Sau khi ngắt máy, Kỳ Thương liền trở nên trầm lặng, Kỳ Viêm nhíu mày tiến lên ôm lấy cậu: "Đang nghĩ gì vậy?"

Né ra khỏi người Kỳ Viêm, Kỳ Thương trầm mặt nhìn hắn: "Rõ ràng là anh có thể tra ra thân phận hung thủ, sao lại ngừng lại không tra nữa?"

Kỳ Viêm cười cười đưa tay ôm Kỳ Thương vào lòng: "Nếu như chuyện gì anh cũng tra rõ ràng thì Tô Việt Trạch biết làm cái gì đây? Nếu như anh ta có ý với Tô Thần Dật thì loại chuyện này nên để chính anh ta đi thăm dò, huống chi anh đã để em gợi ý cho Tô Thần Dật, nếu như Tô Việt Trạch không thể đi tìm hiểu tung tích thì làm sao anh ta bảo vệ Tô Thần Dật được?"

"Em có nói cái tính này của anh làm cho người ta thấy đáng ghét chưa?" Kỳ Thương híp nửa mắt: "Khiến cho người ta ghét cay ghét đắng!"

"Vậy à?" Kỳ Viêm cong môi: "Vậy anh không ngại làm thêm chút chuyện để em ghét hơn." Nói rồi Kỳ Viêm liền cúi đầu chuẩn xác hôn lên đôi môi đỏ mọng khiến người ta say đắm của ai đó.

***

Nhìn Tô Thần Dật uể oải nằm trên ghế sa lông, Tô Việt Trạch ân cần hỏi: "Sao vậy?"

Nghiêng đầu liếc nhìn Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật mìm môi không trả lời. Trong điện thoại, Kỳ Thương nói người chủ mưu sau vụ bắt cóc y được gọi là Lâm thiếu, có lẽ có quan hệ với Lâm gia. Nhưng mà Lâm gia có tiền có thế ở B thị chỉ có một, đó là gia đình của Lâm Sanh. Nhưng bất luận thế nào y cũng không tin Lâm Sanh là chủ mưu đằng sau vụ bắt cóc này, nếu như không phải Lâm Sanh thì là ai? Tô Thần Dật phiền não cào đầu một phát, trong lòng bực bội vô cùng.

Vuốt thuận tóc Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch diu dàng hỏi: "Có chuyện không thể nói với anh được sao? Anh có thể chia sẻ với em."

Vùi mặt vào ngực Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật rầu rĩ nói: "Kỳ Thương nói, anh trai cậu ta tra được người bắt cóc em lần này họ Lâm, gọi là Lâm thiếu, nhưng em không nghĩ là do Tiểu Sanh Sanh làm."

"Lâm thiếu?" Hai mắt Tô Việt Trạch nheo lại, lộ ra vẻ nguy hiểm.

"Ừ"

"Là Kỳ Viêm tra được phải không?" Tô Việt Trạch hỏi.

Tô Thần Dật ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Tô Việt Trạch: "Sao anh biết?"

Tô Việt Trạch cười cười sờ đầu Tô Thần Dật: "Thế lưc Kỳ gia trong giới quân đội rất lớn, hơn nữa với thủ đoạn của Kỳ Viêm, muốn tra được chuyện này cũng không khó." Thực ra hắn không nói cho Tô Thần Dật hắn đã tra ra người họ Lâm nọ, sau khi bị hành hạ ba ngày, tên sát thủ ngày đó rốt cuộc không chịu nổi mà khai ra hết.

Cũng bởi vì người kia họ Lâm nên hắn không nói chuyện này cho Tô Thần Dật, chưa kể là Tô Thần Dật đời trước hay đời này đều là bạn thân của Lâm Sanh, huống chi còn chưa có chứng cớ rõ ràng người đó chính là Lâm Sanh. Bất quá, hắn không ngờ Kỳ Viêm sẽ đi tra chuyện này, hắn nghĩ ắt hẳn là do Kỳ Thương yêu cầu chăng. Nghĩ tới đây Tô Việt Trạch không khỏi cười thầm trong bụng, trong đám bạn của Tô Thần Dật trước kia thì hắn chỉ để ý thằng nhóc Hứa Nghị, còn Tô Thần Dật bây giờ thì không còn qua lại với đám bạn xấu nữa, bạn tốt thân thuộc thì có một vài đứa, ví dụ như Kỳ Thương.

Nhưng mà còn một việc hắn còn chưa nói cho Tô Thần Dật, Tô Thần Dật đến bây giờ vẫn còn không biết usb đang ở trong tay hắn, hơn nữa lớp mã hóa đã được phá mở, thứ bên trong cũng khiến cho hắn giật mình không ít, chả trách lúc trước Cố Thiệu Kiệt cứ quấn lấy Tô Thần Dật đòi thứ kia. Nhưng, hắn không muốn nói cho Tô Thần Dật biết, cũng không muốn trả lại cho Cố Thiệu Kiệt, hắn muốn giữ lại nó để phòng ngừa chừa đường lui.

