An An vẫn thích náo nhiệt, nhưng lại yêu sự yên tĩnh. Đây là một loại mâu thuẫn mãnh liệt, nhu cầu rồi lại bác bỏ.

Nhưng phần lớn lúc không có người, cô sẽ ngồi yên ‘nhớ người’. Làm một nhân viên bán cao ốc ‘không đủ tư cách’, thỉnh thoảng cô cũng có lúc cố chấp và kiên trì. Cô vẫn tin rằng, sinh mệnh của một người phụ nữ không thể thiếu hai người đàn ông, một là ba, một là chồng. Nhưng Uông Thanh Mạch nói cô sai rồi. Cô không hiểu, dù sao bây giờ cái gì cũng không hiểu.

Tối hôm qua trước khi tan sở, Triệu Dư có đến. Triệu Dư nói muốn lên thăm căn hộ một chút, từ lúc sửa sang tới giờ chưa hề nhìn thấy. Cái gọi là phải tiếp đãi không khác gì bị cầu xin, An An cũng không dùng quan điểm tiếp đãi ‘Thượng Đế’ giống như trước. Tuy nói rằng cô không muốn tiếp xúc nhiều với Triệu Dư, nhưng cũng không phải vì vậy mà né tránh. Dù sao thái độ của anh vẫn còn rất chừng mực.

Bị hỏi về vấn đề hôn nhân, An An nghĩ ra trăm ngàn lý do, giải thích, giải thích, lại giải thích, Triệu Dư không tin, cô cũng hết cách.

Trong phòng thay quần áo, An An sút bỏ đôi giày đen cao gót muốn lấy mạng cô ra, một chân dẫm lên cái đệm giấy trên mặt đất, chân còn lại gác ngang đùi của mình, dùng sức xoa nắn bàn chân.

“Ngày hôm qua Triệu tiểu gia nói với cậu cái gì, một đi không trở lại. Cậu không sợ bị Uông đại gia biết được cậu ‘vượt rào’ sẽ làm thịt cậu sao?” Bình Tử ngồi ở cái ghế bên cạnh chống má.

“ ‘Vượt rào?’” An An không hiểu.

“ ‘Trèo tường’ là một, ‘vượt rào’ là nhiều N đó.” Bình Tử tận tình giải thích.

“Vượt em gái cậu đó! Dù chết Triệu Dư cũng không tin tớ có chồng rồi. Trời đánh mà! Lại không thể mang ông xã ra ngoài cho anh ta xem.”

". . . . . ." Bình Tử không biết nói gì.

". . . . . ." Trợn trắng mắt cũng không biết nói gì.

Triệu Dư không tin cô đã kết hôn cũng có lý do. An An chỉ mới hai mươi bốn tuổi, hơn nữa ngón tay trụi lủi là ‘dấu hiệu’ cô đã kết hôn, ‘bán đứng’ cô rồi.

(Vì sao kết hôn rồi nhất định phải đeo nhẫn chứ? Nặc Phong rối rắm, không biết nói gì, cầm ngón tay…)

Về chuyện chiếc nhẫn vừa nói, Uông Thanh Mạch có rất nhiều kinh nghiệm. Chiếc nhẫn là vấn đề của Nham Tử, cho tới bây giờ An An còn không biết vì sao Nham Tử vẫn còn không mua nhẫn cho cô.

Sau này, lúc Nham Tử nói rõ nguyên nhân thì đáng tiếc thay, lúc đó An An đã đeo chiếc nhẫn do người khác tặng vào ngón áp út.

Một ngày vắng tanh, mọi người trong phòng bán cao ốc đều nhàm chán. Không có khách, An An liền thay đổi phương pháp tra tấn người đàn ông của mình. Lấy điện thoại di động ra, ngón tay linh hoạt nhanh nhẹn nhảy múa trên màn hình.

“Có người vẫn chưa từ bỏ ý định đào cho anh một góc tường.”

Khoảng chừng mười phút sau, tin nhắn gởi về, mấy chữ ngắn gọn: “Đem ra ngoài bắn hết.”

