Uông Thanh Mạch, chính là một tên tiểu nhân. An An thật lòng muốn nói, anh chính là khắc tinh của cô.

Sau một đêm bất hạnh làm việc cực nhọc, trời lờ mờ sáng thì bạn nhỏ An An mới mơ mơ màng màng cực khổ trèo lên ghế sa lon.

Vẫn như cũ, trong mơ, trận chiến hết sức ác liệt, chiêu thức tầng tầng lớp lớp. Uông Thanh Mạch biến đổi phương thức dày vò cô. Cuối cùng cô mệt lả người, thiếp đi trong giấc mộng.

Trong phòng tiêu thụ, Bình Tử thọt thọt cánh tay của An An, mếu máo: “An An, thật xin lỗi, làm hại cậu bán đứng linh hồn để bảo vệ vinh dự của bộ tiêu thụ.”

An An buồn ngủ quá độ, chỉ nghe được cái gì vinh dự. Vinh dự cái rắm, vinh dự không có liên quan tới cô, sau đó liền đi theo Chu công.

Sau giấc ngủ dài lấy lại sức, An An tỉnh lại một lần nữa, cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, phóng vào trong toilet rửa mặt, khôi phục lại trạng thái.

Mặt mày Chu Tiến dài thòn, vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt, hai mắt đắm đuối đưa tình nhìn An An: “Tinh thần bất khuất, cả công ty không tìm ra được người thứ hai, cô nói xem, chúng tôi phải làm thế nào mới biểu đạt được lòng cảm kích đối với cô đây?”

An An thật là muốn đạp bẹp anh ta, thật là muốn… thật là muốn! Nhưng phải kìm chế, kìm chế. Cô kìm chế được, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh biết không, nếu hôm qua không phải anh cầu xin tôi, có đánh chết tôi cũng không đi theo anh ta.”

Chu Tiến gật mạnh đầu, vóc người to lớn rất là MAN nhưng lại kết hợp với khuôn mặt của một lão bà khiến An An tìm ra đủ loại khuyết điểm.

Vẻ mặt An An uể oải, thở dài một tiếng rồi tiếp tục nói: "Từ lúc tôi kết hôn tới giờ, hôn lễ cũng không làm, nhẫn cũng không mua, tôi cảm thấy… Tôi thật là yêu ông xã của mình.” An An dừng lại đúng lúc, sau đó vẻ mặt bàng hoàng hoảng hốt.

Chu Tiến nuốt nước miếng. Đôi mắt của Bình Tử ửng đỏ. Lê Tử ở bên cạnh cũng xúm lại. Mậu Ninh bị vây ở chính giữa, không biết có nên tin lời nói của cô hay không. Mang Quả không biết mọi người tụ hợp tán gẫu chuyện gì cũng nhảy vào lắng nghe.

(Tổ trưởng phòng nhân sự thật biết làm việc nha, nhân viên phòng tiêu thụ toàn là trái cây*) *Lê Tử là trái lê, Mang Quả là trái xoài

Tuy rằng An An biểu đạt không rõ ràng, nhưng nghe ra là một chuyện tình cảm động thương tâm.

"Anh ấy đang ở Bảo Định, đã tìm rất nhiều cách nhưng vẫn không được điều về Bắc Kinh. Cho nên tôi…” An An nói để chỗ quan trọng thì ngừng lại, sau đó thở dài nói: “Mọi người hiểu mà.”

“A… đủ loại giọng nói.” Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, bốn tiếng.

An An mặc kệ mọi người đang nghĩ cái gì.

Đơn giản chỉ có mấy khả năng.

An An thiếu tiền, muốn làm nhiều tiền để giúp đỡ chồng của cô. Bình Tử cho là như vậy, nên hốc mắt của cô sưng đỏ, ánh mắt ngây thơ, trong lòng suy tính.