"Anh, em thấy không phải là do Tiểu Sanh Sanh làm đâu, bằng không cậu ta sẽ không giúp em nhiều như vậy, hai thứ kia cũng là do cậu ấy đưa cho em lúc ở trường, Kỳ Thương cũng nói với em người kia không phải là Tiểu Sanh Sanh."

"Ngu ngốc." Tô Việt Trạch cười cười nhéo chóp mũi của Tô Thần Dật: "Ai nói họ Lâm thì chắc chắn là Lâm Sanh?"

"Đúng vậy!" Tô Thần Dật ngồi thẳng người: "Ắt hẳn Lâm gia không chỉ có một mình Lâm Sanh là thiếu gia chứ?"

Vỗ đầu Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch đáp:"Được rồi, em đừng bận tâm chuyện này, anh sẽ đi tra, đợt này anh sẽ đích thân đưa đón em đi học."

Tô Thần Dật bĩu môi: "Còn Công ty anh thì sao?"

"Em quan trọng hơn Công ty nhiều." Tô Việt Trạch cười cười nhìn Tô Thần Dật: "Yên tâm đi, trễ việc không bao nhiêu đâu."

Trong góc phòng, A Hổ sờ mũi nhìn bố mình – Tía ơi, công việc của con bị thiếu gia giành mất rồi, giờ sao đây?

Quản gia Bạch vô cảm trừng mắt với A Hổ - mày có thể giúp bố mày làm việc!

"..." Đại thiếu, quỳ cầu đừng cướp công việc của tôi!

Tô Thần Dật gật đầu không từ chối,: "Đúng rồi, anh, chừng nào anh dẫn em đi gặp sư..ừm, chú Tô?"

Liếc nhìn quản gia Bạch đang tận tụy đứng bên cạnh, Tô Việt Trạch gật đầu với ông một cái rồi dẫn Tô Thần Dật lên lầu, cho đến khi vào phòng Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch mới đáp: "Ngày mai anh dẫn, anh đã hẹn với Tô Thắng rồi, ban ngày em với anh tới Công ty, đến tối anh dẫn em đi gặp ông ấy."

"Anh có thể gọi sự phụ em là chú Tô, không được gọi thẳng tên ông ấy!" Tô Thần Dật phồng mang trợn mắt nhìn Tô Việt Trạch.

Tô Việt Trạch bật cười lắc đầu: "Được rồi, chú Tô."

Nghe vậy bấy giờ Tô Thần Dật mới thõa mãn gật đầu: "Được đấy, biết điều lắm."

Tô Việt Trạch híp mắt: "Thằng nhóc này, dám lên mặt với anh hả?"

Lặng lẽ lùi lại mấy bước, Tô Thần Dật chớp mắt vô tội nhìn Tô Việt Trạch: "Hửm, anh nói gì cơ?"

"Anh nói..." Tô Việt Trạch từng bước ép sát Tô Thần Dật, cho đến khi ép y đến sát tường, Tô Việt Trạch đưa tay lên chống lên mặt tường, giam gọn Tô Thần Dật giữa hai cánh tay mình.

Đưa tay đặt trên ngực Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật nghiêng mặt sang nơi khác: "Anh, em sai rồi."

Khẽ thở dài, Tô Việt Trạch cúi đầu xuống nhẹ hôn khóe miệng Tô Thần Dật một cái ngồi dậy, "Được rồi, không trêu em, chơi một lát rồi ngủ sớm một chút, anh còn có chút tài liệu chưa xem xong, anh đến phòng làm việc đây."

Tô Thần Dật che miệng gật đầu lia lịa, "Đi đi, em biết rồi."

Nhìn bóng lưng Tô Việt Trạch rời đi, Tô Thần Dật nhíu mày, ánh mắt có chút phức tạp, ngay sau đó y lại nhún vai, mẹ nó thói quen này thật chết người, sao ông đây lại không phản cảm đối hành vi thả dê này nhỉ, khốn kiếp!

Hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Tô Thần Dật liền đi theo Tô Việt Trạch đến công ty, sau khi thấy Tô Việt Trạch kéo Tô Thần Dật đi thẳng vào thang máy, cô tiếp tân nào đó liền cọ đến bên cạnh cô tiếp tân B.

"Chị hai, nói với em là em không bị hoa mắt đi!

Tiếp tâm B đẩy đôi kính trên sống mũi, mặt lạnh lung: "Cô không nhìn lầm, Nhị thiếu mới đổi kiểu tóc."

"..." Cô tiếp tân nào đó ai oán lườm người bên cạnh một cái: "Em đâu có nói chuyện này! Chẳng lẽ chị không thấy hôm nay Nhị thiếu với Tô tổng không giống bình thường sao?"

Cô tiếp tân B nhấp mím môi, đầu ngón tay được sơn đỏ chóe chỉ vào màn hình trước mặt. Cô tiếp tân nào đó vội nhoài lên nhìn, "Phát hiện JQ, xin nhanh chóng chứng thực."

Thu người về, cô tiếp tân mặt đầy sùng bái nhìn người bên cạnh, "Tiền bối chính là tiền bối, cao kiến!"

