Editor: Cà Na

Tại nơi đóng quân.

Đổng Hiển Hoành cùng Nhạc Hủy lượn một vòng trong thôn, định vớt vát chút gì đó nhưng cuối cùng vẫn về tay không.

Hai người thương lượng một chút, quyết định dùng điểm đổi manh mối.

Nhưng manh mối về nguyên liệu nấu ăn đã không còn, chỉ còn manh mối về gia vị và dụng cụ nấu ăn thôi.

Nhạc Hủy đề nghị: “Nếu không thì chúng ta đổi dụng cụ nấu ăn đi. Không có gia vị, bọn họ vẫn có thể nấu cơm trắng với hạt ngô, nhưng nếu không có nồi thì chắc chắn bọn họ không nấu gì được.”

Đổng Hiển Hoành do dự một chút rồi đồng ý.

Lúc này, Dương Trinh bước đi khập khiễng và Thịnh Hi Bạch chật vật xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đổng Hiển Hoành kinh ngạc hỏi: “Hai người bị sao vậy?”

Sắc mặt Dương Trinh cực kỳ khó coi.

Khi ấy, anh ta chạy một quãng xa mới ý thức được có gì đó không đúng, vậy nên lại cùng Thịnh Hi Bạch vòng trở về xem xét lần nữa. Lần này anh ta tìm thấy sợi dây Khương Đào vứt dưới tán cây.

Anh ta lập tức hiểu ra, mình đã bị Khương Đào dùng một sợi dây dọa chạy.

Sau đó, toàn thân anh ta vẫn luôn bao trùm trong bầu không khí áp suất thấp.

Bây giờ tiếp tục đuổi theo đội Khương Đào là chuyện không thể, vì vậy hai người bọn họ cũng có ý định giống như Đổng Hiển Hoành và Nhạc Hủy.

Không có dụng cụ nấu ăn và gia vị, cho dù hai người kia tìm được nguyên liệu nấu ăn thì sao chứ?

Đến cuối cùng vẫn phải đến xin bọn họ thôi.

Chỉ là manh mối về dụng cụ nấu ăn đã bị Đổng Hiển Hoành và Nhạc Hủy lấy đi, bọn họ chỉ có thể lùi một bước chọn cái còn lại, manh mối về gia vị.

Còn bên kia.

Khương Đào và Đường Ngữ Hạ đã căn cứ theo manh mối trong hình, nhanh chóng tìm thấy nơi giấu nguyên liệu nấu ăn.

Bột gạo, thịt và rau xanh đầy cả một sọt.

Khương Đào hài lòng, vác sọt lên lưng, nói: “Đi thôi! Chúng ta trở về nấu cơm!”

Trương Sách vội vàng nhắc nhở: “Ở đây chỉ có nguyên liệu, gia vị và dụng cụ nấu ăn vẫn chưa có đâu, e là không cách nào làm cơm được.”

Đường Ngữ Hạ cũng ý thức được vấn đề này, “Khương Khương, hay là chúng ta lại đổi manh mối về gia vị và dụng cụ nấu ăn đi?”

Lòng Trương Sách tràn đầy mong chờ Khương Đào hỏi mình. Như vậy anh ta có thể nói cho cô biết, manh mối về dụng cụ nấu ăn và gia vị đã bị hai đội kia lấy mất rồi.

Chiếu theo cái tính vì ăn mà không màng hết thảy của Khương Đào, cô nhất định sẽ vì manh mối gây mâu thuẫn với hai đội còn lại. Như vậy là chương trình đã có yếu tố thực tế rồi.

Thế nhưng...

Khương Đào khoát tay một cái, “Không cần.”

Trương Sách: “?”

Sau đó, anh ta nhìn thấy Khương Đào tiện tay ngắt mấy cái lá, nhặt vài nhánh cây từ đám cỏ bên cạnh, còn tìm thấy quả khô không biết từ nơi nào xuất hiện.

Trương Sách: “Đây là?”

Khương Đào: “Gia vị.”

Trương Sách: “???”