An An chu miệng cười ngọt ngào, cũng không nhắn tin lại. Với tốc độ và phương cách như vậy của Nham Tử, An An hiểu rõ là anh đang vội.

Buổi tối liên hoan, một quán ăn bình thường nhưng lại có món cay Tứ Xuyên rất đắc sắc. An An không thể uống rượu cho nên chỉ có thể uất ức từ từ hầu rượu Bình Tử của chúng ta.

An An rót cho cô uống, cô liền uống. Bình Tử cảm thấy, An An nói không thể uống rượu, chỉ cần cô có thể uống, cô nhất định sẽ giúp. Nếu mình có thể uống thì vì sao phải cự tuyệt?

Đây là tế bào duy nhất của cô. Cho nên có một ngày, cô dùng phương pháp này ‘bán’ mình ra ngoài thì cô cũng đừng nên lật đật phản ảnh với ai.

Bình Tử uống mấy ly vô bụng thì gương mặt bắt đầu nóng lên. Miệng nhỏ chu chu ra thật to, An An quay đầu nhìn thấy cười hắc hắc, vươn tay thon dài ra vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình Tử: “Ai ya, khuôn mặt nhỏ nhắn này thật mê người nha.”

Bình Tử lắc lắc đầu, không muốn liếc mắt nhìn An An cười một cách không đàng hoàng ở bên cạnh: “Đàn ông bây giờ không thể nào khiến người ta yên tâm, không phải ‘công’ thì chính là ‘thụ’, đương nhiên cũng có thể là cả hai. Khá hơn một chút thì đều đã có chủ, không có chủ thì cũng chỉ biết nhìn chằm chằm cải trắng thúi thôi…”

"Phốc. . . . . ." Mọi người đồng thời bật cười. Gương mặt cười như không cười của Chu Tiến khiến An An khó chịu. Mà cái tên này không biết sống chết nhất định phải kính An An một ly, nói cái gì là phần thưởng cho nhà vô địch tiêu thụ. Ánh mắt của An An cũng lạnh đi mấy phần, mà lúc này Chu Tiến đã uống quá chén, đâu còn nhìn ra đáy mắt của An An có lạnh hay không. Dù thế nào đi nữa, bây giờ cậu ta cảm thấy rất nóng.

Nói không uống, sẽ không uống, đáng thương thay cho em gái Bình Tử tràn đầy cơ bắp. Bình Tử ‘không phụ kỳ vọng’ là người thứ nhất ngã xuống. An An đỡ cô lên ghế sofa, ngồi xuống, vừa đút nước suối vừa quay người lại nói với Mậu Ninh đứng ở phía sau.

"Hâm mộ những người có thể uống.” An An ngồi không gần cô, nhưng cũng thấy Mậu Ninh rót không ít ly này tới ly khác.

"Luyện ra được." Hình như Mậu Ninh có chút mệt mỏi, trên mặt lộ ra cảm giác khoảng cách ‘tôi không muốn nhiều lời’. An An ‘thức thời’, ngồi xuống không nói tiếng nào nữa.

Chu Tiến không biết chuyện đi tới, đưa tay kéo Mậu Ninh ‘nhàn hạ’ từ ghế salon đứng dậy, sau đó đặt mông ngồi xuống. Mậu Ninh lạnh nhạt quay mặt đi về phía bàn ăn.

Tay trái Chu Tiến thân mật khoát lên vai An An: “Để tôi nói cho cô nghe, đàn bà đó, xinh đẹp cũng chỉ là nhất thời; đàn ông nha, có thích thì cũng không quá một mùa. Ai cũng có lúc lầm lỡ, nhưng biết sai để rồi thay đổi mới đúng là chánh đạo.”

“Chánh đạo em gái cậu. Chị cậu đang đi trên một con đường không có lối về là cũng vì cậu đấy.”

“Lại là một đứa ngốc.”

