Gần đây khẩu vị của An An không được tốt, nhưng cô cũng không để tâm gì cho lắm, vẫn như cũ, mỗi ngày bận rộn. Mấy ngày trước vẫn cùng Bình Tử đến hội quán đánh cầu lông.

Trước đó, trong lúc vô tình, nghe được Trình Tiêu Diệc cũng là cao thủ cầu lông, An An không phục. Tuy rằng những thứ này đều không phải là tác phong của mình, nhưng lại không thể không oán hận Trình Tiêu Diệc kia đa tài đa nghệ.

Ngày đó rủ Bình Tử đi chơi bóng, đánh xong hai trận, Bình Tử mệt mỏi nằm nghỉ ngơi trong phòng nghỉ hơn nửa tiếng đồng hồ mới trở lại bình thường. An An nhà mình cũng không khá hơn chút nào, nhưng dù sao cô cũng có căn bản, nghỉ ngơi ấy phút liền trở lại bình thường.

Bình Tử hỏi cô phải nhất định luyện thành Tạ Hạnh Phương* thì mới thôi sao? An An bĩu môi, vậy thì Uông Thanh Mạch phải là Lâm Đan* mới được.

*Tạ Hạnh Phương là nữ vô địch cầu lông của Trung Quốc, đoạt 2 lần giải cầu lông Quốc Tế. Lâm Đan lại còn bá đạo hơn, 2 lần thủ quân Olympic, 5 lần quán quân quốc tế, v.v…

Gần đây cô rất thích ngủ, trong lúc làm việc mà mi mắt đánh nhau liên tục. Mọi người cũng không quan tâm lắm, nghĩ rằng buổi tối cô ngủ không ngon.

An An cũng tự cho là như vậy, gọi điện thoại nói chuyện này với Uông Thanh Mạch, đối phương cũng không để tâm. Chẳng qua anh cảm thấy quả thật cô nghỉ ngơi không tốt.

Hôm nay An An về tới nhà là 7 giờ 10 phút. Sau khi rửa mặt liền leo lên giường, tỉnh lại thì trời đã sáng. Vậy mà cô càng ngủ, tinh thần càng mệt mỏi, ăn không vào, dạ dày không thoải mái.

Trâu Hồng thì lại cho rằng An An vẫn còn ám ảnh chuyện lần trước, trong lòng vẫn còn áp lực, lại còn khuyên giải với cô.

An An cũng bực mình với chính mình, gần đây còn có chút buồn nôn.

Cơm trưa vừa mới nuốt hai muỗng, An An khó chịu liền đẩy sang một bên: “Em có thể bị bệnh bao tử không ta?”

“Sao vậy?”

“Có thể là vì thời tiết. Trời lạnh, dạ dày dễ bị cảm mạo.”

“Tan sở chị dẫn em đi kiểm tra.”

“Không cần, em mua thuốc uống là được rồi. Năm nào cũng phải bị hai lần, lần nào cũng buồn nôn, ai da!”

Trâu Hồng nhìn trạng thái của An An, lại tổng hợp những triệu chứng mấy ngày trước của An An, đột nhiên nắm tay An An, kích động nói: “An An, không lẽ em có rồi?”

“Có gì?” An An kêu lên một tiếng.

“Em bé!” Trâu Hồng cười nói.

“Không, không thể nào!” An An không tin tưởng lắm, nhưng cũng không phải không có khả năng.

“Chị xem trạng thái của em kìa, thật đúng là có thay đổi!” Với tình trạng gần đây của An An, chắc là 80% rồi.

“Gần đây em thường hay mệt mỏi. ϕL€ϕQuϕDϕn Mấy ngày nay lại buồn nôn…” Không thể nào, trong lòng An An hồi hộp! Điều quan trọng là An An thật chưa muốn có em bé.

“Em tới ngày chưa?”

“Dì cả?”

“Ừ!”

“Dì cả?” Vẻ mặt An An lo âu, trầm tư một hồi mới liếc nhìn Trâu Hồng đang nôn nóng trước mặt, nói câu trọng điểm: “Chưa tới.”

