An An vốn là cảm thấy không sao cả, hơn nữa trong bệnh viện lại đang rối loạn lên, cô thật không có dự định tiếp cận với sự náo nhiệt này, nhưng Lâm Tiếu vẫn kiên trì bắt cô chụp hình x-ray đã.

Rất nhanh đã có kết quả. Tuy nói là không nghiêm trọng, An An cũng không nghĩ tới xương sống xuất hiện vết nứt nho nhỏ.

Mắc dịch, nhất định là vì cái biển quảng cáo kia đập phải.

An An không thể chờ cho tới khi có thể chửi rủa cái ‘người khởi xướng’ kia. Bên này Lâm Tiếu đang bàn bạc với bác sĩ vấn đề nhập viện. Cô hết ý kiến, chuyện nhỏ thôi mà, nhập viện cái gì chứ.

Còn chưa nói tới lúc này bệnh viện có cả đống người thương. Ngoại trừ những người không bị thương ra, cô thuộc loại nhẹ nhất rồi.

Bác sĩ đang gặp vấn đề nan giải. Quy mô bệnh viện của bọn họ không lớn, hiếm khi gặp phải tình trạng đột phát như thế này. Giường bệnh không có nhiều, mà hiện giờ hành lang đầy rẫy người nằm, làm gì còn có giường để cô có thể qua trước mấy người này. Nhưng bác sĩ này vẫn là bị một anh thiếu tá mặc quân phục hét lớn khiến mặt mày trở nên trắng bệch.

Vì không muốn mất chén cơm, cuối cùng bác sĩ cũng tìm được một chỗ yên lặng cho An An nằm xuống.

Vấn đề của cô nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không phải nhẹ. Nếu không chăm sóc chu đáo sẽ lưu lại bệnh tật về sau.

An An gật đầu nhận lời. Phải đành chịu thôi chứ biết làm sao khi cô xin Lâm Tiếu đừng báo cho Uông Thanh Mạch biết. Nếu cô không ở lại, cậu ta sẽ nói cho Uông Thanh Mạch biết. Mắc dịch, rõ ràng là đang uy hiếp cô mà.

Hôm nay Bắc Kinh nhất định là không ngủ. An An nhìn bộ dạng bận rộn của Lâm Tiếu mà cười thầm trong bụng, bạn bè là như thế đó!

Hỏi vì sao Lâm Tiếu xuất hiện ở đây, người kia trả lời là vì tai nạn liên hoàn ở Tam Hoàn. Cậu ấy ở chỗ đụng xe ở vùng lân cận, bảy chiếc xe đụng đuôi nhau. Khổ nổi người bạn thân của cậu ấy bị lãnh đủ ở trên lưng, kẹt ở vị trí thứ ba, trước sau đánh tới. Tai nạn xảy ra ở vùng phụ cận, cho nên cũng được đưa tới bệnh viện này. Lâm Tiến nhận được điện thoại rồi tới đây, vừa vặn gặp cô ở đây cũng bị thương ở lưng.

Người bị thương trong bệnh viện quá nhiều, cũng không có phòng bệnh cao cấp, tạm thời An An được an bài chen chúc cùng với mười mấy người bệnh khác trong phòng bệnh bình dân. Nhưng cũng may mắn là cô có giường để ngủ, những người khác thì toàn gia đình chen chung một cái giường, còn không thì mua một cái đệm lót chống ẩm trong bệnh viện rồi nằm dưới đất.

Ngày hôm nay bị đụng xe, bị cây đập trúng, bị mưa lũ ngập lụt, còn có tai nạn xe điện ngầm giống như cô, so với bị vật lạ ngoài hành tinh rớt trúng còn thảm hơn. Tóm lại, bệnh viện này chưa bao giờ gặp trường hợp hoành tráng như thế này.

