Một tuần qua đi rất nhanh, An An xách hành lý đi Quảng Châu. Quân đội phái xe tới đón An An. Hơn một giờ hành trình mới đến sở nghiên cứu quân khu.

Trong sở nghiên cứu có một số người An An đã quen biết từ trước. Chào hỏi mọi người xong thì cô gặp được chủ nhiệm của bộ nghiên cứu, tán gẫu qua loa vài câu.

Đến túc xá quân khu an bài, An An nghỉ ngơi một chút rồi gọi điện thoại cho quân trưởng quân khu 41, Vương Ngôn Kính. Vương Ngôn Kính cũng không biết chuyện An An tới Quảng Châu, lúc nhận được điện thoại rất ngạc nhiên.

Thăm hỏi vài câu, An An nói cho ông nghe mục đích chuyến đi kỳ này. Hơn nữa, mấy ngày tới, cô còn phải tới quân đoàn 41 báo cáo, đến lúc đó sẽ tới thăm ông.

Nghỉ ngơi một ngày, sang ngày thứ hai, cô đến sở nghiên cứu trình diện. An An là nghiên cứu viên bộ phận điện tử tác chiến, lần này mang theo một số hạng mục nghiên cứu từ đơn vị tới. Bản nâng cấp hệ thống phân biệt địch ta, tàu lượn không quân, mới nhất trong số đó là thiết bị theo dõi số một. Trên người An An cũng có một cái, chỉ là tạm thời cô còn chưa biết.

Ở trong sở nghiên cứu loay hoay hết bốn ngày. Ngày thứ năm chính là chủ nhật, An An thả lỏng đi dạo một vòng. Ngày thứ sáu cũng chính là lúc sở nghiên cứu phái người đưa cô đến quân đoàn 41 ở Liễu Châu.

Gần như trong sở toàn là người quen. Chuyện An An lâm trận bỏ chạy khiến cô xấu hổ trước mặt mọi người, phải dùng ánh mắt thân thiện làm lễ tạ tội. Khuôn mặt buồn queo chào hỏi mọi người, sau đó lại lấy quà đặc sản ở Bắc Kinh phân phát cho họ.

Nán lại một ngày, cô cùng đám người nhân sĩ độc thân nhàm chán đi ăn tối. An An bị mọi người kéo lại nói chuyện lần trước. Cô tự biết sẽ chạy không thoát, nâng ly lên uống xin lỗi cùng mọi người.

Hơn một năm chung đụng, mọi người đều biết An An không thể uống rượu, cho nên cũng không ép cô cạn chén.

Ăn cơm xong, mọi người cùng nhau đi hát Karaoke. Hát một hồi liền tới nửa đêm.

Ngày hôm sau An An lại vùi đầu trong sở nghiên cứu. Mọi người tiếp tục trêu ghẹo cô, hỏi cô có phải giống như lần trước không, kết quả nghiên cứu xảy ra vấn đề?!

An An không phải là người mặc cho người khác tùy ý trêu ghẹo, nhất định cãi lại, chặn họng người ta đến chết mới thôi.

Cười đùa trêu ghẹo cả ngày, buổi tối trở về túc xá, xách đồ đi ra ngoài đón xe đến đại viện quân đội thăm vợ chồng Vương Ngôn Kính.

Báo danh, gọi điện thoại xong mới cho An An qua cửa. diễɳðàɳl€qu¥đϕn Vợ của Vương Ngôn Tính là Lý Tranh, tự mình ra ngoài đón An An.

“Thím Vương, đã lâu không gặp!” An An cười hì hì chào hỏi.

Lý Tranh nhận lấy quà trên tay của An An, lôi kéo tay An An một cách nhiệt tình: “Hôm nay chú Vương cháu cố ý gác lại công việc ở nhà chờ cháu đó.”

“Hề hề…” An An cười khan hai tiếng. Phải nói, cô thật ngại gặp mặt quân trưởng Vương. Cho dù là công hay tư, dường như cô không còn mặt mũi nào cả.

Lý Tranh vừa vào cửa đã kêu lớn: “Ngôn Kính, An An tới rồi!”

Vương Ngôn Kính đang ở trên lầu, nghe được tiếng gọi thì đi xuống. An An đang ngồi trên ghế salon, nhìn thấy Vương Ngôn Kính đi xuống, vội vàng đứng lên, thẳng lưng chào theo kiểu quân đội: “Chào thủ trưởng!”

Kiểu chào theo nghi thức quân đội này khiến thủ trưởng Vương đang vì vấn đề quân sự mà phiền não, bổng chốc biến mất, vui vẻ hẳn lên: “An An à, cháu gặp chú mà chào theo kiểu quân đội này khiến chú không quen đấy! Cháu trốn tránh chú mới phù hợp với tính tình của cháu.”

Thủ trưởng Vương nói xong bật cười ha hả. Đang chuẩn bị cơm tối trong phòng bếp, Lý Tranh nghe được câu này thì trở ra, cằn nhằn ông xã nhà mình: “Thật vất vả lắm An An mới tới chơi một lần, anh đừng làm cho con bé ngại ngùng nữa.”