Trâu Hồng cười một tiếng: “Vậy là đúng rồi. Nếu đoán là có thì không nên uống thuốc. Ngày mai chị dẫn em đi kiểm tra.”

Gương mặt An An đau khổ, khóc thầm trong bụng.

Buổi trưa tới, tâm tình An An thấp tới cực điểm. Mà Trâu Hồng lại vui mừng, nhảy tới nhảy lui trước mặt cô, khiến cô càng ngày càng nhức đầu.

Tan sở, An An đón xe trở về biệt thự. An An cân nhắc liên tục trước khi nhắm hướng phòng khám ở đằng sau ngỏ quẹo cách đó không xa, chui vào.

Về đến nhà, An An vội vàng chui vào phòng vệ sinh.

Vài phút sau, một tiếng gào thét rung trời vang ra từ phòng về sinh: “Uông Thanh Mạch, bà cô muốn làm thịt anh!”

Vẻ mặt An An như đưa đám, đi ra từ phòng vệ sinh. Trên que thử thai có hai đường lằn khiến cô xung khí, muốn trói tên đàn ông kia lại đánh vài roi cho đã ghiền!

Trong lòng khó chịu, cơ thể lại càng khó chịu hơn. Vốn là khẩu vị không tốt, ăn không vô, cuối cùng lại muốn ói ra. Mỗi lần dạ dày buồn nôn thì y như là nước chua ợ lên tới cổ.

Hôm nay là thứ Tư, nháy mắt đã tới cuối tuần, trong lòng An An oán niệm, Uông Thanh Mạch, anh giỏi mà!

Ngày hôm sau, sau khi xác định là có, An An nói với Trâu Hồng đừng nói cho người khác biết. Nhưng tình trạng của An An quả thật không tốt, phản ứng rất kịch liệt. Bắt đầu thứ Sáu, hiện tượng nôn mửa xuất hiện liên tục.

Người trong văn phòng có thể nhìn thấy An An bịt miệng chạy đi, khiến cho mọi người tưởng rằng cô ăn nhằm đồ thiu.

Tình trạng càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. An An thích ngủ nghiêm trọng, lại ăn không vô. Trâu Hồng nhìn cô có chút lo lắng.

Phải nói thể chất An An không thành vấn đề, nhưng An An có loại dấu hiệu thiếu máu tạo thành.

An An cũng nói mình không có hơi sức, đi bộ nhiều sẽ thở không ra hơi. Trưa hôm nay, Trâu Hồng nhất định kéo An An đến bệnh viện kiểm tra.

An An từ chối, cuối cùng cũng không đi.

Ngày hôm sau là cuối tuần, An An gọi điện thoại cho Trương Ninh Giản. Nửa giờ sau, một chiến xe quân sự xuất hiện trước cửa nhà An An.

An An nói địa chỉ, rồi lại bắt đầu ngủ. Hơn một giờ sau, xe dừng lại trước cửa quân đoàn 38, Bảo Định.

An An vừa mới tỉnh lại, trong bụng bắt đầu quay cuồng, thiếu chút nữa là phun ra hết trên xe. Cô vội vàng mở cửa xe, ngồi xổm xuống bên đường bắt đầu nôn thốc.

Không ai biết rõ chuyện gì xảy ra, chỉ biết một người con gái đang ói trước cửa quân khu. Mọi người cho rằng có thể cô bị say xe, loại giải thích này vô cùng hợp lý.

Không ai dám tiến lên ngăn cản hành vi này của An An. Tuy rằng đây là trước cửa quân đội, nhưng nhìn chiếc xe quân đội kia thì cũng xác định được lai lịch của cô.

An An từ từ trở lại bình thường, lấy khăn giấy ra lau miệng, xách túi từ trong xe xuống, hướng về phía nhân viên cảnh vệ ở trên xe nói: “Làm phiền anh. Anh về trước đi!”

“Dạ Thượng Úy! Hẹn gặp lại.” Nhân viên bảo vệ cung kính thi hành quân lễ. An An đáp lại lễ rồi xoay người đi tới người gác cổng.

