Giằng co hồi lâu mà Trần Hân vẫn chẳng chiếm được lợi lộc gì, ngược lại còn bị Mạc Hiển nhìn khắp toàn thân!
Cuối cùng vẫn phải nhờ đến Tần Lan đứng ra khuyên giải cả hai mới chịu dừng.
“Khốn kiếp! Lần này tha cho anh, đừng để bà đây chớp được cơ hội, nếu không thì anh sẽ chết dưới tay tôi!”, Trần Hân vừa bị Tần Lan kéo đi vừa hét ầm lên.
Mạc Hiển cười đê tiện: “Cầu xin cô làm tôi chết đi! Tuyệt đối đừng nương tay vì tôi đẹp trai đấy. Đến đây, đến đây nào!”
“Anh!”
Mãi đến khi sắp muộn giờ học, Trần Hân mới chịu thôi.
Sau khi ăn xong, cô ấy lên lầu sửa soạn.
Khi ra khỏi nhà, Trần Hân muốn đưa Tần Lan tới công ty trước rồi mới đến trường.
Cô ấy hiện là sinh viên năm cuối của đại học Giang Châu, tuy rằng không có nhiều khoá học nhưng cô ấy đang chuẩn bị cho kỳ thi học lên Thạc sĩ, ngày nào cũng phải đến trường điểm danh mới được.
Nhưng tập đoàn Phong Hoa và đại học Giang Châu một nơi ở phía Đông, một nơi ở phía Tây, hai hướng ngược nhau hoàn toàn, chỉ đành để Trần Hân tự đi trước.
“Chị Lan, để em đưa chị đến đó trước, đừng đưa anh ta đi cùng, để anh ta đi làm muộn rồi chị trừ lương của anh ta!”, Trần Hân cau mày, lạnh lùng hừ giọng.
Có điều Tần Lan lại khẽ xua tay: “Không cần đâu. Lần nào em cũng điểm danh muộn, không cần lấy tín chỉ nữa à?! Mau đi đi, chị tự bắt taxi là được!”
“Được rồi. Tất cả là lỗi của tên khốn này, mới sáng sớm đã giày vò em lâu như vậy, hại em suýt nữa là đi muộn!”
Trần Hân hờn dỗi trừng mắt nhìn Mạc Hiển.
Sao câu này nghe cứ ẩn ý đen tối thế nào ấy?!
“Thật ra tôi còn có thể giày vò lâu hơn cơ!”, Mạc Hiển thuận đà đáp lời.
“Câm miệng!”, Tần Lan lập tức nhỏ giọng rít lên.
Chờ Trần Hân lái chiếc Mercedes-Benz E của cô ấy đi rồi, trên đường chỉ còn lại hai người họ.
“Mà này, xe của cô đâu?!”
Mạc Hiển hỏi cô ấy với vẻ khó hiểu.
“Hôm qua lái nhanh quá nên tông vào bồn hoa, xe đang ở cửa hàng 4S!”
“Nhanh cỡ nào?!”
“Ba mươi mã lực!”
“Vãi!”
“…”
Còn chẳng nhanh bằng tốc độ đi của anh, thế mà cũng tông vào bồn hoa được, kỹ thuật như thế thì đừng nên lái xe làm gì.
Đúng lúc này.
Điện thoại di động trong túi Tần Lan reo lên inh ỏi. Cô ấy vội vàng lấy ra bắt máy, nhưng vừa nghe được mấy giây đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn.
“Được, tôi đến ngay!”
Sau khi cúp máy, cô ấy cau mày, vừa nhìn đã biết đang có chuyện khẩn cấp.
Nhưng lúc này lại chẳng có chiếc taxi nào ở ven đường, lại càng khiến cô ấy bực bội hơn, đây vốn là khu biệt thự cao cấp, nhà ai mà chẳng có một, hai chiếc xe, taxi rất ít khi chạy vào khu này.
“Hay để tôi đưa cô đến công ty nhé!”, đứng bên cạnh, Mạc Hiển nhẹ giọng bảo.
Tần Lan liếc mắt nhìn anh: “Anh?! Đưa tôi đi bằng hai chân à?!”
“Ơ, chẳng phải đằng kia có xe à?!”
Anh chỉ vào một chiếc mô tô cũ đang dựng ở chốt bảo vệ, nó đã phủ đầy bụi.
“Anh đùa đấy à? Tôi đi cái xe này đến công ty thì sẽ bị người ta cười thối mũi!”, Tần Lan trưng ra vẻ mặt “hết nói nổi”.
“Tuỳ cô thôi. Dù sao tôi đi làm muộn cũng chỉ bị trừ hai trăm tệ. Tôi đã nợ cả nghìn tỷ rồi, cô nghĩ tôi sẽ quan tâm đ ến hai trăm tệ ấy sao?! Nhưng cô thì khác, cô mà đến muộn thì có lẽ phía hội đồng quản trị sẽ rất tức giận đấy!”
Mạc Hiển híp mắt cười gian manh.
Đáng ghét thật!
Sao tên này biết nhiều thế nhỉ? Dường như anh hiểu rất rõ về cơ cấu công ty, các thành viên và tầm quan trọng của các chức vụ.
Cuối cùng, thực sự không còn cách nào khác, thời gian gấp rút buộc cô phải nhanh chóng đến công ty, chỉ đành đến chỗ người gác cửa để mượn xe máy.
