An An vừa lo lắng vừa đau lòng. Mấy năm nay Nham Tử đã không còn bị thương nữa. Tuy rằng lần này chỉ là bị thương nhẹ, nhưng trong lòng cảm thấy rối rắm.

Không biết lúc đó sự việc xảy ra như thế nào, nhưng nghĩ lại thôi cũng muốn toát mồ hôi lạnh. Nếu như lúc đó anh phản ứng chậm một chút, nếu như lúc đó anh không cẩn thận nhìn kính chiếu hậu, nếu như quả thật bị đụng phải, tính mạng của mẹ và Nham Tử quả thật sẽ rất nguy hiểm.

Đã điều tra, mỗi lần đều điều tra rất kỹ lưỡng, nhưng mỗi lần đến thời điểm quan trọng thì đều bị đứt đầu mối. Trong lòng An An cảm thấy phiền muộn vô cùng, xem ra, thật sự người nhà của mình đã bị bọn họ cản đường.

Vốn là An An không vui, định ôm ấp như vậy thì cũng đủ lắm rồi, bình yên lại thiết thực. Ai ngờ, càng ngày cánh tay ôm của Nham Tử càng không thành thật. Bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng nay lại tăng thêm chút sức, dần dần biến thành xoa nắn, khơi mào dục vọng.

Những ngón tay nóng rực mang theo ma lực xuyên qua vải vóc mỏng manh truyền tới sợi dây thần kinh của cô. An An uốn éo thân thể, kề sát bên cổ anh thì thầm phản đối: “Đừng phá.”

Hơi thở nóng hổi đi theo lời nói thầm thì của cô lướt nhẹ qua làn da của Nham Tử. Nham Tử chỉ cảm thấy một luồng tê rần từ cổ xông thẳng xuống đáy tim.

“Bảo bối, ông xã nhịn đã lâu rồi.” Giọng nói Nham Tử trầm thấp, diễn tả không hết sự quyến rũ. Hơi thở phun lên cái gáy nhạy cảm của An An, khiến An An co rút người về phía sau.

“Đang bị thương, đừng phá.” An An dùng đỉnh đầu của mình đẩy khuôn mặt đẹp trai của người đang có ý định trêu chọc mình sang một bên, để anh đừng tiến lên nữa.

“Bà xã, có muốn anh không?” Hai người đẩy đầu qua lại, trêu đùa.

“Không muốn.” An An mạnh miệng.

“Bảo bối thích nói dối. Đã có phản ứng còn nói không muốn.” Nham Tử cười nhẹ, phun nhẹ hơi nóng tới bên tai của An An. An An cảm nhận được hô hấp của mình tăng vọt lên, xấu hổ vô cùng.

“Đừng phá nữa. Phá nữa sẽ bẻ gãy cái chân thứ ba của anh đó.” An An vừa nhìn thấy đã biết ngay, mắc cỡ quát lớn.

Nham Tử không nhịn được bật cười, cúi đầu xuống, lướt qua mặt cô, áp đôi môi lành lạnh lên cần cổ xinh đẹp của An An, mút nhẹ, thỉnh thoảng đầu lưỡi le ra vẻ vời nghịch ngợm. Hơi thở của An An bắt đầu rối loạn, ngả đầu về phía sau phối hợp với nụ hôn của anh. Hai bàn tay đang chạm khẽ anh bây giờ xiết chặt, móng tay mềm mại gần như bấu chặt vào bả vai của anh.

Đôi môi của Nham Tử đang chôn vùi giữa cổ của An An khẽ cong lên. Đã nhiều năm như vậy, chỗ nhạy cảm nhất của cô vẫn không thay đổi.

Dây áo ngủ bị kéo xuống, gò ngực mềm mại, trắng như tuyết của An An vẫn đầy đặn như ngày nào. Tuy là vợ chồng đã nhiều năm, nhưng lần nào cũng như lần nấy, anh không thể khống chế được mình.

An An khép hờ mi mắt, nhìn ánh mắt tựa như phóng lửa của Nham Tử, dường như muốn nuốt sống cô. An An buồn cười, đúng như câu nói kia, cấm dục đàn ông không phải là một chuyện làm sáng suốt.