An An ‘trèo tường’, bởi vì ông xã không có ở bên cạnh thường xuyên. Đàn bà nha, vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp, lại bị cái loại đàn ông đẹp trai có quyền thế theo đuổi, khó tránh không thể tự kìm chế được, không cẩn thận một chút là cả thể xác và tâm hồn đều rơi vào tay giặc. Đây là suy nghĩ của Chu Tiến.

Đáy mắt của An An tràn đầy cạm bẫy, cho nên tôi không thể tin. Đây là ý nghĩ của Mậu Ninh.

Nghe không hiểu gì cả. Đây là suy nghĩ của người mới gia nhập, bạn nhỏ Mang Quả.

An An cầm tay Chu Tiến, mặt mày đau khổ nói: “Hôm nay tâm tình em không tốt, em… em…”

An An ‘em em’ nửa ngày cũng không nói tiếp. Chu Tiến vỗ vỗ mu bàn tay của cô an ủi: “Hôm nay em về sớm một chút đi, ai ya… Đều tại anh.”

Ánh mắt An An hiện rõ tâm tình đau thương, nhưng trong lòng thì cười nghiêng cười ngửa.

Vui quá hóa buồn, lời lẽ từ ngàn xưa quả thật có lý. Cô vừa mới bước chân ra khỏi cửa chính của phòng bán nhà, thì đụng đầu với một người âm hồn bất tán.

An An mặc một bộ váy chiffon trắng tinh, bay bay trong gió, chân đang định bước về phía trước thì lại thoáng cái không cử động được.

Cảm giác mệt mõi rả rời lại một lần nữa đánh tới, An An chuồn người tính chui trở về. Lúc đang chuẩn bị xoay người, cô nghe loáng thoáng sau lưng có tiếng cười như đang kìm chế sự chế nhạo.

Thời tiết nóng nực lại oi bức. An An cầm ly nước đá lên, uống một hơi hết vào bụng.

Sau đó, y hệt như thục nữ, nâng làn váy lên, vừa nghiêng đầu, vừa hất cằm về phía mấy người đang cười một cách xấu xa, hừ một tiếng rồi đi ra ngoài.

Bộ dạng tốt lắm, lúc này đây, Uông Thanh Mạch ép sát, không chừa một chỗ trống nào cho cô, mông vừa đặt xuống là ngồi đúng trên đùi người ta.

Mà Uông Thanh Mạch vòng tay ôm cứng cô vào ‘trong ngực’. (Trên thực tế, chỉ là ngồi trên đùi mà thôi.)

Với tính cách vô cùng ‘sĩ diện’ của An An, cô khẽ giãy giụa vài cái. Sau khi thấy không có kết quả, liền thản nhiên vênh váo ngồi vào ‘trong lòng’ người ta.

Bàn tay ấm áp của Uông Thanh Mạch ôm chặt hông của cô. Làn da nhạy cảm bên hông khẽ nóng lên. Theo sức lực bàn tay của anh, cô càng ngày cảm thấy càng nóng, chỉ là một chữ, nóng…

Hơi nóng làm má cô ửng đỏ, nhịp tim cũng bắt đầu rối loạn.

An An lấy lại bình tĩnh, nắm chặt tay lại. Thời điểm móng tay bấm vào thịt tạo nên cảm giác đau nhoi nhói, quả thật là giảm bớt tâm trạng YY (tâm trạng ‘đó đó’ J) của cô.

Đi được vài phút, cảm giác lại giống như đi rất lâu

Rốt cuộc, xe dừng lại trước cửa một khách sạn, An An nhanh chóng mở cửa xe, nhảy xuống. Tiếp theo sau là một người đàn ông anh tuấn tỏa hào quang, nện từng bước mạnh mẽ vững vàng đi xuống, sau đó đóng sầm cửa xe lại.

An An đi vào khách sạn, lựa một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Uông Thanh Mạch nhận lấy thực đơn từ tay người phục vụ đưa tới, bắt đầu chọn món ăn.

Mọi người muốn hỏi, không phải đàn ông lúc nào cũng ưu tiên đàn bà con gái trước hay sao? Tại sao Uông Thanh Mạch ‘phong độ’ như vậy lại không để cho An An gọi thức ăn trước?