An An liếc mắt, trợn trừng một cách rét lạnh…

Chơi đã rồi, mọi người đề nghị đi hát Karaoke. Được thôi, An An không có vấn đề gì, dù sao về nhà cũng chỉ một mình ‘phòng không gối chiếc’.

Bình Tử bị cô vỗ vỗ trên mặt, theo ghế sa lon đứng lên. Tuy nói An An rất khỏe mạnh nhưng trên miệng cũng lẩm bẩm mắng một tiếng heo.

Tại một hội sở cao cấp trên đường Ngũ Phủ Tỉnh, An An nhìn thấy Chu Tiến cầm rất nhiều thẻ hội viên không biết lấy từ đâu ra mà không khỏi nhíu mày. Những cô em gái khác thì vui mừng tới nổi nhảy dựng lên.

Lại nói, An An vẫn là không hiểu, tiêu phí nơi này tốn kém cỡ nào chứ, cô không phải là khờ.

Bình Tử mơ mơ màng màng không biết chuyện gì, theo mọi người đi vào trong.

Yêu cầu được phòng bao, An An nhất định không hát. Từ nhỏ, trong năm âm luật, một âm cô cũng không có. Nhưng cô chỉ hát cho Nham Tử nghe, bởi vì, hình như chỉ có một mình Nham Tử là có thể chịu đựng được ‘tài năng đáng bị hủy diệt’ này của cô.

Mậu Ninh hát rất êm tai. Khu hai có người chị em hát rất hay, cô cũng không biết người của khu này. Sau khi giới thiệu, cô đã sớm quên mất mặt mũi người bên kia gọi là gì.

Bình Tử tỉnh lại, đứng lên tìm nước uống. An An cầm một ly đưa cho cô. Bình Tử uống xong thì nhanh chóng tiếp tục chợp mắt.

Sau một hồi, bọn họ bắt đầu chơi oản tù tì. Hình như Chu Tiến không gặp may, thua mấy vòng liên tiếp. An An nhìn sang, thấy không ai để ý, An An len lén lục lọi điện thoại của Chu Tiến, gởi đi mấy chữ tin nhắn vô cùng đơn giản nhưng lại mập mờ. Sau đó quả quyết thủ tiêu hậu hoạn, len lén trả lại điện thoại di động. Xoay người lại, bắt gặp tinh quang trong đáy mắt của kẻ tiểu nhân kia, cả người Chu Tiến run lên.

Người uống rượu sẽ gây chuyện dễ dàng, đặc biệt là loại ‘đại gia’ thịnh hành ở trong Đế Đô. Một phòng toàn là phụ nữ, mọi người không phải là như hoa như ngọc thì cũng là rất dễ nhìn.

Ở chỗ này đều là dân ăn chơi, uống nhiều một chút thì bản tính của đàn ông đều lộ ra. Mang Quả và Lê Tử cùng đi toilet. Lúc đi ra thì bị hai người uống quá chén quấn lấy. Phải vất vả lắm Lê Tử mới thoát khỏi bọn họ quấy rầy, vội vàng chạy về cầu cứu.

Đám con gái xinh đẹp này, ai cũng mang giày cao gót 7 phân trở lên, vóc người bốc lửa, gương mặt càng không cần phải nói, người nào không phải trang điểm mài dũa tinh tế mới ra ngoài chơi.

Cả đám phần phật vọt ra, theo hướng đi của Lê Tử chạy theo. An An phải chăm sóc Bình Tử nên ra chậm hơn một chút, nhưng lại là lúc náo nhiệt nhất. Một đám mỹ nữ xếp thành vòng tròn, về phần bên trong có mấy người, thuộc loại người gì thì An An căn bản không rõ cho lắm, chỉ thấy một đống đôi giày của các nàng giống như cái cuốc nhảy múa loạn xạ.

Chẳng biết khi nào thì đột nhiên có nhiều tiếng động khiến người ở chỗ này sợ hết hồn. Một đám người phía bên kia rầm rập chạy vào, trai có gái có khoảng bảy, tám người chạy thẳng tới.