An An cười khà khà: “Chú Vương chỉ thích chọc cháu thôi!”

Vương Ngôn Kính khoát tay nói: “Ngồi tự nhiên đi cháu, đừng đứng giống như binh lính như thế, cháu làm chú Vương không quen.”

“Dạ!” An An ngồi xuống, lấy đặc sản Bắc Kinh ra, còn có hai chai rượu.

“Chú Vương, Nham Tử dặn dò cháu mang cái này tới cho chú.”

Vương Ngôn Kính nhìn thấy hai chai rượu Mao Đài đặc biệt để ở trên bàn thì hai mắt sáng lên, cầm lên xem xét: “Chậc chậc, chỉ có Nham Tử mới nghĩ tới chú thôi. Rượu này cũng là rượu của Bắc Kinh, chú ở đây một năm uống không tới hai chai.”

An An cười ha hả. Hai người bọn họ đều biết Vương Ngôn Kính biết thưởng thức, cho nên chọn cái này là chuẩn nhất.

“Còn đây là của thím Vương. Lúc trước cháu đi Vương Phủ Tỉnh, khăn quàng cổ này là mẫu mới của năm nay.” An An hướng về phía Lý Tranh đi ra từ phòng bếp, nói.

“Tơi chơi là tốt rồi, còn tốn tiền mua quà nữa! Thím mới vừa bước chân vào Vương Phủ Tỉnh liền quay trở ra. Đồ ở đó thật mắc! Lần sau đừng xài tiền vô lý như vậy! Thím đây đã có tuổi rồi, còn đẹp gì nữa chứ?!” Lý Tranh sinh ra, lớn lên ở miền Đông Bắc, nói chuyện rất tự do phóng khoáng.

Trước đó cơm tối đã được chuẩn bị xong, An An vừa tới là có thể mở nắp nồi. Không bao lâu sau, mấy món ăn đã được dọn đủ lên bàn rồi. An An nhìn một bàn đầy món ăn thịnh soạng, nước miếng cứ ứa ra.”Thím Vương, gần một năm rồi cháu không được ăn cơm của thím nấu rồi, nhớ lắm thím ơi! Hơn nữa, thím làm nhiều như vậy ăn sao hết!”

“Không sao, dư lại thì ngày mai chú thím ăn tiếp. Khó có dịp cháu tới chơi, thím chọn những món cháu thường thích ăn mà làm đó!”

“Ui chà, còn là mùi vị thức ăn Đông Bắc của cháu nữa! Tới Quảng Châu một tuần, mỗi ngày cháu ăn đồ nhạt không, sắp mau biến thành chim rồi thím ơi, hì hì…” An An rửa tay xong, mọi người cùng nhau ngồi xuống bàn ăn.

An An rót một ly rượu đầy cho Vương Ngôn Kính, nửa ly cho Lý Tranh, sau đó rót cho mình một ly trước trái cây. Mọi người đều biết An An không thể uống rượu, cho nên thói quen này của cô không thể coi là không lễ phép.

Ba người cụng ly, uống một hớp nhỏ. An An gắp đồ ăn bỏ vào miệng: “Ngon quá! Tài nghệ của thím Vương càng ngày càng tiến bộ, so với mẹ cháu thì nấu ngon hơn nhiều!” Ai muốn nói gì thì nói chứ thật ra, tay nghề của mẹ An, bà Vương Á Viêm không ra gì cả! Nhưng hàng năm bà làm việc ở bên ngoài, khó có thể lo gia đình.

“An An cháu miệng ngọt hơn đường đấy! Đúng rồi, khi nào cháu và Nham Tử kết hôn? Lần trước thím không về dự hôn lễ của Diệp Tử được, hôn lễ của hai cháu thím nhất định sẽ về.”

“Bố mẹ cháu định ngày Tết Nguyên Đán. Cháu ở lại đây khoảng mười ngày là sẽ trở lại. Đến lúc đó, chắc là cũng vừa lúc phải bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.”

“Hai cháu nên sớm tổ chức hôn lễ cho rồi. Sau đó còn phải sinh con quý nữa chứ! Ái chà, thật tốt!” Những đứa trẻ này đã lớn hết rồi, ai cũng hi vọng bọn trang lứa tụi nó sinh con đẻ cháu để bọn họ vui đùa một chút, chao ôi!

An An cong môi, ý bảo không thích em bé. Lý Tranh cười cười, gắp thức ăn cho An An. An An vội vàng nhét đồ ăn vào miệng, đột nhiên nghĩ đến Vương Tiểu Vĩ: “Thím Vương, khi nào Tiểu Vĩ tốt nghiệp vậy? Tốt nghiệp rồi tới quân đoàn 41 luôn đi!”

“Năm sau nó tốt nghiệp. Thím và chú Vương không có ý định để nó tới quân đoàn 41. Dù gì thì cũng ở dưới trướng cha của nó, khó tránh cho nó có cảm giác bị lệ thuộc.”

“À, vậy thì để em nó đi quân đoàn 38 đi!”

An An nói đây là lời thật lòng. Quân đoàn 38 là lá bài chủ chốt của quân đội Trung Quốc, là bộ binh bộ đội mạnh nhất từ khi lập quốc tới nay.