Xin trả lời, một người như An An, xin miễn bàn.

( An An quát: rõ ràng là so với độc tài, Uông Thanh Mạch không khác bao nhiêu.)

Ăn xong hết đồ ăn, An An rất hài lòng, phải nói là rất rất hài lòng.

“Gần đây có kiên trì rèn luyện không?” Đột nhiên Uông Thanh Mạch hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.

An An lắc đầu một cái, vô cùng thành thực như là một đứa bé ngoan: "Không có."

Trầm lặng, không nói tiếng nào, tự động tu sửa não bộ…

"Ăn nhiều chút." Thức ăn được mang lên, Uông Thanh Mạch nói một câu rồi không nói nữa.

An An hết sức vâng lời, ăn một bữa thật no. Lúc ngồi trên xe, tay xoa xoa cái bụng vì ăn nhiều quá mà ‘phình’ lên một cục.

An An thật là mắc cỡ, da mặt tuy có dày cũng không dày bằng cái phao mà.

Cô hóp bụng, hóp một lần nữa, phải không, phải không…

Có… Âm thanh rõ ràng, đủ để gõ mạnh vào trái tim nhỏ bé của cô.

Cô trốn, trốn cái bàn tay to lớn đang dính cứng ngắc ở trên bụng. Cô né, được rồi, cô trốn không thoát, né cũng không xong.

Ai bảo cô, không khéo ngồi trong lòng người ta như thế này.

Người trong ngực giãy dụa, bàn tay để trên cái bụng nhỏ đang ‘phình’ lên một chút, nhiệt độ nóng tỏa ra, xuyên qua vật liệu vải mỏng manh thấm vào cơ thể của đối phương.

Cánh tay của Uông Thanh Mạch siết lại, kìm chế không cho An An cử động cơ thể, khiến cô chỉ còn nước dán chặt mình vào lồng ngực của anh.

Trong giây lát, cơ thể đang ngồi theo kiểu bụng chạm lưng, đột nhiên chuyển thành bụng chạm sườn.

Thân thể xoay một vòng chín mươi độ khiến gương mặt của cô quẹt trúng môi của Uông Thanh Mạch, nóng bừng một hồi.

Trái tim bắt đầu làm việc quá tải, không khí trong xe yên tĩnh khiến người ta nghe rõ ràng nhịp đập mạnh mẽ hùng hồn kia.

An An cố giả bộ trấn tĩnh không nhìn tới anh, mà người kia lại khẽ nhếch môi, ánh mắt sáng quắc.

Xe dừng lại bình an ở trong ga ra ngầm, tài xế rất biết điều, xuống xe trước.

An An nhào tới khóa cửa trước, nhưng tay của cô qua ngắn, chưa kịp đụng tới thì đã bị tay của người ta chặn lại nữa chừng.

Uông Thanh Mạch kéo mạnh hai tay của cô về phía sau, sau đó dùng tay trái kìm giữ lại, tay phải thì bóp cái cằm mềm mại kêu hãnh đang vễnh lên của An An.

Hô hấp của hai người quyện hòa lẫn nhau, mùi vị ngọt ngào của bữa điểm tâm vẫn còn loáng thoáng đâu đây.

Uông Thanh Mạch phun ra một luồn hơi nóng lên gương mặt đã sớm hừng hực của cô. Cộng thêm hơi thở nóng bỏng của anh, cả người cô đều đỏ hồng như con tôm bị luột chín.

Đầu óc của An An ra lệnh cho cô lùi về phía sau, nhưng cơ thể lại căng cứng đứng yên một chổ, không thể nào nhúc nhích.

Uông Thanh Mạch không tiến cũng không lùi. Mi mắt nheo lại, hơi thở tràn ngập mùi nguy hiểm.

Trong lòng An An kêu khổ, đây chính là trêu đùa mà, trêu đùa một cách trắng trơn.