Anh ta vội vàng quay những thứ này lại, sau đó gửi cho chuyên gia mà tổ tiết mục mời tới.

Đối phương nhanh chóng gửi lại cho anh ta một tin nhắn.

[Đây đều là những loại hương liệu mọc dại, có thể ăn được.]

Lúc này, Trương Sách càng kinh ngạc hơn.

Mà bên này, Đường Ngữ Hạ thấy Khương Đào vẫn luôn bận rộn, không nhịn được hỏi: “Khương Khương, tớ có giúp được gì không?”

Khương Đào có chút sửng sốt.

Đường Ngữ Hạ chỉ chỉ vào huy hiệu trên tay áo của hai người, “Chúng ta là đồng đội mà, phải đồng cam cộng khổ, sao có thể để cậu làm việc một mình vậy được?”

Khương Đào lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Đường Ngữ Hạ đã hứng thú tràn trề học theo cô bắt đầu ngắt lá cây, “Là như này đúng không?”

Khương Đào: “...”

“Đây là cỏ heo (*)... mà thôi đi.”

(*) Cỏ heo (Cây hogweed): Đây là loại cỏ dại rất lớn, xếp vào hàng nguy hiểm, nếu chạm vào có thể gây bỏng.

Hiếm khi cô không nói gì, chỉ thấy Đường Ngữ Hạ thật sự muốn giúp đỡ nên đã để cô ấy thu gom lá thông trên đất. Còn mình thì vác nguyên liệu nấu ăn, đi vào trong rừng.

Trương Sách thấy cô nhìn xung quanh, không nhịn được hỏi: “Cô lại đang tìm gì vậy?”

Khương Đào ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: “Tìm được rồi!”

Trương Sách nhìn theo, thiếu chút nữa chân cũng mềm ra.

Anh ta nhìn thấy một cành cây treo một cái tổ ong rừng thật lớn. Bầy ong mật phát ra tiếng vo ve vang dội, vừa nghe đã khiến cho lòng người run rẩy.

Trương Sách run giọng nói: “Loại chuyện này phải mời người chuyên nghiệp...”

Lời còn chưa nói hết, Khương Đào đã để sọt nguyên liệu nấu ăn xuống rồi trèo lên cây mà không có bất kỳ món đồ bảo hộ nào.

Trương Sách muốn tắt thở, ngón tay đã đặt lên điện thoại, muốn gọi 120*.

*Số điện thoại gọi cấp cứu của Trung Quốc.

Bầy ong mật từ trong tổ xông ra ngoài ào ào, trong nháy mắt đã cách Khương Đào thật xa.

Trương Sách: “...”

Vậy mà anh ta lại quên mất, ngay cả heo rừng còn bị cô nàng này dọa đến nỗi tự sát, đám ong mật này thì nhằm nhò gì.

Khương Đào cẩn thận lấy một ít mật từ tổ ong, dùng túi bọc kỹ lại, lúc này mới nhảy xuống.

Trương Sách có chút kinh ngạc: “Tôi tưởng cô sẽ bế luôn nguyên cái tổ ong xuống chứ.”

Dù sao thì với cái tính cố ăn của Khương Đào, chuyện này cũng không có gì quá mức tưởng tượng.

Khương Đào liếc anh ta một cái: “Dĩ nhiên là không được.”

“Tôi chỉ lấy mật ăn chứ không phải muốn hại chết bọn chúng.”

“Hơn nữa, bây giờ giữ lại cái tổ này, ong mật sẽ trở lại và tiếp tục làm mật. Như vậy, qua một thời gian ngắn nữa, tôi tới đây sẽ lại có mật ong để ăn rồi!”

Cô làm vẻ mặt kiểu “vậy mà cũng không biết” cùng với ánh mắt khinh bỉ, thiếu chút nữa khiến Trương Sách muốn bùng nổ.

Anh ta ngậm miệng một cách triệt để.

Quyết định sau này bất kể Khương Đào làm gì, anh ta đều sẽ không phát biểu thêm ý kiến nào nữa.