Khi thư ký Phương vừa thấy hai anh em bọn họ vừa nói vừa cười đi vào phòng làm việc, cô lập tức tận tụy vì hai người pha ly cà phê. Về phòng làm việc của mình, thư ký Phương liền nhào tới máy tính trước mặt lách cách gõ: "JQ cấp độ bốn sao, có phải full sao hay không thì còn đang chứng thực, xin chờ đợi!

Hai cô tiếp tân hài lòng gật gù, ánh mắt quần chúng sáng chói như gương.

"Hắt xì!" Tô Thần Dật xoa mũi, cầm tách cà phê lên uống một ngụm: "Anh, anh nghĩ sư phụ có tin em không?"

Anh lại hy vọng ông ta đừng tin em, để sau này em buồn buồn thì khỏi có chỗ chạy.

"Không đâu, nếu như em với ông ấy đã sống với nhau hơn hai mươi năm thì sẽ có những chuyện người khác không biết, em cứ nói chuyện ấy với ông ta là được."

"Cũng đúng." Tiểu Dật gật gù: "Vậy anh nghĩ xem nếu như sư phụ biết em vừa mới ra nghề đã bị tóm thì ổng có ném em ra khỏi cửa sổ không?"

Cái thằng này, lúc nói em có nghĩ đến cảm nhận của người khác không hả? Tô Việt Trạch nhếch mép: "Em không nói ông ấy sẽ không biết."

"Vậy ổng hỏi em sống lại bằng cách nào thì sao?" Tô Thần Dật nghiêng đầu chớp mắt nhìn Tô Việt Trạch.

Thả tài liệu trong tay xuống, Tô Việt Trạch đi tới ngồi bên cạnh Tô Thần Dật: "Em chỉ cần nói do vụ tai nạn giao thong là được."

Tô Thần Dật lại lắc đầu: "Với tính tình của sư phụ em, ổng nhất định sẽ tra chuyện tên tài xế gây tai nạn, như vậy chuyện em chạy ra khỏi chỗ tạm giam không giấu được, rồi chuyện em mới ra nghề đã bị tóm lại càng không gạt được, tới lúc đó thì không đơn giản là chỉ ném ra khỏi cửa sổ đâu."

Tô Việt Trạch thở dài đưa tay lên xoa đầu Tô Thần Dật: "Em xảy ra tai nạn nguy hiểm sống lại mà không chết, anh tin sư phụ em biết được sẽ vui vẻ an tâm chứ không tức giận, đừng suy nghĩ nhiều, hửm?"

"Được rồi, tới đâu hay tới đó." Nói rồi Tô Thần Dật bắt lấy tay Tô Việt Trạch, hai mắt long lanh: "Anh, nếu lúc đó sư phụ nổi điên anh nhất định phải che chở cho em đấy!"

"Anh sẽ không để em bị tổn thương." Tô Việt Trạch vẻ mặt đầy kiên định nhìn Tô Thần Dật.

Tô Thần Dật chỉ cảm thấy cả người run lên, suýt chút nữa bị ánh mắt "thâm tình" của Tô Việt Trạch chọt mù. Rút tay về, Tô Thần Dật hất Tô Việt Trạch một cái: "Vậy anh làm việc đi, cứ để em tự chơi."

"Ừ, đừng nghĩ linh tinh nữa."

Tô Thần Dật gật đầu không đáp lại.

Ở lù trong phòng làm việc của Tô Việt Trạch đến chiều, cho tới khi Tô Việt Trạch xử lý xong mọi chuyện, bấy giờ hai người mới ra khỏi công ty. Trước khi Tô Thần Dật xuất viện mấy ngày, Tô Việt Trạch đã hẹn gặp Tô Thắng ở Trân Vị lâu, cho nên xe của Tô Việt Trạch chở thẳng Tô Thần Dật đến Trân Vị lâu.

Do Tô Việt Trạch đã đặt phòng trước, nên lúc đến Trân Vị lâu hai người không cần lấy số mà được phục vụ dẫn thẳng vào phòng.

Vào phòng rồi, Tô Thần Dật không tám chuyện với Tô Việt Trạch mà chỉ hồi hộp ôm ly trà, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa phòng. Lúc Tô Việt Trạch không kìm chế được nữa, tính trấn an Tô Thần Dật thì cửa gian phòng liền được mở ra từ bên ngoài, Tô Thắng cả người mặc bộ Đường trang màu trắng, tay cầm tẩu ngọc, đi vào phòng cùng với Cố Tấn Dương mặc thường phục.

Thấy vậy, Tô Việt Trạch lại ngồi xuống bên người Tô Thần Dật, bấy giờ Tô Thắng mới lên tiếng hỏi: "Bữa trước Tô thiếu bảo tôi có tin của Tiểu Dật, lại muốn tận mặt nói, giờ thì nói được chưa?"

"Đương nhiên." Tô Việt Trạch gật đầu, khích lệ nhìn Tô Thần Dật.

Nhìn Tô Việt Trạch nháy mắt mấy cái, Tô Thần Dật đènén con tim đang nhấp nhỏm mà đưa mắt nhìn Tô Thắng: "Sư phụ ~~~~"