Editor: Cà Na

Đường Hải Sinh chính là ba của Đường Ngữ Hạ. Vì chỉ có duy nhất một cô con gái quý giá nên ông dành hết tâm tư để chăm sóc cô.

Sau khi trưởng thành, Đường Ngữ Hạ muốn tự lực cánh sinh, không muốn cứ mãi dựa vào danh tiếng và các mối quan hệ của ba nữa. Cho nên, cô giấu thân phận tiến vào giới giải trí. Rất nhiều người biết gia cảnh cô giàu có, nhưng lại không biết quan hệ giữa cô và Đường Hải Sinh.

Lần này, thiếu chút nữa cô bị heo rừng đâm trúng, Đường Hải Sinh sợ hãi đến nỗi trực tiếp bay từ phim trường tới.

Đối với Khương Đào, người đã cứu con gái mình, lòng ông cũng tràn đầy cảm kích.

Đúng lúc phim điện ảnh “Thiên Trù” mà ông đang quay vẫn còn một nhân vật là nhà giám định ẩm thực vẫn chưa quyết định diễn viên, vậy là ông liên lạc trực tiếp với công ty của Khương Đào.

Không những thế, ông còn mời Khương Đào hôm khác cùng ăn cơm trưa để chính thức cảm ơn cô.

Sau khi biết hết mọi chuyện, Tôn Kiến Hiền hối hận đến xanh ruột, nhưng cũng chẳng làm gì được. Công ty đã chính thức bổ nhiệm Đồng Đồng làm người quản lý của Khương Đào rồi.

Đồng Đồng khó nén niềm phấn khởi.

“Chị! Người này chính là Đường Hải Sinh đó!”

“Mặc dù lần này chỉ diễn vai phụ, nhưng đây cũng là một bộ phim rất tốt đó!”

Khương Đào cũng không nén nổi sự hưng phấn.

“Đúng vậy! Nghe nói chỗ ông ấy mời chúng ta đến là do một đầu bếp cấp quốc gia làm bếp trưởng đó!”

Đồng Đồng: “...”

Bỏ đi, cô nên sớm hiểu rõ.

Cái loại tâm tư lo lắng cho sự nghiệp này... Chị của cô không có.

**********

Hội sở Vân Gian là do một vị lão làng trong giới văn hóa ở Kinh Thành mở. Nơi này áp dụng chế độ hội viên, chỉ có tiền thôi chưa đủ, còn phải có cả danh tiếng nữa. Vì vậy, người có thể vào đó đều là những nhân vật có mặt mũi thuộc tầng lớp văn hóa nghệ thuật ở Kinh Thành.

Đường Hải Sinh đã quyết định chỗ ăn cơm là chỗ này. Vậy nên có thể thấy ông coi trọng Khương Đào đến cỡ nào.

Đồng Đồng chỉ mới nhìn cửa lớn vừa khiêm tốn vừa xa hoa kia thôi, cũng đã ngưỡng mộ đến nổi hít một hơi khí lạnh.

“Thế này cũng khí thế quá. Nếu có thể trở thành hội viên của hội sở Vân Gian thì tốt biết mấy!”

Nhưng rất nhanh, cô đã cười nhạo cái ý nghĩ viển vông của mình.

Tư cách trở thành hội viên của hội sở Vân Gian nào có dễ lấy như vậy. Cô có thể đi ké vào đây một chuyến đã là rất may mắn rồi.

Lúc này, một người phục vụ đẹp trai tiến lên nghênh đón.

“Xin hỏi quý cô là Khương Đào phải không?”

“Gia đình đạo diễn Đường vẫn chưa tới. Để tôi dẫn hai vị đến sảnh tiếp khách nghỉ ngơi một lát trước.”

Thái độ phục vụ vô cùng thân thiện thỏa đáng.

Hội sở Vân Gian chiếm một diện tích cực lớn, vậy nên hai người theo người phục vụ ngồi lên xe golf*, không nhanh không chậm chạy đến sảnh tiếp khách.