Nghe nói chiều hôm nay giao thông ở đế đô lâm vào tình trạng đình trệ. An An nhìn cái phone một chút thì thấy đã bị ngấm, hình như là bị hư rồi. Cô chỉ có thể nhắm mắt lại một cách mơ hồ. Khi trời bắt đầu lờ mờ sáng thì cô mới từ từ đi vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này thật mệt mỏi, vừa nhiều người xung quanh huyên náo, vừa phải nằm giường bệnh viện, cô thật khổ sở muốn chết cho rồi.

Nhưng lúc cô tỉnh dậy thì nhìn thấy Uông Thanh Mạch ngồi ở đầu giường. An An dụi dụi con mắt, câu đầu tiên không phải là ‘Anh đã đến rồi’, cũng không phải là ‘Tại sao anh tới đây’, mà là: “Thằng nhóc Lâm Tiếu kia, tôi sẽ bảo Kiều Kiều bỏ phức cậu ta đi cho rồi.” (Lời editor: Hừm sao Lâm Tiếu không gọi Nham Tử nhỉ????)

Uông Thanh Mạch vuốt vuốt tóc An An, vẻ mặt tràn đầy lo lắng nói: “Chỗ nào không thoải mái?”

An An đảo cặp mắt trắng dã: “Chuyện bé xé to. Chỉ là sau lưng có chút khó chịu. Bây giờ đã khá hơn nhiều rồi.”

“Có thể đi được rồi.”

An An vui mừng trong bụng, gật mạnh đầu. Đời này cô ghét nhất chính là bệnh viện, ướt gì có thể lập tức rời đi.

Nhưng vui mừng không được bao lâu, cô phát hiện Uông Thanh Mạnh đậu xe trước cửa bệnh viện quân đội.

An An vỗ trán: “Tôi thật không sao mà.”

Uông Thanh Mạch không thèm để ý đến lời cô nói, xuống xe kéo cô vào. Anh tìm một vị bác sĩ chủ trị làm lại kiểm tra tổng quát một lần nữa. Cuối cùng bác sĩ cũng xác định là không có chuyện gì nghiêm trọng, kê vài đơn thuốc về nhà tịnh dưỡng trong vòng mấy ngày. Trong mấy ngày tới cần cẩn thẩn tí là tốt rồi.

An An thọt thọt Uông Thanh Mạch, khẽ nhướng mày, ý nói ‘anh xem, bác sĩ đều nói không sao’.

Hai người ăn qua loa một chút ở bên ngoài. An An phải trở lại phòng tiêu thụ một chút để báo tin. Sau đó trở lại biệt thự, vọt vào toilet tắm rửa, khoác lên người bộ đồ ngủ rồi đi ra. Trong lúc không còn năng lực để phản kháng thì bị người nào đó vô tình đè xuống giường.

“Lớn đầu như vậy mà còn như một đứa con nít. Coi anh nha, dơ quá đi thôi!” An An cười một cách khiêu khích nói móc Uông Thanh Mạch.

Mà người kia thở dài, kéo chăn lên cho cô, sau đó điều chỉnh máy điều hòa không khí, rồi cởi quân trang ra, đi vào toilet. Anh tắm một cách vội vàng, mặc bộ đồ ngủ, đi ra ngoài rồi leo lên giường. An An nằm ở trong chăn, chỉ lộ ra cặp mắt to tròn như bánh xe liếc nhìn Uông Thanh Mạch như lang như hổ ở bên cạnh.

Mà Uông Thanh Mạch lập tức đưa tay ra, ôm vớt cả người kia vào trong lòng.

An An lại than thầm. Cô biết rõ phải nên cho anh biết tình trạng của mình ra sao. Bàn tay nhỏ bé vươn ra từ trong chăn, nắm lấy tay của Uông Thanh Mạch: “Tôi thật sự không có chuyện gì.”

“Ừ, biết rồi.”

“Vậy sao anh còn ôm chặt như vậy. Không sợ siết sai chỗ xương của người ta sao.”

Nghe như vậy, lúc nay Uông Thanh Mạch mới nới lỏng vòng tay một chút.

