người đại diện thực sự được nhãn hiệu công nhận và gắn liền với nhãn hiệu.

Hơn nữa, đây chính là Đường Mễ!

Nhãn hiệu quốc dân, độ nổi tiếng và quan tâm cực cao.

Đây chính là hợp đồng quảng cáo phù hợp nhất với Khương Đào. Hơn nữa phí mà nhãn hiệu trả cho càng kinh người hơn, tay cầm điện thoại của Đồng Đồng run run.

Chị cô mới ra ngoài một chuyến mà đã lấy được hai hợp đồng quảng cáo lớn như vậy rồi?!

Đồng Đồng che ngực lại, run rẩy hỏi: “Chị, có thể nói cho em biết tại sao chị lại lấy được hai hợp đồng quảng cáo này không?”

Khương Đào suy nghĩ, lời ít mà ý nhiều: “Ăn kẹo.”

Đồng Đồng: “??”