* Xe golf là một loại xe nhỏ được thiết kế ban đầu để chở người chơi golf và gậy golf của họ quanh sân golf.

Dọc đường, người phục vụ còn giới thiệu cho các cô cảnh trí xung quanh.

Vừa lúc đi ngang qua trang trại ngựa, người phục vụ thấy Khương Đào vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trong, anh ta cho rằng cô cảm thấy hứng thú nên cười giới thiệu: “Trang trại ngựa của chúng tôi có không ít những con ngựa ngoan. Nếu cô Khương cảm thấy hứng thú, lát nữa dùng bữa xong, tôi có thể dẫn quý cô đến chơi một chút.”

Khương Đào: “Có thật không?”

“Thật.”

Người phục vụ thuận tay chỉ một con ngựa màu trắng, nói: “Con ngựa này tên Anna, là con ngựa tốt tính nổi danh của bãi ngựa chúng tôi đó...”

Khương Đào nhìn theo hướng anh ta chỉ.

Đó là một con ngựa nhỏ có dáng vẻ rất đẹp.

Đường cong bắp thịt lưu loát, cái bờm bóng loáng ngoan ngoãn. Huấn luyện viên cưỡi ngựa đang dẫn nó đi chậm rãi trên sân cỏ.

Khương Đào không kiềm được liếm liếm môi.

Cũng không biết thịt ngựa ăn có ngon không...

Anna:!!!

Trong nháy mắt, Anna hiền lành bỗng như phát điên vậy, vùng khỏi huấn luyện viên, chạy về phía trung tâm bãi cưỡi ngựa.

Không chỉ có thế, những con ngựa khác cũng giống như bị kinh sợ vậy, nhất thời toàn bộ bãi tràn ngập tiếng ngựa hí.

Người phục vụ ngây ra, sau đó ngượng ngùng giải thích: “Ờm... có thể hôm nay có gì đó ảnh hưởng tới mấy con ngựa...”

Kẻ đầu sỏ bình tĩnh thu ánh mắt lại.

Lúc này, tại cửa hội sở Vân Gian, Đường Hải Sinh cùng vợ và con gái xuống xe. Ông nhìn thấy phía trước có một bóng dáng rất quen mắt.

Người đàn ông dáng cao chân dài. Màu da trắng như ngọc. Đôi con ngươi thâm thúy. Đôi mắt một mí trông có vẻ cao quý lãnh đạm, nhưng vì đuôi mắt có một nốt ruồi son nho nhỏ làm tổng thể tăng thêm mấy phần quyến rũ.

Ảnh đế Thẩm Chi Diễn, từ khi ra mắt đã trở thành thần bảo hộ của phòng vé và các giải thưởng. Anh vẫn luôn đoạt giải thưởng, đoạt đến mỏi tay, hiện giờ chưa đến ba mươi nhưng đã có Tam Kim* trong tay, là một trong những thành viên của câu lạc bộ đạt doanh thu mười tỉ ở phòng vé.

* Là 3 giải thưởng về diễn xuất uy tín nhất của 3 bên là giải thưởng Kim Kê (Đại Lục), giải thưởng Kim Tượng (Hồng Kông) và giải thưởng Kim Mã (Đài Loan).

Ba năm trước, Đường Hải Sinh và anh đã từng hợp tác trong một bộ phim, sau đó mối quan hệ giữa hai bên cũng không tệ.

Trước đó, Thẩm Chi Diễn đã ra nước ngoài tham gia Liên hoan phim khiến Weibo xôn xao, tin tức đăng tải không ngừng. Đường Hải Sinh cứ tưởng anh vẫn còn ở nước ngoài.

“Chi Diễn, cậu trở về khi nào thế?”

“Đạo diễn Đường.”

Thẩm Chi Diễn đi tới, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt, “Vừa xuống sân bay tối qua, muốn tới đây nhìn Silvia một chút.”