Khương Đào tìm xung quanh được thêm một vài hương liệu nữa. Sau đó dường như cô ngửi thấy mùi gì, cái mũi động đậy rồi đi về phía cây tùng.

Cô ngồi xổm xuống, cẩn thận phủi hết đám lá tùng dưới gốc cây, lộ ra một cái tán nấm mượt mà.

Sau khi nhẹ tay nhẹ chân đào cây nấm lên, cô lại lấy lá tùng lấp cái hố kia lại. Cây nấm tròn vo được cô cẩn thận bỏ vào cái sọt đựng nguyên liệu nấu ăn sau lưng.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Tốc độ nhanh đến nỗi Trương Sách cũng không phản ứng kịp.

Trên đường trở về, anh ta thấy không ít nấm nhưng Khương Đào lại nhắm mắt làm ngơ.

Trương Sách hết nhẫn lại nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được. Anh ta chỉ vào cái sọt sau lưng Khương Đào, “Đây là nấm gì vậy?”

“Cái này hả?” Khương Đào liếm môi, “Tùng Nhung.”

Trương Sách: “!!!”

*******

Thời điểm Khương Đào và Đường Ngữ Hạ trở lại nơi đóng quân, hai đội còn lại đều đã đói xanh ruột.

Vừa nhìn thấy cái sọt chất đầy ắp nguyên liệu nấu ăn sau lưng Khương Đào, gương mặt bọn họ đều lộ ra vẻ chờ mong.

Bọn họ đã thống nhất ý kiến.

Nếu lát nữa Khương Đào tới mượn nồi niêu và gia vị, bọn họ nhất định sẽ không gây chuyện mà thương lượng hợp tác với cô ấy. Cho dù không tranh được quyền chia đều nguyên liệu, chí ít hai tổ bọn họ cũng muốn được chia một nửa số thức ăn kia.

Thế nhưng Khương Đào lại không nhìn bọn họ lấy một cái mà đi thẳng luôn.

Tất cả mọi người: “???”

Nhạc Hủy không thể tin được, thốt lên: “Khương Đào làm vậy là có ý gì? Cô ta cố ý đúng không?”

Thịnh Hi Bạch ngập ngừng nói: “Chắc là cô ấy không nhìn thấy, hay là chúng ta chủ động hỏi thử đi?”

“Không được!” Dương Trinh lập tức cắt đứt lời anh ta, “Đây nhất định là kế hoạch của bọn họ. Buộc chúng ta chủ động rồi hai người đó mới có thể ép giá. Chúng ta nhất định không thể mắc lừa.”

Ba người còn lại:... Có lý!

Đường Ngữ Hạ đổ đám lá tùng khô mà cô dùng áo bọc lại xuống đất.

“Khương Khương, cái này dùng để làm gì vậy?”

Khương Đào: “Nhóm lửa.”

Cô tìm mấy viên gạch trong sân, xếp chồng chúng lên thành một cái bếp tại chỗ. Sau đó, cô bỏ vào bếp mấy khối gỗ rồi dùng lá tùng khô dẫn lửa.

Rất nhanh, ngọn lửa đã cháy bừng lên.

Lá tùng khô bị thiêu cháy vang lên tiếng lốp bốp, tỏa ra hương thơm thoang thoảng của cây tùng.

Đổng Hiển Hoành có chút sửng sốt, “Bọn họ định cứ vậy mà làm luôn sao? Nhưng không có nồi làm sao nấu?”

Bên này chỉ thấy Khương Đào lấy một phiến đá lớn ra, rửa sạch sẽ rồi đặt thẳng lên cái bếp lửa đang cháy đượm.

Đổng Hiển Hoành: “?!!”

Nhạc Hủy vội vàng an ủi anh ta: “Cho dù có nồi thì thế nào? Ngay cả chén đũa bọn họ cũng không có, lát nữa ăn thế nào được?”

Bên này, Đường Ngữ Hạ hưng phấn giơ mấy cành cây lá cây lớn lên, “Khương Khương, tớ tìm được cái này nè. Dùng chúng là chén đũa, thế nào?”