Quân đoàn 38 là một trong ba tập đoàn quân đội trọng yếu ở Trung Quốc. Địa vị của bộ binh ở Trung Quốc sánh bằng cơ đoàn thứ tư, thậm chí còn cao hơn. Bất kỳ trang bị vũ khí mới nào, chiến pháp huấn luyện mới nhất, và phương thức diễn tập độc đáo nhất, đều được quân đoàn 38 dẫn đầu triển khai. Có thể nói, quân đoàn 38 là thủ lĩnh về mặt hiện đại hóa quốc phòng của quân ta.

Biết bao nhiêu lãnh đạo của quân khu quốc gia đã từng trấn thủ ở quân đoàn 38. Hơn nữa, rất nhiều thế hệ sau của lãnh đạo quân đội đều được rèn luyện ở quân đoàn 38. Cho nên, những lời kia của An An không phải vì muốn kéo gần quan hệ giữa hai nhà, mà là đứng trên lập trường của Vương Tiểu Vĩ để suy nghĩ. Khởi đầu từ nơi đó mới có cơ hội phát triển tốt.

Vương Ngôn Kính không nói gì, đoán chừng ông đã sớm có dự định này.

An An ăn ngấu nghiến bữa cơm này. Đã lâu lắm rồi cô không ăn được thoải mái như vậy. Ở Bắc Kinh, quanh năm suốt tháng An An ăn cơm ngoài rất nhiều, cô vẫn thích ăn cơm gia đình nhiều hơn. Cũng bởi vì tài nghệ cô không khá, chỉ có thể đối phó vài món ăn đơn giản, mùi vị thì khỏi cần nói! Uông Thanh Mạch thường xuyên không có ở nhà, một tháng chỉ ở lại vài ngày, số lần nấu cơm có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên An An đã lơ là sự tu dưỡng này.

An An xoa xoa cái bụng no tròn, cong môi làm nũng nói: “Thím Vương, đều tại thím. Người ta là con gái mà để ăn cho tới cái bụng căng tròn.”

“Tròn thì tốt! Tròn hơn chút nữa, ước chừng sẽ là con trai.”

“Thím Vương, xem ra đúng là thím muốn Tiểu Vĩ sinh cho thím một đứa cháu rồi!”

“Tiểu Vĩ còn chưa có đối tượng.”

“Có hay không người ta cũng sẽ không nói cho thím biết. Tuổi trẻ bây giờ có mấy người nguyện ý thảo luận chuyện tình cảm với người lớn!”

“Đúng rồi! Bọn trẻ các cháu! Chúng tôi đều là cổ hủ!”

Vương Ngôn Kính ở bên cạnh nhìn hai người nói qua nói lại rất buồn cười, cười khì khì như đang xem diễn trò.

“Đúng rồi, An An à, cháu nói hệ thống theo dõi kiểu mới gì đó, được gia tăng công năng gì?”

“Trước kia dựa vào tần số tín hiệu để theo dõi, chỉ có thể định vị được ngay lúc đó. Bây giờ chỉ cần theo dõi một lần là có thể định vị được toàn bộ hành trình theo dõi.

“Chuẩn xác không? Không phải là máy định vị chứ?”

“Dĩ nhiên chính xác! Tương đương với tín hiệu theo dõi đối phương do Mộc Mã* xâm nhập. Chúng cháu đã thí nghiệm qua rất nhiều lần, để xem lần này đưa vào thực chiên có kết quả như thế nào.”

*Mộc Mã: một loại vi khuẩn máy tính, còn được gọi là Trojan.

“Có vì khoảng cách xa gần mà ảnh hưởng đến sự phán đoán vị trí không?”

“Chắc không đâu.”

An An ở lại chơi tới chín giờ thì trở về túc xá, rửa mặt xong rồi đi ngủ.

Cô ở lại quân đoàn 41 bốn ngày rồi chuyển qua quân đoàn 42. Ba ngày sau, chủ nhiệm phòng nghiên cứu quân khu Quảng Châu gọi điện thoại tới, vừa lúc đối phương có một cuộc diễn tập, hỏi An An có muốn tham dự hay không.

An An suy nghĩ, quyết định trở về Quảng Châu.

Gần đây Nham Tử cũng bận rộn, mỗi ngày hai người chỉ gọi điện một lần, thời gian nói chuyện cũng ngắn.

Việc An An quyết định trở về Quảng Châu tham gia diễn tập đã nói với Nham Tử, Nham Tử cũng đồng ý. Dù sao, đối với nhân viên nghiên cứu khoa học mà nói, diễn tập không có bất kỳ nguy hiểm gì cho nên mới đồng ý.

Quân đoàn 42 phái người đưa An An trở lại Quảng Châu. Ngày hôm sau diễn tập bắt đầu, toàn bộ hạng mục An An mang theo đều dùng tham gia thực chiến.

An An ngồi ở trung tâm chỉ huy, gõ ‘bập bập’ một chuỗi mã điện tín trên máy vi tính, chính là đang chặn đứng tín hiệu của đối phương.