Có thể nói, lần đầu tiên An An bị thương đã để lại trong lòng Uông Thanh Mạch một sự ảnh hưởng tiêu cực rất nghiêm trọng và sâu sắc. Lần đó so với lần này nghiêm trọng hơn nhiều, sườn núi bị lỡ, lúc tìm được cô thì đã hơn hai mươi bốn tiếng rồi. Lần đó hình như cô phải nằm trên giường đúng một tháng mới được cho phép đi xuống.

Từ đó về sau, đối với anh mà nói thì An An không thể bị thương nữa, mặc kệ là nhẹ hay nặng.

An An kể cho Uông Thanh Mạch nghe nguyên nhân kết quả cô bị thương, bất đắc dĩ bĩu môi, ai bảo cô bị xui xẻo làm gi.

Mà Uông Thanh Mạch cũng chịu không ít khổ sở. Trên đường tới đây, đã bị kẹt xe tới năm tiếng đồng hồ mới đến được bệnh viện của cô đang ở.

Tối hôm qua hai người đều không được ngủ ngon, cho nên đêm nay ngủ rất ngon giâcs. Khi An An tỉnh lại thì đã xế chiều, Uông Thanh Mạch cũng không còn bên cạnh nữa.

Cô biết mình bị thương không nặng, chỉ là Uông Thanh Mạch luôn luôn làm lớn chuyện. Lúc anh bị gãy ba cái xương sườn cũng không khẩn trương như vậy.

Ai da, có đôi khi cô cảm thấy đàn ông là một động vật rất phiền phức. Đặc biệt là khi họ xem cô như là một loại động vật chuyên đi gây chuyện thì càng phiền hơn.

Thuốc và nước đã được đặt ở đầu giường, An An nhổm người lên là có thể lấy được. Nước vẫn còn ấm, xem ra Uông Thanh Mạch chỉ mới bỏ đi thôi, trong lòng cô cảm thấy ấm áp.

Uống thuốc xong thì xuống giường, hoạt động thân thể vài cái thì có cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Nhắc lại, cô chỉ chịu khổ mưa lũ trong chốc lát, mà những người dân cư ở đây lãnh đủ tai họa mưa lũ lần này không phải là ít.

Lúc Uông Thanh Mạch đi vào, An An vẫn còn uống éo mông eo tập luyện thể dục.

“Đi đâu vậy?”

“Đi lấy điện thoại.”

“Hả, cái anh cầm trong tay là thứ gì?”

“Điện thoại di động của em bị hư, tôi bảo Thiệu Dương mua cho em một cái mới.”

An An nhận lấy điện thoại, mở máy, thẻ điện thoại đã được nạp vào. Điện thoại màu trắng, rất dễ thương.

Nói lời cảm ơn thì quá là khách sáo. Trừ khi cô muốn chơi đùa, nếu không cô thật không nói nên lời.

“Đi rửa mặt đi, sau đó lên giường nằm nghỉ.” Uông Thanh Mạch nói xong thì bỏ đi ra ngoài, bởi vì điện thoại của anh lại vang lên.

An An nhăn mũi, hừ một tiếng rồi đi theo ra ngoài, chui vào toilet. Khoát nước rửa mặt, xong rồi thì đi về phía phòng sách.

Bên này Uông Thanh Mạch đang nói chuyện trong điện thoại. An An ngồi xuống ghế, nghe lén một cách quang minh chính đại.

Cúp điện thoại, khuôn mặt lạnh lẽo dưới chân mày của Uông Thanh Mạch hơi nhăn lại: “Trở về phòng nghỉ đi. Bây giờ vẫn còn sớm, lát nữa trở ra ăn cơm.”

“Nằm hoài khó chịu lắm. Nói cho tôi biết, tình trạng bây giờ ra sao rồi, vì sao đội đặc chiến cũng phải xuất động vậy?”