“Tôi muốn tìm Uông Thanh Mạch.” Trong mắt An An đầy ý hận. Trước khi tới đây cô cũng không gọi điện thoại trước, trực tiếp đến thẳng từ Bắc Kinh, mục đích là muốn hù chết anh.

Nhân viên bảo vệ nhìn ra đồng chí Thượng úy này không có ý tốt, gọi thẳng danh tánh thủ trưởng của bọn họ, nhưng anh ta vẫn lễ phép chào một cái:

“Thật xin lỗi thủ trưởng, người tìm quân trưởng chúng ta có chuyện gì? Nếu như là việc công thì làm phiền người đưa ra giấy chứng nhận.”

“Chuyện nhà!” Giấy chứng nhận, giấy chứng nhận cái đầu anh! Tâm tình An An không tốt, giọng nói có chút sắc bén.

Nhân viên bảo vệ vừa mới nghe chữ ‘chuyện nhà’ thì ngây ngẩn cả người, đây là ‘chuyện nhà’ của người nào?

An An tực giận nói nhanh: “Nhanh lên cho tôi vào, hoặc là kêu anh ấy ra đây!” Vừa dứt lời, An An lại cảm thấy trong bụng quay cuồng một hồi, nghiêng đầu qua một bên, nôn thốc vài cái.

An An thầm nghĩ, đặc biệt gì chứ, mang thai phải bị tội như thế này! Vì sao không để đàn ông mang thai, vì sao cái tội này phải để cho phụ nữ gánh, thật bất công! Đàn ông thoải mái xong thì đàn bà phải gánh vác hậu quả, thật không thể nào tha thứ cho tên đàn ông chết tiệt kia.

“Thủ trưởng à, người là người nhà của ai?” Thật ra, câu anh ta muốn hỏi chính là, người là người nhà như thế nào?

Nhưng An An càng nghe lại càng không thoải mái: “Uông Thanh Mạch còn có mấy bà vợ hả?”

Anh lính vừa nghe xong, chẳng lẽ đây là vợ của quân trưởng? Nhưng anh lại có chút không tin, nếu như là vợ của quân trưởng thì tại sao lại không gọi điện trực tiếp cho quân trưởng?

“Không thấy tôi từ bộ Tham mưu tới sao? Mắt anh nhìn lên trời hả? Tôi tìm Uông Thanh Mạch mắc mớ gì tới anh? Anh tránh ra nhanh một chút cho tôi, nếu không đừng trách bà cô đây ra tay thu thập cả anh luôn đấy.”

An An cũng không thèm gọi điện thoại cho Uông Thanh Mạch, thiếu chút nữa là ra tay với nhân viên bảo vệ ngay tại cửa. Đột nhiên quân bộ có chiếc xe quân đội từ bên ngoài trở lại, chạy tới trước cửa, quay kiếng xe xuống: “Cảnh vệ, cậu ở đây lăng nhăng cái gì thế?”

An An vừa nghe thấy, đúng rồi, giọng nói của Lâm Tiếu.

“Vị thủ trưởng này muốn tìm quân trưởng.”

An An tức giận, gầm lên một tiếng: “Lâm Tiếu, cậu xuống đây cho tôi!”

Cứ như vậy, An An kêu một tiếng, Lâm Tiếu liền hiểu ra, mở cửa xe, chạy tới trước mặt An An: “Tôi hỏi bà cô, tại sao cô lại ở đây? Vì chuyện gì mà nóng tính như vậy!”

“Tôi tới tính sổ với Uông Thanh Mạch.” An An tức giận, trừng mắt hét lên.

Nhân viên bảo vệ nghe thấy, đổ mồ hôi hột, nữ thủ trưởng này quá hung dữ rồi.

“Hả, đây là chuyện gì? Lên xe đi, tôi đưa cô đi.” Lâm Tiếu quay đầu lại liếc nhìn nhân viên bảo vệ: “Đây là vợ của quân trưởng chúng ta. Về sau lanh lợi một chút!”