Nham Tử vừa nhìn thấy khóe miệng nhếch lên cười của An An, thì lập tức đè lên hôn.

Người ta nói, hôn môi khiến nhịp tim gia tăng tốc độ, xúc tiến tuần hoàn của máu, giảm đi vấn đề nhồi máu cơ tim và cung cấp máu cho não bộ. Cho nên con người cần hôn môi cho đúng cách.

Hôn môi còn có lợi ích khác. Nó khiến cho não bộ và cảm xúc đạt tới cao điểm, nâng cao tình cảm. Như vậy, dục vọng đạt được sẽ là một quá trình tuyệt mĩ không gì sánh kịp.

Lưỡi của An An bị quấn chặt, nhưng lại không cam lòng bày tỏ, ôm chặt lấy anh. Hai người một tiến một lui, không phân thắng bại. Nhưng về phương diện hoạt động ở trên giường, phần lớn phụ nữ bị thua ở chỗ thể lực không đủ, tiết tấu quá mạnh cùng với một loạt nhân tố khác.

Môi An An bị công kích, mà đầu óc thì bị bàn tay to lớn kia tùy ý chọc phá. Nham Tử vận sức trên cánh tay, xoay người đặt An An nằm ngang ở trên giường. Để tránh đầu gối trái bị thương, chân phải cong lại, chống ở trên giường. Tay trái đặt ở bên hông An An, tay phải chụp lên ngực An An rồi hả miệng ngậm lấy.

Khiêu khích bất thình lình xảy ra, thiếu chút nữa là An An mất khống chế hét lên, nhưng cũng không kìm được một tiếng kêu rên rỉ, vội vàng giơ tay đẩy người trên mình ra.

Cô cũng không biết vì sao chỗ này là chỗ không thể đụng vào. Có lẽ là vì quá kích thích, kích thích đến nổi không thể tiếp nhận được.

“Không được hôn ở đó.” An An vừa nói, vừa đẩy Nham Tử ra. Thế nhưng lần này không cẩn thận, trực tiếp ấn lên cánh tay bị thương của Nham Tử.

An An ấn một cái thật mạnh lên một mảng da bị rách không được băng bó khiến Nham Tử đau thấu xương, hít vào một hơi thật sâu, không thể động đậy.

An An vội vàng ngồi dậy đỡ cánh tay của Nham Tử: “Đau lắm phải không? Vì sao anh lại không chịu băng bó lại hả?”

“Băng bó kỹ sẽ lâu lành lắm. Không có chuyện gì đâu. Em đừng ấn lên nữa là được rồi.” Đau đớn đã đành, dục vọng lại chưa lui, Nham Tử hít vào một hơi thật sâu, lắc lắc tay phải, nghiêng người nằm xuống: “Bây giờ, giao cho em.”

An An đang đau lòng, nhưng nhìn chỗ kia của ông xã đang trương lớn, vỗ mạnh một cái lên… ngực của anh: “Lưu manh!”

“Giống bà xã anh thôi. Muốn làm như thế nào thì làm thế đó. Hơn nữa, khó có cơ hội để em làm chủ, không nắm chặt thì đừng đợi anh đổi ý.” (*Lời editor: ông xã lưu manh một cách dễ thương như thế này thì chị An nhà mình làm sao mà ‘trèo tường’ được chớ!)

". . . . . ." Da mặt thật dày.

An An cũng không có hành động gì kế tiếp. Cô ngồi chồm hỗm trên giường nhìn Nham Tử, suy nghĩ quay về năm tháng đã qua, hai người cùng nhau vượt qua sóng gió, tuy ngọt ngào, nhưng cũng không ít long đong cùng đau khổ.

Năm ngoái xe của cô bị người ta giở trò, cũng may là bình thường cô không thích lái xe, lại không chạy nhanh nên mới không gây ra chuyện lớn.

‘Hung thủ’ bị bắt rất nhanh, một thợ sửa xe, rất có thể là đã bị người khác mua chuộc. Nhưng chỉ bắt được một kẻ thế thân ở đằng sau thì cũng giống như là đấm một cú vào bông gòn.