“Dừng tay! Người nào cũng không được cử động.” Một người trong đám lớn tiếng nói về phía vòng vây.

“Súc sinh cần được dạy dỗ.” Một chân của Mậu Ninh giữ thăng bằng, chân kia vẫn còn đang đạp trên người của hai người đàn ông cặn bã ở giữa vòng vây.

"Đàn bà thúi, rửa sạch miệng đi.” Mọi người nghe âm thanh của người đàn ông kia thì dừng lại. Hai người đàn ông ở giữa bị vây đánh ôm đầu chạy vọt ra. Một người trong đó hùng hổ nói.

“Có phải là người hay không, không do cô quyết định.” Người đàn ông ở chính giữa thản nhiên nói. Trong giọng nói lại tràn đầy hơi thở nguy hiểm.

“Nô tài nào thì sẽ có loại chủ tử đó.” Cô cũng đang nổi nóng, nhìn thái độ hai người này đối với người đàn ông trước mặt rất là cung kính.

Suy đoán đây là thế hệ thứ hai con ông cháu cha. Gần đây tâm tình cô khó chịu, cũng không bị khí thế của người trước mặt hù dọa, hai tay chống nạnh khiêu khích người đàn ông bị vây quanh ở đối diện.

Giỏi ăn nói, nhất định là đã xem không ít ‘Thanh Cung Hí’, An An oán thầm nói.

"Tốt." Một chữ tốt, ánh mắt của người đàn ông cân nhắc nhìn Mậu Ninh đang khiêu khích: “Vậy để cho cô biết, tôi rốt cuộc là loại chủ tử nào.”

Nói vừa dứt lời, người kia liền lắc mình một cái đã đến gần Mậu Ninh rồi. Sau khi Mậu Ninh kêu ‘a’ một tiếng sợ hãi thì trong chớp mắt, mọi người ở đây liền thấy nút áo sơ mi của cô rớt xuống toàn bộ, không chừa lại cái nào, rồi vạt áo sơ mi của cô rộng mở.

An An trợn mắt nhìn chằm chằm. Tốc độ thật nhanh nha! Tiếp theo là ánh mắt đồng tình nhìn khóe môi đùa giỡn của người đàn ông mà trong lòng cảm thấy bi ai thay cho Mậu Ninh.

"Súc sinh." Tính khí của Mậu Ninh bừng bừng, một cước phóng ra chào hỏi trên người của người đàn ông kia. Nhưng còn chưa biết như thế nào thì đã bị một tay người ta chụp bắp chân, một tay bóp eo của cô: “Chậc chậc, tính tình cay cú, thế nào, còn muốn cởi nữa sao?”

"Anh?" Mậu Ninh kìm nén đến mặt đỏ bừng. Tuy nói ra lộ ra áo lót, xã hội bây giờ cũng không thấy có gì ghê gớm đâu. Nhưng là bị người ta trêu đùa trắng trợn khiến cô thật khó chấp nhận.

“Quả thật nô tài nào thì chính là chủ tử đó.” Người đàn ông tiến lại gần, nâng cầm của cô lên, cơ hồ kề mặt bên tai cô nghiền ngẫm nói.

Bước chân mạnh mẽ nện trên mặt đất. Người đi xa rồi Mậu Ninh mới lấy lại tinh thần, giận đến đỏ mặt không nói tiếng nào. Ngay cả thân trên trắng như tuyết cũng đỏ lên theo.

“Con bà nó, đời này đều chọc người khác, bị người ta đùa giỡn lại quả thật khó chịu.” Mậu Ninh mạnh miệng, không biết lúc này tâm tình khốn đốn đã sớm bán đứng cô.

Chu Tiến đồng tình vỗ vỗ vai của Mậu Ninh: “Đi dạo bờ sông nhiều thì sẽ bị ướt giày.”