Silvia là chú ngựa nhỏ anh gửi nuôi ở trại ngựa. Anh thường đến thăm một chút rồi cưỡi nó chạy vài vòng.

Nhưng hôm nay dường như trang trại xảy ra chút vấn đề.

Huấn luyện viên lo lắng an ủi những chú ngựa, nhưng bên trong trang trại vẫn truyền đến tiếng kêu bất an của chúng.

Người phụ trách trang trại biết Thẩm Chi Diễn tới, vội vàng chạy qua, xin lỗi nói: “Ngài Thẩm, thành thật xin lỗi. Hôm nay mấy con ngựa bị hoảng sợ, hiện tại tâm tình chúng không được tốt lắm. Vì lý do an toàn, tôi e là hôm nay không thể cưỡi ngựa được.”

Thẩm Chi Diễn nhíu mày.

Đường Hải Sinh thấy vậy liền nói: “Nếu đã như vậy thì Chi Diễn, cậu ăn cùng tôi một bữa cơm đi.”

Thẩm Chi Diễn chần chờ một chút rồi đồng ý một cách sảng khoái, “Nhận được lời mời của Đạo diễn Đường, cung kính không bằng tuân lệnh. Chỉ là trước giờ khẩu vị của tôi không được tốt lắm, sợ sẽ ảnh hưởng đến sự ngon miệng của ngài.”

Đường Hải Sinh cười rộ lên, “Đúng lúc tôi có mời một cô bé nghe nói là ăn ngon miệng lắm. Hai người vừa vặn bổ khuyết cho nhau.”

******

Lúc nhóm người Đường Hải Sinh đến, Khương Đào đã nhanh chóng càn quét hết số đồ ăn vặt trong sảnh tiếp khách rồi.

Đường Ngữ Hạ vừa nhìn thấy cô đã hưng phấn chạy tới, “Khương Khương, xin lỗi nha, nhà mình đến trễ.”

Khương Đào: “Không sao, ở đây có bánh quy ngon lắm.”

Đường Ngữ Hạ kéo tay cô qua một bên, thấp giọng trò chuyện.

Đường Hải Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, giới thiệu Khương Đào cho Thẩm Chi Diễn: “May mà có Tiểu Khương, nếu không Hạ Hạ nhà ta đã bị thương rồi.”

Nghe Đường Hải Sinh kể xong, Thẩm Chi Diễn kinh ngạc nhìn về phía Khương Đào. Cánh tay kia nhỏ nhắn mềm mại, thân thể kia mảnh mai tựa như gió thổi một cái liền đổ, nhìn thế nào cũng chẳng giống nữ chiến sĩ có thể nhấc bổng một con heo rừng!

Khương Đào cũng cảnh giác nhìn về phía Thẩm Chi Diễn.

Không nghĩ tới lại có thêm một đối thủ đến cướp thức ăn của mình!

Đường Hải Sinh có chút bất ngờ khi thấy Khương Đào lãnh đạm với Thẩm Chi Diễn như vậy.

Mà đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Chi Diễn gặp loại tình huống bị người ta thăm dò kiểu này.

Hơn nữa, anh nhìn ra được, Khương Đào chẳng phải giả vờ không để ý, mà là thật sự không có hứng thú với mình. Ánh mắt cô nhìn anh còn không bằng nhìn một mâm thức ăn nóng hổi trên bàn.

Đồng Đồng gấp đến độ muốn giậm chân.

Thẩm Chi Diễn có địa vị cực cao trong ngành, chỉ cần chị có thể được người này giúp đỡ, dù chỉ một câu nói thôi thì tình cảnh hiện tại cũng sẽ được cải thiện rất nhiều.

Nhưng chị cô không những không tích cực làm quen, mà còn tỏ ra thái độ có chút thù địch là như thế nào!

Đường Hải Sinh ho khan một tiếng, phá vỡ bầu không khí lúng túng trên bàn.