Chủ căn hộ ở khu này chẳng phú thì quý, thế nên người gác cửa chẳng hề do dự chút nào, rất sẵn lòng cho mượn, còn nghĩ bụng biết đâu đối phương vui vẻ sẽ đổi cho một chiếc xe mới không chừng.
“Ôm tôi!”
Ngồi ở phía trước, Mạc Hiển hơi quay đầu lại nói.
“Gì?! Sao tôi phải ôm anh chứ?!”, cô ấy hừ giọng, bực dọc bảo: “Bớt lợi dụng đi, anh nên hiểu anh chỉ là một vệ sĩ mà thôi!”
“Ha ha, cô nên biết có rất nhiều người còn mơ được nhận đãi ngộ này đấy, chẳng biết tốt xấu gì cả!”
Dứt lời, anh nhẹ nhàng đạp ga rồi lập tức bóp phanh, Tần Lan liền chúi người về phía lưng Mạc Hiển theo quán tính, hai tay vô thức ôm chặt eo anh!
Tần Lan định giãy ra thì Mạc Hiển lại lao về phía trước, khiến cô ấy lại ôm chầm anh ngay lập tức.
“Anh muốn chết à, đi mau lên!”
“Được thôi!”
Trong nháy mắt, chiếc mô tô đã phóng như bay, tăng tốc bắn vọt đi. Vừa nãy Tần Lan còn không muốn ôm anh, giờ thì ôm chặt lấy anh rồi.
Ưu điểm của mô tô là thuận tiện, cực kỳ tiện trong tình trạng ùn tắc giao thông này.
Trong trường hợp không ùn tắc thì phải mất nửa giờ lái xe, thế mà anh chỉ mất mười phút đã chạy đến nơi cách công ty một cây số rồi.
Lái một chiếc mô tô rỉ sét từ hơn mười năm trước, chở một cô nàng xinh đẹp tuyệt trần, khiến bao người đi đường và tài xế phải đỏ mắt ngóng theo.
Họ dừng xe ở ngã tư để đợi đèn giao thông, chỉ cần vượt qua ngã tư phía trước là đến công ty.
Đúng lúc này, một chiếc BMW X6 dừng ngay bên cạnh.
Cửa sổ ô tô từ từ hạ xuống, một thanh niên tháo kính râm, thò đầu ra ngắm nhìn Tần Lan đang ngồi sau mô tô, chỉ riêng đôi chân đẹp ấy thôi đã là vũ khí bén ngót rồi.
Hắn nhìn lại cô em ngồi trong xe mình, còn chẳng bằng một phần mười cô ấy!
“Vãi, người anh em à, được đấy! Cô nàng này đến từ đâu thế, dạy tôi đi, sao anh theo đuổi được cô ấy vậy?!”
Thanh niên nọ lịch sự chìa ra một điếu thuốc, vừa nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ vừa hỏi.
Trong xã hội này quả thực có một nhóm người lợi hại như thế. Tán tỉnh phụ nữ mà chẳng tốn xu nào, ăn bằng tiền của phụ nữ, uống bằng tiền của phụ nữ, còn ham mê cờ bạc, thay phụ nữ như thay áo, mấu chốt là đám vô công rồi nghề này chẳng bao giờ thiếu phụ nữ ở bên cạnh, hơn nữa còn toàn là người đẹp.
Đôi khi tán tỉnh phụ nữ không chỉ cần tiền là được, mà phải có năng lực, có thiên phú!
Mạc Hiển xua tay từ chối điếu thuốc của hắn: “Xin lỗi, tôi chỉ hút thuốc của mình, hút thuốc của người khác sẽ bị rát họng!”
“Xời, người anh em biết cách khoe khoang đấy nhỉ! Đồ tốt phải chia sẻ với mọi người mới vui chứ. Hay là anh mở lớp dạy đi, tôi sẽ quỳ xuống lắng nghe!”, thanh niên nọ cười khẩy đáp.
Tuy hắn lái BMW X6 - một chiếc ô tô trị giá hàng triệu tệ, cũng chẳng thiếu phụ nữ ở bên cạnh, nhưng bọn họ vốn không cùng một đẳng cấp với Tần Lan!
Có những cô nàng không thể dùng tiền để cưa cẩm!
“Cậu?! Không được!”, Mạc Hiển liếc nhìn đối phương một cái rồi cười khẩy.
Thanh niên nọ lập tức sốt ruột: “Làm sao nào, anh muốn bao nhiêu thì ra giá đi, chỉ cần những thứ anh dạy đều hữu dụng thì anh muốn gì cứ nói!”
Trong xã hội có một nhóm người như thế đấy, khả năng sử dụng ngôn ngữ cực kỳ giỏi, có thể nói chuyện với một người phụ nữ xa lạ đến khi đối phương chủ động thuê phòng khách sạn với họ chỉ trong vỏn vẹn mười phút, thậm chí người ta còn chủ động chi trả tiền phòng. Rất có thể thanh niên kia cho rằng Mạc Hiển là kiểu người như vậy!
“Nghèo thì có thể kiếm tiền để thay đổi, xấu thì có thể phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng khí chất của anh đây thì cậu có tốn bao nhiêu tiền cũng không học được đâu! Tốn bao nhiêu tiền cũng không học được!”, Mạc Hiển nhướng mày cười đểu: “Cô em này là người kém nhất trong số các cô gái của tôi đấy!”
“…”