Khương Đào: “Không thành vấn đề.”

Nhạc Hủy: “?!!”

Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, phiến đá nhanh chóng nóng lên.

Khương Đào dùng “đũa” trải miếng thịt lên phiến đá. Vừa tiếp xúc với phiến đá, miếng thịt lập tức phát ra âm thanh “xèo xèo”.

Chỉ mới nướng một lát, phấn mép thịt đã hơi cuộn lên, dầu mỡ tràn ra, mùi thơm xông thẳng lên mũi.

Hai đội còn lại không hẹn mà cùng nuốt ngụm nước miếng.

Dương Trinh cố gắng giữ bình tĩnh, “Dù có dùng phiến đá làm nồi thì bọn họ cũng không có gia vị. Thịt nướng ra cũng sẽ chẳng có vị gì...”

Bên này, Khương Đào rửa sạch đám hương liệu khi nãy tìm được, dùng hòn đá giã chúng ra rồi rắc đều lên miếng thịt nướng.

Hương vị cay nồng có một không hai hòa cùng hương thơm màu mỡ của thịt nướng và mùi khen khét nhanh chóng tấn công vào khứu giác của tất cả mọi người ở đây.

Không chỉ như vậy, Khương Đào còn lấy một túi mật ong nhỏ ra, dùng lá cây chế thành một cây cọ, quét mật lên miếng thịt.

Dương Trinh: “?!!”

Phạm quy! Phạm quy quá mức rồi!!!!

Thịt được nướng chín, đã chuyển màu hoàn toàn, ngoài viền còn có một vòng hơi xém. Toàn bộ miếng thịt được các loại hương liệu nhỏ vụn bao lấy, tỏa ra hương thơm mê người ở cấp độ cao nhất.

Trước khi tới đây, Đường Ngữ Hạ đã định phải giảm cân, nhưng cô lại không biết phải làm sao trước mùi hương khiến người ta dễ dàng phạm tội này.

Cô ấy giương đôi mắt tha thiết chờ mong đứng một bên nhìn.

Nhạc Hủy không khỏi lộ ra biểu tình cười trên nỗi đau của người khác.

Cho dù Đường Ngữ Hạ đi theo Khương Đào thì có ích gì? Khương Đào rõ ràng không hề có ý định cho cô ta ăn. Cô ta cố gắng tới tận trưa, cuối cùng vẫn không được gì hết, còn thảm hơn cả bọn họ!

Thế nhưng, Khương Đào đã lập tức gắp miếng thịt vừa nướng xong, đưa đến trước mặt Đường Ngữ Hạ.

Đường Ngữ Hạ cũng ngây người, “Cho... cho tớ sao?”

Mặc dù quen biết Khương Đào chưa lâu, nhưng cô cũng biết Khương Đào rất tham ăn.

Khương Đào: “Ừm, chúng ta là đồng đội mà! Đồng cam cộng khổ!”

Đường Ngữ Hạ: “...”

Nếu như người nào đó không nhắm mắt, không dùng gương mặt đầy vẻ không nỡ kia nói chuyện thì sẽ càng có sức thuyết phục hơn.

Đường Ngữ Hạ há miệng cắn miếng thịt.

Ngay sau đó, hương vị thơm nồng xông thẳng lên não.

Nhưng hương vị này cũng không át mất mùi thơm của thịt. Thịt được nướng vừa phải, để lâu một chút thì quá chín, lấy ra sớm một chút lại quá sống. Vị cháy xém cùng với sự non mềm của miếng thịt khiến vị giác bùng nổ. Ăn ngon đến nỗi cô sắp nuốt luôn cả đầu lưỡi.

“Đó giờ tớ chưa từng ăn miếng thịt nướng nào ngon như vậy!”

Cô lại gắp một miếng cho Khương Đào.

Khương Đào “a” một tiếng, cắn thịt nướng, nhưng tay cũng không ngừng việc. Cô lấy gốc Tùng Nhung từ trong sọt ra, cẩn thận cắt nó ra từng lát rồi nhẹ nhàng thả xuống nướng.