“Cho người mang thức ăn lên đi!”

Thức ăn của hội sở Vân Gian cũng rất nổi danh, đặc biệt mời đầu bếp cấp quốc gia Sư Văn Thanh làm bếp trưởng.

Ngày thường, Sư Văn Thanh sẽ không tự mình trổ tài, nhưng lần này Đường Hải Sinh lại may mắn gặp đúng lúc Sư Văn Thanh ra tay.

Món ăn nổi tiếng nhất của Sư Văn Thanh là Thịt Tẩm Gạo Chiên Hấp Lá Sen.

Giòn, mềm, thơm, tươi ngon, thịt nạc non mềm, thịt mỡ bóng bẩy, hạt gạo thơm mà không ngấy, cộng thêm hương vị thơm mát của lá sen, ngửi thôi cũng đã gợi lên cảm giác thèm ăn một cách mãnh liệt.

Trong khi người ta đưa thức ăn lên, Khương Đào đã liên tục nuốt nước miếng.

Đường Ngữ Hạ giảm cân nên chỉ ăn mấy miếng rau xanh đã buông đũa. Sau đó cô nàng chuyên chú gắp thức ăn cho Khương Đào.

Còn Đường Hải Sinh thì lớn tuổi, không ăn nổi quá nhiều thức ăn mặn. Vậy nên ông cũng chỉ nếm thử một miếng tượng trưng, sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm với Thẩm Chi Diễn.

Trò chuyện một lúc, ánh mắt Thẩm Chi Diễn đã không tự chủ được, bị Khương Đào hấp dẫn.

Miếng cải xanh bóng loáng bị cô dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn một cái, nước súp tràn ra lại bị đầu lưỡi cô cuộn vào.

Miếng thịt tẩm gạo chiên mỡ màng bóng bẩy bị cô nuốt trọn trong một ngụm, chỉ để lại chút bóng loáng nơi khóe miệng.

Cũng không biết miếng thịt thơm mềm và đầu lưỡi cô va chạm với nhau tạo ra ma pháp gì mà khiến cô hạnh phúc đến híp mắt.

Bất kể thức ăn gì, dường như chỉ cần vào trong miệng Khương Đào đều sẽ trở nên cực kỳ ngon lành.

Thẩm Chi Diễn nhìn một lát, lại hiếm khi nảy sinh ra chút cảm giác thèm ăn. Anh đưa tay gắp một miếng thịt tẩm gạo chiên.

Khương Đào: “!!!”

Thịt tẩm gạo chiên của tôi!!!

Khương Đào đau lòng đến độ thiếu chút nữa xông lên, cạy miệng Thẩm Chi Diễn đòi miếng thịt kia lại.

Vì phòng ngừa Thẩm Chi Diễn tiếp tục cướp thức ăn, cô chỉ có thể tăng tốc độ nhai nuốt.

Thẩm Chi Diễn... ăn càng ngon hơn!

Thậm chí anh còn dựa vào ưu thế cánh tay dài, gắp luôn miếng cá sốt chua ngọt cuối cùng đi!!

Đã bao giờ Khương Đào phải chịu uất ức vậy đâu. Cô thiếu chút nữa đập bàn, cho loài người không hiểu chuyện này lãnh giáo một chút bản lĩnh của mình!

Ai ngờ Thẩm Chi Diễn ăn Cá sốt chua ngọt xong thì cười gọi phục vụ tới: “Món Cá sốt chua ngọt này rất ngon, cho thêm một phần nữa đi.”

Khương Đào: “...”

Cô từ từ ngồi xuống.

Coi như nhân loại này thức thời!

Thẩm Chi Diễn nén cười đến phát điên.

Lần đầu tiên anh cảm thấy, ăn cơm cũng không phải là chuyện khổ sở gì.