Thời gian giằng co chỉ có mấy giây, cũng có thể là mấy phút, nhưng Uông Thanh Mạch lại dùng ánh mắt săn mồi nhìn cô, giống như tuyên cáo, sớm muộn gì cũng tới tay anh thôi.

Tim gan An An run cầm cập…

Cô, chồi non mới mọc, quá non nớt!

An An vọt xuống xe như chạy trốn. Tâm tình Uông Thanh Mạch không tệ chút nào, gương mặt vốn lạnh lùng lại ẩn hiện nụ cười thú vị.

Cũng may là lúc này An An không có quay đầu nhìn lại, nếu cô liếc mắt nhìn thấy, bảo đảm trăm phần trăm là sẽ nhào tới chứ không bỏ chạy.

Ba mươi sáu kế, tâm lý chiến là thượng sách. Tâm lý của Uông Thanh Mạch đã hoạt động.

Uông Thanh Mạch, tiểu nhân nham hiểm. Trái tim của bạn nhỏ An An đã lung lay.

Bên trong biệt thự, phòng Gym ở lầu ba, An An thay áo ngực, một cái quần màu kem, mang giày thể thao thay vì giày ủng quân nhân.

Thiệu Dương cũng thay quần áo khác, đang đứng đối diện An An, đầu đầy mồ hôi.

Mà An An đã chọn sẳn tư thể, chuẩn bị khai chiến.

Rốt cuộc cô đã hiểu rõ tại sao Uông Thanh Mạch muốn cô ăn nhiều một chút. Con bà nó, so với đêm qua cu li cực khổ, đây chính là cưỡng bức mà, phải không?

“Thiệu Dương, cậu nhanh lên một chút, là lão đại thì chớ có dây dưa.”

An An nói chưa dứt lời thì cảnh vệ Thiệu đã toát mồ hôi hột: “Chị An, tôi… tôi chỉ là một nhân viên bảo vệ. Hơn nữa, tôi mà làm chị bị thương thì thủ trưởng sẽ bóp chết tôi đó.”

“Lại đây, đánh tôi đi. Hôm nay tôi ăn rất nhiều, cậu đánh ngã cũng không đau.”

“Lão đại, anh tha cho tôi đi.” Thiệu Dương sắp khóc tới nơi, quay đầu cầu cứu Uông Thanh Mạch đang đứng chắp tay ở gần cửa sổ.

Tính tình An An thẳng thắn, lại sảng khoái, vẻ mặt nghiêm chỉnh của Thiệu Dương lúc này khiến An An nổi giận, bước nhanh về phía trước, nắm lấy cánh tay, gạt chân trái của cậu ấy sang một bên, xoay người một trăm tám mươi độ, đầu hạ thấp, ung dung quăng ngã thân hình cao lớn của Thiệu Dương xuống đất. Toàn bộ động tác chỉ tốn vỏn vẹn một giây đồng hồ.

Mà lúc này Thiệu Dương bị ném qua vai, té cái rầm trên mặt đất, kêu la thảm thiết.

“Oh My God, nhìn không ra chị An lợi hại như vậy, bình thường chị ấy nhìn rất yếu ớt.” Rốt cuộc Thiệu Dương cũng nói một câu một người đàn ông nên nói. Không khóc, không làm khó, nhanh chóng bò dậy đứng trước mặt An An, tư thế phòng phủ.

An An tấn công, Thiệu Dương phòng ngự.

Không cần biết là chiêu thức gì, tay chân của An An so với ban đầu đã linh hoạt hơn nhiều. Thiệu Dương cũng trổ ra vài chiêu thế, thật sự coi An An là một đối thủ chân chính.

Uông Thanh Mạch một thân màu trắng nhàn hạ, cùng với đôi dép lê trắng bằng lông mềm mại càng thêm bảnh bao. Lúc An An vừa nhìn thấy, mọi thứ như bùng nổ.

Sau này cô ngẫm nghĩ lại, là ai đã tặng dép lê Kawaii* vậy?

*Kawaii: xuất phát từ tiếng Nhật, có nghĩa là dễ thương, đáng yêu.