“Mưa lũ lần này tổn thất nghiêm trọng. Có nhiều người gặp nạn, con số cụ thể vẫn chưa rõ.” Uông Thanh Mạch bước ra phía trước, kéo cái ghế An An đang ngồi trên đó ra, ôm An An đi về lại phòng ngủ.

“Nghiêm trọng vậy sao?” Mưa xong vẫn còn có người chết.

“Trước đó có báo động cam, lại không nghĩ tới vấn đề nghiêm trọng như thế này, thật là trở tay không kịp. Bộ đội cảnh vệ đóng quân ở Bắc Kinh đã được điều động hơn một ngàn người tiến hành cứu hộ, binh đội cơ động cũng có hơn sáu ngàn người. Bên này tôi vừa phái một đội đặc chiến đi trợ giúp ở Phòng Sơn rồi.”

"Ừ"

“Nói tới mạng lưới Internet lại càng lợi hại hơn. Lúc đó, mạng lưới thông tin đã bị tê liệt hết, vậy mà trước đó vẫn còn có người gửi tweet ra nhờ giúp đỡ. Trường quân đội thiếu niên ở Phòng Sơn có hơn một trăm người bị vây.”

“Vậy bên trường quân đội đã được giải thoát?”

“Ừ, chuyện nhỏ vậy mà cũng làm không xong bọn họ là lũ vô dụng hết rồi.” Uông Thanh Mạch có phần đùa cợt nói.

“Uông Thanh Mạch, tôi không thích những lời nói này của anh! Phục vụ trong quân đội thì sao, người ta cũng chỉ là con người làm bằng máu thịt, không phải xương cốt đúc ra từ sắt thép.”

Bước chân của Uông Thanh Mạch đang đi về phía trước dừng lại, sau đó đẩy cửa phòng ngủ ra, ôm người trong lòng vào trong: “Tư tưởng giác ngộ cao. Xem ra, lần học tập kỳ này đã có hiệu quả rất cao.”

“Đi chết đi! Tư tưởng giác ngộ của tôi lúc trước cũng rất cao, chỉ là anh không công nhận mà thôi.”

“Làm quân nhân, mỗi lần thập tử nhất sinh, đều không nghĩ đến sống chết của mình, mà chỉ lo cho mạng sống của người khác. Cho dù như vậy, vẫn không đả thông được nhân dân quần chúng. Phần lớn thời gian, tôi thật khâm phục và thông cảm với Ngụy Ninh.”

“Làm chính ủy quả thật là khổ thân. Phốc… vậy còn anh? Những lúc đó anh nghĩ tới cái gì?”

"Muốn nghe lời nói thật?"

"Vô duyên, ai muốn nghe lời nói láo. Nói nghe cái coi…” Trong lòng An An mong chờ, nhưng vẻ mặt lại giả đò nghiêm túc.

“Ích lợi quốc gia, ích lợi quần chúng.” Uông Thanh Mạch ôm An An ngồi ở trên giường, giọng nói thản nhiên.

“Mẹ nó, một chút tình thân cũng không nghĩ tới. Anh nha, chỉ giỏi làm bộ mà thôi!” An An đấm một cái lên cánh tay rắn chắc của Uông Thanh Mạch, không mạnh nhưng âm thanh cũng đủ vang dội.

“Mỗi lần đến thời điểm cuối cùng gặp phải nguy hiểm, tôi đều nghĩ, nếu tôi chết, tôi nhất định kéo em đi theo.” Uông Thanh Mạch hơi cao giọng một chút, xem ra tâm tình quả thật là không tệ.

“Mẹ nó, em gái anh! Xem ra tới chết, anh cũng không bỏ qua cho tôi.” Kéo cô đi theo, anh tự rước khổ mà thôi.

“Ừ, cả đời này em cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện khác.” Nói xong câu nói sau cùng, Uông Thanh Mạch xoay người đè An An xuống giường.