Âm thanh “xèo xèo” lại vang lên lần nữa, kèm theo đó là một hương thơm cực kỳ ngang ngược tập kích tất cả mọi người.

Khương Đào vừa nướng Tùng Nhung vừa bắt đầu nhồi bột. Nhồi xong cô nặn bột thành những cái bánh rồi dán chúng xung quanh phiến đá.

“Ục ục...”

Không biết bụng ai kêu lên trước, khách mời của hai đội kia đều lộ ra vẻ mặt lúng túng.

Mà bên kia, Đường Ngữ Hạ đã ăn no nê, ợ một tiếng.

Tất cả khách mời đều mang vẻ mặt bi phẫn: Đây cũng hành hạ người khác quá rồi!

Lúc này, bọn họ không thèm đoái hoài gì tới mặt mũi, nháo nhào xông tới, muốn xin Khương Đào miếng ăn.

Dù sao cũng là trước ống kính, chắc Khương Đào cũng không thể làm quá lên được!

Bọn họ không nghĩ tới, Khương Đào có thể.

Cô lùa hết tất cả thức ăn vào cái chén được làm từ lá cây, sau đó quay lưng ra phía sau ăn.

Thái độ không muốn cho được biểu lộ một cách không thể nào rõ ràng hơn nữa.

Nhạc Hủy cắn răng, trực tiếp tìm Đường Ngữ Hạ, “Hạ Hạ, những thứ này là hai người cùng nhau tìm được, cậu cũng có thể quyết định mà? Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm nhìn tớ đói sao?”

Đường Ngữ Hạ ngay thẳng trả lời: “Không phải đâu, mấy thứ này chủ yếu là do Khương Khương tìm được.”

“Hơn nữa nếu cho cậu ăn, Khương Khương sẽ đói bụng. Vậy nên cậu vẫn là người đói thì hơn.”

Nhạc Hủy: “...”

Vừa mệt vừa đói, lại bị mùi thơm kia kích thích dây thần kinh, bốn người trực tiếp đi tìm tổ tiết mục.

Đạo diễn Trâu cũng cạn lời.

Ông nghĩ ra cái trò chơi này với hy vọng ba đội cạnh tranh hoặc hợp tác với nhau. Như vậy chương trình có chuyện đáng xem.

Mặc dù Khương Đào lợi hại như vậy là nằm ngoài dự liệu của bọn họ, nhưng vẫn phù hợp với quy tắc của trò chơi. Các người không giải quyết được Khương Đào thì tới làm phiền tôi. Tôi đây là quả hồng mềm dễ bóp* sao?

*Chỉ người dễ bắt nạt.

Thế nhưng cũng không thể để khách mời chết đói được, ông chỉ đành đưa cơm hộp cho bọn họ.

Bên kia nào là thịt nướng thơm nức mũi, Tùng Nhung và bánh nướng.

Bên này chỉ có cơm hộp nhạt nhẽo.

Tâm tình của cả hai đội đều vô cùng phức tạp.

Bọn họ đã quyết tâm buổi chiều phải thật cố gắng, cho Khương Đào biết thế nào là lễ độ.

Cơm nước xong, nghỉ ngơi một lát, đạo diễn Trâu lập tức thông báo trò chơi vào buổi chiều.

Phần thưởng vẫn là một bữa ăn hoành tráng cho đội nào hoàn thành nhiệm vụ trước.

Trong khi hai đội kia tràn ngập ý chí chiến đấu, Khương Đào lại có thái độ lười biếng khác thường.

Đạo diễn Trâu tò mò hỏi: “Tiểu Khương, hôm nay cô không liều mạng nữa à? Không muốn bữa ăn hoành tráng vào buổi tối nữa sao?”

“Không phải các người vốn thiếu tôi một bữa ăn hả?” Biểu cảm trên mặt Khương Đào lập tức trở nên nguy hiểm, “Làm sao? Muốn quỵt nợ?”

Tất cả mọi người: “...”

Đệt, quên mất còn vụ này nữa!