Mồ hôi hoàn toàn ướt đẫm trên người anh bảo vệ. Má nó, quân trưởng anh minh thàn võ của chúng ta sao lại nhìn trúng một nụ dạ xoa như thế chứ!

Hôm nay, An An hoàn toàn không nghĩ đến mặt mũi của hồng, không chịu lên xe, nhìn Lâm Tiếu nói: “Bắt anh ấy xuống đây cho tôi.”

“Cô bị sao vậy? Người nào chọc cô ra nông nỗi này?”

“Cậu chớ xía vào! Hiện giờ tôi đang bốc lửa!” An An không thể nói nữa, càng nói càng nóng, dạ dày lại càng sôi trào. Cô đã sớm mất kiên nhẫn rồi.

“Được được, để tôi gọi điện thoại!” Lâm Tiếu nhìn ra được người kia không có ý tốt, vội vàng cầm điện thoại trong xe lên gọi.

Không bao lâu sau, Uông Thanh Mạch đi ra từ tòa cao ốc của trung tâm chỉ huy, theo sau còn có ủy viên Ngụy An và Dương Tử.

Uông Thanh cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì. Anh xuống tới nơi mà An An cũng không thèm xuống xe, tiến lên mấy bước, mở cửa xe: “Đây là chuyện gì?”

An An thở phì phì, trừng mắt nhìn Uông Thanh Mạch bên cạnh cửa xe, từ từ chuyển chân ra ngoài/

Dương Trí không hiểu nhìn hai người, dùng khuỷu tay đụng đụng Lâm Tiếu: “Ê, chuyện gì thế?”

“Tớ không biết. Gặp An An trước cổng, cô nàng nổi khùng không nhỏ!”

“Không phải là vì Trình Tiêu Diệc nữa chứ?”

“Không phải đã giải thích rõ ràng sao?”

“Nhìn nhìn, lát nữa nói sau.”

Hai người thì thầm vài câu, xác định An An đá một chân ra ngoài, tốc độ rất nhanh, sức lực không nhẹ. Với bản lĩnh của Uông Thanh Mạch, anh lại không thể tránh né cú đá này, mạnh mẽ đón lấy.

Uông Thanh Mạch sửng sốt, chân mày căng thẳng: “An An, em lại muốn gì nữa đây!”

“Em hỏi anh muốn cái gì! Hôm nay em phả làm thịt anh!” Dứt lời, An An nhảy từ trên xe xuống, nhấc chân đá về phía đàn ông, hét lên.

Nhưng lần này Uông Thanh Mạch có chuẩn bị, lắc mình một cái tránh khỏi. An An nhất quyết không tha, hai tay nắm lại, tay phải vung ra, nhắm thẳng mặt của Uông Thanh Mạch, đánh tới.

Uông Thanh Mạch không biết chuyện gì đã xảy ra khiến cô giận dữ như vậy. Nhưng cư tiếp tục như vậy thì người trong quân đoàn sẽ chế giễu, chung quanh đây không ít người. Tuy rằng không ai dám xem náo nhiệt một cách trắng trợn, quân đội cũng có kỷ luật của quân đội, mình cũng không ngoại lệ.

Tay phải kìm chặt vai của An An, tay trái xoay người ôm người kia gắt gao trước ngực: “Xong chưa, rốt cuộc có chuyện gì nói mau, không được ra tay, nhiều người nhìn như vậy, còn gì kỉ luật nữa!”

“Chưa xong! Buông em ra! Anh còn kẹp em nữa, em liều chết với anh cho coi!”

Dương Tử nhíu mày: “Chà chà, thật náo nhiệt! Rốt cuộc Nham Tử làm cái gì để cho bảo bối An nổi khùng tới mức này, còn đòi liều mạng sống chết!”

Lâm Tiếu nhún nhún vai.

Uông Thanh Mạch làm sao có thể nghe lời cô, buông cô ra là sẽ bắt đầu nổi cơn lại.

An An vùng vẫy, rồi lại bởi vì quá kích động, hơi thở bắt đầu hổn hển, trong bụng nhộn nhạo, cong người nôn khan vài cái.