Từ đầu tới cuối, cô không cho rằng xã hội bây giờ có nhiều chuyện xấu xa, bỉ ổi, quá quắt. Nhưng nhiều chuyện đã xảy ra trước mặt cô, cô không thể nào không thừa nhận, có nhiều sự việc không thể nào giải quyết được.

Từ nhỏ tới lớn, cô lúc nào cũng ngây thơ vui vẻ, có thể là vì từ nhỏ đã được bảo vệ quá tốt, cũng có thể là cô không muốn nhìn thấy khía cạnh tối tăm hắc ám của cuộc sống. Thế nhưng về sau, cô nguyện ý đi tiếp thu, đi đối đầu. Đó cũng chính là thời điểm cô bắt đầu trưởng thành.

“A!” An An kinh ngạc la lớn. Bản lĩnh xuất thần của cô càng ngày càng lớn, Nham Tử không biết hồn vía của cô lại bay đi đâu rồi, nên nắm chặt cổ tay của cô, dùng sức kéo cô ngã nhào lên người của mình.

“Nghĩ gì thế? Muốn em phục vụ ông xã của em là làm khó em lắm sao?”

“Nhớ tới chuyện em bị đụng xe năm ngoái, không biết vì sao lại ra tay với người của chúng ta. Nham Tử, anh nói xem, có phải có người chống đỡ bọn họ hay không?” An An ngồi thẳng lên, vuốt vuốt mái tóc bị rối loạn.

“Từ từ bắt. Sớm muộn gì chuyện này cũng được phơi bày. Nhưng mà bảo bối, em cần phải nhẫn nhịn một chút!” Lưới đã giăng ra, tạm thời không thể hành động cẩu thả. Không có chứng cớ, lý do đầy đủ, nội tham sẽ không thành lập.

“Ừ, biết rồi.” An An biết rõ tính tình nóng nảy của mình, dẫn đến người nhà phải luôn thu dọn cục diện rối rắm cho mình.

Hai người nói chuyện một hồi, Nham Tử phải dùng đủ mọi lời lẽ mới có thể trấn an được bà xã của mình. Nhưng trấn an thì trấn an, bàn tay không bị thương lại không thành thật, xoa xoa bóp bóp bờ vai nhỏ nhắn, sau cùng lại chuyển về phía bộ ngực đầy đặn.

An An đang nằm nghiêng một bên, Nham Tử nằm xuống, hai chân quấn quít lấy nhau. An An cảm thấy rõ ràng vật cứng giữa hai chân của Nham Tử đang chỉa vào mình.

Bản thân bị trêu đùa cũng động tình, nhìn vẻ mặt đói khát của Nham Tử, An An nổi hứng, ngồi dậy nhào tới.

“Nham Tử thối, tiếp chiêu đi. Ha ha…”

. . . . . .

An An bĩu môi ngồi ở trên giường, áo ngủ đã được mặc vào. Nham Tử đang nghe điện thoại ở bên cạnh, vẫn như cũ, bàn tay không thành thật tiếp tục nắn bóp eo thon của cô, trêu chọc.

An An không dám phản ứng mạnh, lại sợ chụp trúng vết thương của tên lưu manh này, nhưng lại không nghiêm túc được dưới bàn tay trêu đùa của anh.

“Đã cho em cơ hội mà không chịu nắm bắt. Lần sau có muốn cũng đừng hòng.” Nham Tử cúp điện thoại, nói một câu rồi hôn cô.

Lưỡi anh ra sức trêu chọc, bàn tay không bị thương kéo thân thể của An An dán sát vào mình.

Nụ hôn mãnh liệt qua đi, Nham Tử buông An An ra: “Anh đi thôi. Lâm Tiếu muốn anh qua đó. Có lẽ đêm nay không về được.”

“Ừ, lái xe cẩn thận một chút.” An An đứng dậy, giúp Nham Tử lấy quần áo, còn lấy luôn chìa khóa xe trong ngăn kéo ra, đặt ở trên bàn.

“Anh đi nhé.” Nham Tử khoác thêm áo khoác ngoài, hôn một cái lên trán của An An.