Hơi thở đột nhiên gấp rút, An An còn đang rối rắm, chưa biết phản ứng như thế nào vì câu nói sau cùng của anh thì đã bị anh làm hoảng hốt.

Uông Thanh Mạch không làm thêm động tác nào nữa, hai tay chống thân thể đang đặt nữa người trên người của An An, không chớp mắt chăm chú nhìn sâu vào đáy mắt của An An.

Mỗi lần bọn họ đấu mắt, An An vĩnh viễn bị thua, mà còn thua rất thảm. Dứt khoát là cô không thèm chơi, anh nhìn cô… cô liền đảo mắt tránh né, sau đó ngẩng đầu đánh trúng cằm của Uông Thanh Mạch.

“Vẫn còn muốn bị đánh mà.”

An An cười hắc hắc, vừa tính nói cái gì thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Uông Thanh Mạch nhíu mày đứng lên đi ra ngoài.

Sau khi điện thoại bị cúp khoảng mười phút, An An dụi dụi lỗ mũi, quẹt qua một bên rồi cười giỡn nói: “Loại chuyện như thế này bây giờ không tới phiên anh phải ra tay, có thấy ngứa tay muốn nhào lên không?” An An uốn một ngụm nước, đem cái ly qua cho Uông Thanh Mạch rồi ngã lên giường.

“Những năm ở trong quân đội, hình như cái gì cũng đã trải qua, cho nên cái loại kích động đó đã sớm qua rồi.”

Mười tám tuổi Uông Thanh Mạch tham gia quân đội, hai mươi tuổi vào đảng. Sau khi nhập ngủ, chức vị thay đổi liên tục trong vài năm. Nào là liên trưởng chiến sĩ quân khu, quan chỉ huy pháo binh phòng không, cố vấn quân sự ở trường đào tạo, tham mưu trưởng bộ tổng tham mưu huấn luyện quân sự, kế nhiệm chức vụ sư đoàn trưởng khi anh tạo được thành tích trở thành một trong những thành viên trong ban lãnh đạo được bồi dưỡng ở nước ngoài. Cũng từ đó, cuộc đời của anh rẻ sang bước ngoặc khác.

Khi Uông Thanh Mạch hai mươi mấy tuổi, anh đã từng liên tục đảm nhiệm liên trưởng, doanh trưởng, tự mình ra trận đối phó với những loại lũ lụt như thế này, lúc ấy toàn thân nhiệt huyết. Bây giờ nghĩ lại, trong tư tưởng đã sớm từ bỏ một chữ ‘nhiệt huyết’ này.

Bây giờ, đòi hỏi tâm tư kín đáo, bày mưu nghĩ kế, lấy đại sự làm trọng. Sự sôi nổi của bản thân đã sớm bị đè nén.

Không ai nghi ngờ một bầu nhiệt huyết khao khát được ra tiền tuyến của người quân nhân kia chính là phần máu chảy xuôi trong lòng. Người nào chưa từng trải qua sẽ không nhận thức được võ trang việt dã tám cây số, diễn tập thực chiến, tuần tra biên giới, chống khủng bố, sinh tồn dã ngoại, cứu tế động đất đột kích đường dài, tham gia lực lượng bảo an Liên Hợp Quốc đánh chiến loạn là như thế nào.

Những thứ này, là niềm tự hào đáng để kiêu ngạo của người quân nhân.

Làm sĩ quan cao cấp rồi thì những nhiệt huyết này phải giấu sau trong tận đáy lòng. Kích động sôi nổi là những thứ không thể chấp nhận được.

Uông Thanh Mạch ngồi ở trên giường, một tay nắm lấy tay của An An đang giở trò trên người của anh: “Ở bên ngoài phải tự mình cẩn thận, phải học cách chăm sóc mình.”

“Biết rồi. Dài dòng!” An An gạt đi. Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

Phần tình cảm nồng nàn được người ta luôn ghi nhớ ở trong lòng, khắc sâu trong tim, thật khó có thể lĩnh hội được.