Uông Thanh Mạch tưởng rằng mình làm cô bị thương vội vàng buông ra, xoay người vỗ vỗ lưng của An An: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái.”

An An nôn vài cái, đẩy tay anh ra: “Anh, kẻ lừa đảo này!”

“Anh lại làm cái gì, anh lừa em khi nào?”

“Cái người lưu manh này!”

“Anh lưu manh cái gì?”

An An khóc lóc thảm thiết, vẻ mặt uất ức. Dương Tử và Lâm Tiếu cũng bắt đầu cảm thấy nhất định là Nham Tử không đúng, An An đã thành như vậy rồi!

Dương Tử cảm thán: “Khẳng định lão Đại đã làm chuyện khốn kiếp gì rồi!”

Lâm Tiếu phụ họa: “Tớ cũng nghĩ giống vậy!”

Ủy viên Ngụy An đã lơn tuổi một chút, khoảng ngoài 40, nhưng cũng không biết chuyện gì, liền cảm thấy tò mò thú vị: “Nhất định có vấn đề.”

Ba người đồng thời gật đầu, trăm miệng một lời: “Có vấn đề.”

An An bĩu môi, nắm kéo quân trang của Uông Thanh Mạch: “Tên khốn kiếp, lưu manh, lưu manh....”

Uông Thanh Mạch không biết làm sao, không thể đánh vợ, cũng không thể mắng, mặc cho đánh, mặc cho mắng cũng không nói lại, còn có vẻ mặt uất ức.

Đánh vài cái rồi không đánh cũng không mắng nữa, cô bắt đầu thở hổn hển. Uông Thanh Mạch có chút hoảng sợ có phải An An bị bệnh gì không!

“Có phải em bị bệnh không?”

“thanh niên chết sớm.”

“Đừng nói bừa, bị bệnh đi khám bệnh.”

“Nhìn anh mới có bệnh đó.”

“..........................................”

Uông Thanh Mạch nhìn cô khó chịu, trong lòng cũng đau, vỗ nhẹ lưng An An giọng nói dịu dàng: “Bảo bối, em sao vậy?”

An An nghẹn lời, nước mắt rơi lã chã, tiếng khóc nức nở nghẹn ở cổ họng. Tất cả mọi người trở về chỗ cũ một lát sau.

“Em không muốn còn trẻ đã sớm có thai!”

Dương Tử gật gật đầu: “Còn trẻ sớm, sớm, sớm có thai?” Vội vàng quay đầu lại nhìn Lâm Tiếu bên cạnh.

Lâm Tiếu cũng u mê nhìn lại anh một cái, Ngụy Minh buột miệng cười.

Uông Thanh Mạch ngớ người ra thật lâu, trở lại câu nói vừa rồi của An An, có thai, có thai! Có thai?

Trên mặt Uông Thanh Mạch có chút biến hòa, ngạc nhiên, khó hiểu, u mê, sau cùng bừng tỉnh hiểu ra.

Anh đưa tay ra kéo An An vào lòng, xác nhận nói: “Bảo bối, em có thai?”

“Phải, phải, phải. Đều tại anh.”

“Bảo bối, anh sắp làm cha!”

“Phải, phải, phải. Đều tại anh!”

“Bảo bối, chúng ta sắp có em bé.”

“Phải, phải, phải. Đều tại anh!” An An ngửa mặt lên trời kêu khổ, tức muốn nuốt cả sông núi!

Uông Thanh Mạch cũng không cố kỵ những ánh mắt của người khác, ôm choàng An An vào lòng, thật chặt!

“Có thai! Xem ra An An có chứng tâm tình nóng nảy của phụ nữ có thai. Từ nay về su đừng để ý tới cô ấy.” Dương Tử tổng kết, đẩy Lâm Tiếu ở bên cạnh.

Lâm Tiếu đảo tròn mắt: “Chúng ta xem, cuộc sống sau này của đồng chí thủ trưởng Uông của chúng ta sẽ không tốt hơn được!”