Quả thật đêm đó Nham Tử không trở về, An An một đêm mất ngủ. Ngày hôm sau mang mắt gấu mèo đi gặp mẹ, bà cũng như cô, mắt gấu mèo. Hai mắt gấu mèo nhìn nhau thờ thẩn, rồi cả hai bật cười.

“Mẹ, để con cắt cho mẹ hai miếng dưa leo.”

“Ừ, cắt cho con luôn đi.”

Rửa mặt sạch sẽ, hai mẹ con mỗi người hai miếng dưa leo dán lên mắt rồi nằm trên ghế sa lon dưới lầu nói chuyện phiếm.

“Mẹ, hôm nay mẹ đi họp à?”

“Ừ, một giờ chiều. Chuyện hôm qua đừng nói cho ba con biết.”

“Dạ biết. Nói ra chỉ sợ ông ấy lo lắng thôi.”

“Khi nào con và Nham Tử chuẩn bị làm đám cưới? Mấy ngày trước bà xui có hỏi. Diệp Tử và Quân Tử sắp kết hôn rồi, so với họ, hai con còn lâu hơn nhiều, tích cực chút đi con.”

“Ưm, bây giờ con nhìn anh ấy thấy phát ghét, còn muốn kiếm người khác nữa kìa, nói chi là đám cưới.”

Vương Á Viêm gật đầu, phụ họa nói: “Ừ, Nham Tử kia cũng không tệ, nếu không con cũng đâu chịu khuất phục. Tốt nhất con nên cân nhắc một chút, suy nghĩ kỹ rồi nói với mẹ một tiếng, mẹ sẽ gởi giấy hôn thú của hai đứa từ Thẩm Dương tới.”

“Mẹ, thật đúng là mẹ không sợ phiền phức mà.”

“Trong lòng con nghĩ cái gì, người làm mẹ này đương nhiên phải hết lòng phối hợp. Đây mới chính là mẹ con tình thâm.”

“Mẹ, mẹ không thể không thừa nhận, tất cả tính nết hiền lương thục đức kia của con là đều do mẹ dạy.”

“Phải rồi! Mẹ và ba của con đã sống với nhau hơn ba mươi năm rồi. Ngoại trừ gây gổ ra, vấn đề tình cảm chưa hề bị sứt mẻ.”

“Được, ngày mai con sẽ chia tay với anh ấy, xem mẹ thế nào.”

Vương Á Viêm lấy miếng dưa leo xuống, nhìn con gái của bà đang nằm trên ghế sa lon: “Ơ hay, như thế sao được. Làm sao có thể chịu nổi cô đơn chớ hả?”

“Thì cũng có chút chút.”

“Mẹ thật không sinh ra con mà.”

“Mẹ, mẹ đừng phủ nhận, không cần trốn tránh, không cần phủi bỏ trách nhiệm. Tất cả truyền thống ưu tú của con đều là một khuôn mẫu với mẹ. Cho nên, chắc là mẹ sinh con ra trong lúc nằm mộng đấy.” (Lời editor: thì ra tính tình của An An nhà mình là di truyền từ mẹ. Hai mẹ con đều rất cứng miệng! Ta thích…)

Mẹ làm cơm, An An liền nằm xuống ghế sa lon gọi điện thoại cho Nham Tử. Vương Châu dùng chút thủ đoạn, xác thực đúng như bọn họ suy đoán, đây không phải là tai nạn ngoài ý muốn. Mặc dù bọn chúng kín miệng, nhưng cũng phải chịu thua cách thức ‘người chết cũng phải mở miệng’ của Vương Châu. Không đánh, không mắng nhưng lại có biện pháp để cho người ta phải thành thật khai báo.

Nham Tử nói giống như trước, chỉ là một nhân vật không quan trọng. An An hoài nghi là Lương Mộc Dương, nhưng Nham Tử nói chuyện này không điều tra ra được trên người của anh ta.

Cụ thể sự tình như thế nào thì Nham Tử sẽ điều tra ra, nói An An đừng nên lo lắng.

Sự thật chứng minh, không sợ cá mập bơi trong biển cả, chỉ sợ cá nhỏ bắn phân thúi chết người thôi.