Hơn nữa, dưới sự ảnh hưởng của cô, anh không chỉ ăn một miếng thịt tẩm gạo chiên, một miếng Cá sốt chua ngọt mà còn ăn không ít rau xanh, thậm chí còn ăn non nửa chén cơm trắng.

Đường Hải Sinh sợ đến ngây người!

Ông biết Thẩm Chi Diễn mắc chứng biếng ăn cực kỳ nghiêm trọng. Hồi trước, lúc trong đoàn phim, có lần anh chẳng bỏ bụng hạt cơm nào gần ba ngày, chỉ uống nước, cuối cùng té xỉu rồi phải đưa vào viện truyền dịch dinh dưỡng.

Vì để vị đại vương này ăn cơm nhiều một chút, có thể nói là từ trên xuống dưới phòng làm việc của bọn họ đã nghĩ ra đủ loại biện pháp.

Sơn hào hải vị, bào ngư vi cá.

Bất kể nguyên liệu nấu ăn hiếm có bao nhiêu, bất kể người đầu bếp có khó mời bao nhiêu, chỉ cần Thẩm Chi Diễn ăn một miếng thôi, bọn họ cũng sẽ lên núi xuống biển tìm cho anh.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Thẩm Chi Diễn ăn món ăn do Sư Văn Thanh làm, nhưng lúc trước không thấy anh yêu thích như vậy.

Biến số duy nhất chỉ có Khương Đào.

Khương Đào vẫn còn chưa biết bản thân đã làm được chuyện khó khăn cỡ nào. Cô chỉ biết Thẩm Chi Diễn ngừng đũa rồi, cuối cùng cũng không có người cướp với mình nữa.

Cô ăn rất nghiêm túc, cũng rất quý trọng. Ngay cả chút nước súp còn dính trên đĩa cũng không nỡ lãng phí, phải dùng bánh bao vét đến khi sạch hết thì thôi.

Đến khi người phục vụ tới dọn bàn, bưng trà lên thì những cái đĩa kia đã trắng sáng như mới. Thiếu chút nữa bọn họ đã tưởng mình quên đưa thức ăn lên.

Nụ cười của Tổ trưởng tổ phục vụ tươi như hoa, “Các vị khách quý đã ăn xong chưa? Không biết có hài lòng với những món ăn hôm nay của chúng tôi không?”

Nhóm người Đường Hải Sinh đương nhiên đều sẽ nói hài lòng, chỉ có Khương Đào lắc lắc đầu.

“Món Tôm Long Tỉnh.” Khương Đào chỉ vào một trong những cái đĩa trống không, nói: “Độ lửa khi xào nõn tôm bị quá hai phần, đến phút cuối lại hơi nóng vội khi nhấc nồi, khiến nõn tôm không thể đạt đến độ chín tốt nhất. Có chút đáng tiếc.”

Tổ trưởng ngây ngốc.

Anh ta nói mấy lời kia chỉ là cho có lệ, không nghĩ tới Khương Đào tưởng thật, thậm chí còn thật sự giúp thầy Sư soi ra khuyết điểm.

Đường Hải Sinh và Thẩm Chi Diễn cũng lo lắng nhìn về phía Khương Đào.

Tính tình Sư Văn Thanh nóng nảy cổ quái. Sau khi lớn tuổi, ông ấy lại ngày càng cố chấp, không cho phép người khác nói thức ăn mình làm không ngon.

Lúc này, phía sau bọn họ truyền đến một giọng nói vang dội: “Ai nói thức ăn tôi làm ăn không ngon?”

Một ông lão tóc hoa râm, tinh thần quắc thước bước vào. Người này chính là bếp trưởng của hội sở Vân Gian – Sư Văn Thanh.

Đi theo sau lưng ông còn có vài học trò mặc trang phục đầu bếp đặc cấp.

Sư Văn Thanh quan sát Khương Đào từ trên xuống dưới, đôi mắt sáng quắc hỏi: “Cô chính là người nói tôm nõn của tôi bị quá lửa sao?”