Người xấu, miệng cũng xấu. Mậu Ninh đang nổi nóng, lại bị Chu Tiến nói như thế, càng thêm nổi giận: “Ướt em gái cậu! Ướt toàn thân em gái cậu ! Em gái cậu, cả nhà cậu đều ướt…”

An An cười run bả vai, sau đó còn bồi thêm một câu: “Cậu ấy không em gái, chỉ có ‘anh trai’.” Vừa dứt lời thì cả nhà cười ầm lên. Chỉ có Chu Tiến là lúng túng thấy thương.

Cuối cùng Bình Tử cũng tỉnh táo lại, vịnh ghế sa lon đứng dậy, bám lấy tay An An mờ mịt nói: “Người nào, người nào ‘anh trai’.”

An An mất thăng bằng, thiếu chút nữa là ngã xuống. Có thể thấy được là cô nàng bị những lời nói này làm tỉnh ngủ đó nha.

Rốt cuộc Bình Tử cũng tỉnh hẳn rồ đi ra ngoài. Mà bên ngoài hành lang, Mậu Ninh đang bóp nắn bàn tay đứng trước cửa, ánh mắt phóng lửa nhìn chằm chằm căn phòng đối diện xeo xéo ở bên kia.

An An đi tới: “Nếu không muốn xảy ra quan hệ với anh ta thì đừng nghĩ tới việc đi trêu chọc. Còn nếu như cậu muốn, khà khà…”

Mậu Ninh vẫn không nói chuyện, thở phì phò như trước.

Ở đây trống trơn, không biết Bình Tử đã chạy đi đâu. Đợi đến khi phát hiện thì cô cũng không biết nói sao. Bình Tử đang chống nạnh, đứng đối diện với Triệu Dư trước cửa toilet. Hết cách, đây là đạo lý gì, đời người có bao nhiêu chỗ không nên gặp gỡ.

Nguyên do là cô nàng không rõ đầu đuôi, nhất định muốn vào phòng vệ sinh nam. Vừa lúc bị Triệu Dư gặp phải, nhưng Triệu Dư nói cái gì Bình Tử cũng không nghe, không vào không được. Cô nàng uất ức khó lên, giọng điệu run rẩy khiến An An thật muốn đập chết cho xong.

An An giựt giựt khóe miệng: “Thật xin lỗi! Đi thôi, tớ dẫn cậu đi vào! Đừng nháo nữa, ở chỗ này. Con nhóc chết tiệt kia, cậu ăn cái gì mà nặng thế, kéo hoài không đi vậy nè.” Khụ khụ… Câu thứ nhất là cô nói với Triệu Dư, mấy câu sau là nhắm Bình Tử mà hét.

Lúc Triệu Dư còn chưa tránh ra, bàn tay nhỏ bé không đủ sức của Bình Tử vỗ vỗ lên cánh tay rắn chắc của Triệu Dư: “Triệu tiểu gia, tôi muốn làm chị em với anh.”

Triệu Dư giật mình, An An cảm thấy nhức nhối, tay phải dùng sức nhéo lên tay của Bình Tử, rất sợ cô nàng này lại tiếp tục nói cái gì ‘thụ thụ’ là chết dỡ. Thật sự cô nàng sẽ không còn mặt mũi để nhìn người nữa.

“Hả?” Hôm nay, người không nên gặp lại xuất hiện một lần nữa. Bóng dáng vừa quẹo khuất ở đầu hành lang bên kia không phải là Uông Thanh Mạch sao? Còn người đàn bà ở bên cạnh?

Chẳng lẽ, theo như kiểu nói của Bình Tử, người ‘vượt rào’ không phải là cô, mà là Uông Thanh Mạch?

An An không suy nghĩ nhiều, buông người Bình Tử ra. Không có điểm tựa, thân thể lảo đảo của Bình Tử ngã vào người của Triệu Dư. Mà An An thì lấy tốc độ chạy điền kinh một trăm mét, phóng về phía trước.

Tới khúc quanh của hành lang, An An lập tức dừng lại, sững sờ nhìn cánh cửa khép lại. Gương mặt xinh đẹp, mái tóc xõa dài như suối hoa của người đàn bà bên cạnh Uông Thanh Mạch đập vào mắt của cô.