"Thân Phi?"

"Tuyết?"

Mộ Dung Thân Phi giật mình, vốn hắn đang cãi nhau với tiểu Tiêu, hắn giận nên bỏ chạy ra ngoài, còn mới lưu lại một cái tát hằn rõ dấu vết năm ngón tay sưng vù đỏ chót lên gương mặt tuấn tú thanh nhã kia của đối phương, vậy mà tên kia còn cười hì hì nũng nịu nói, bảo bối, thương cho roi cho vọt, như thế chứng tỏ ngươi yêu ta! Từ nay về sau, về sau nữa, về sau nữa, trong lòng của ngươi cũng chỉ có một mình ta!

Mộ Dung Thân Phi xoay mình bỏ đi, tránh xa tên gia hỏa biến thái kia.

Khó chịu tìm một gian phòng không có ai để yên tĩnh ngồi một mình, nghĩ lại chuyện trước đây, trong lòng không khỏi buồn bực. Sau đó vừa mới mở cửa đi ra, lại gặp được người mà hắn sợ gặp phải nhất.

"Thân Phi? Có phải là Thân Phi hay không?"

Thần sắc Thượng Quan Tuyết có chút hoảng loạn, trực tiếp nhào lại, mở vạt áo của Mộ Dung Thân Phi ra, quả thật lộ ra một vết sẹo thật sâu trên bụng của hắn.

Thượng Quan Tuyết run rẩy khép lại vạt áo của Mộ Dung Thân Phi.

Đầu ngón tay dừng lại trên áo của hắn.

Đêm tân hôn, Mộ Dung Thân Phi và nàng mặc nguyên bộ tiết y trắng như tuyết uống rượu giao bôi.

Sau đó hắn dịu dàng ôm nàng ngủ.

Lúc ấy nàng vẫn còn là một tiểu cô nương, tim đập thình thịch, không biết làm thế nào cho phải, khi nhìn thấy hắn cởi tiết y lộ ra một phần da thịt, nàng thần hồn điên đảo.

Không ít lần muốn vươn tay sờ lên người hắn, nhưng cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt lùi ra sau.

Sau đó nàng bắt đầu ảo tưởng mình hoài thai, sinh ra một bảo bảo ôn văn tuấn nhã như Thân Phi.

Không ngờ đêm hôm đó.

Thượng Quan gia khắp nơi đều là lửa.

Phụ thân mang theo nàng ra sức chống đỡ, nàng trơ mắt chứng kiến Thân Phi bị hắc y nhân một kiếm xuyên qua tại đương trường.

Khi đó, nàng bị phụ thân điểm huyệt đạo, vác lên vai bỏ chạy.

Trốn đến nhà ngoại tổ của mẫu thân, hàng đêm nàng đều nằm thấy ác mộng.

"Ta còn tưởng rằng mình đã trở thành quả phụ, hàng đêm ta đều bị mất ngủ, ngươi còn sống? Thật còn sống, có phải không?"

Mộ Dung Thân Phi nhìn Thượng Quan Tuyết, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nàng, cúi đầu xuống.

Bàn tay hắn vẫn ấm áp như trước kia.

Thượng Quan Tuyết cảm thấy thần kinh đang căng thẳng của mình như có chút thả lỏng.

Lý trí không kềm chế nổi thân hình, nàng trực tiếp nhào vào lòng người mà nàng ngày nhớ đêm mong, cất tiếng khóc lớn.

"Ồn ào quá......"

Đang khóc, đột nhiên bên tai truyền đến một thanh âm, Thượng Quan Tuyết chùi chùi cặp mắt mờ lệ, ngẩng đầu lên xem ai đã phát ra tiếng nói.

Dưới ánh đèn sáng rỡ trong phòng, một thanh niên tuấn mỹ trong bộ trang phục màu lam nguyệt bạch, hai má sưng đỏ, tựa hồ mới bị người đánh qua, lúc này hắn bắt chéo hai chân một cách quyến rũ, đôi mày nhăn lại, thấy Thượng Quan Tuyết đang khóc lóc như hoa lê sau cơn mưa, lại nhìn Mộ Dung Thân Phi, bất mãn nói "Đuổi theo đến tận đây lận à, muốn cho ta chứng kiến sao, lòng tự tôn của ta rất cao, ngươi đả thương lòng tự tôn của ta, ta đi trước đây!"

Nói rồi đứng dậy, liếc Thượng Quan Tuyết một cái rồi nói với Mộ Dung Thân Phi "Đã đến rồi thì tự mà giải quyết đi! Hừ!"

Dứt lời thân ảnh lập tức biến mất.

Mộ Dung Thân Phi khẽ run rẩy, theo bản năng đẩy Thượng Quan Tuyết ra, ngẩn người dựa vào cửa phòng.

"Hắn là ai vậy?"

Trong lòng Thượng Quan Tuyết không ngừng đặt câu hỏi, Mộ Dung Thân Phi làm thế nào mà sống lại được, tại sao hắn còn sống mà không liên lạc gì với nàng, quan trọng nhất là người kia là ai, tại sao lại nói chuyện một cách mờ ám với Mộ Dung Thân Phi như vậy.

"Thân Phi, hắn là ai vậy??!"

--------------------------------------

"Bồ Đào, buông kiếm xuống." Thượng Quan Khâm nói.

"Không! Lừa gạt! Sư phụ lừa ta!"

"Lừa chuyện gì?"

Thượng Quan Khâm nghiêng đầu hỏi, Bồ Đào khẽ run rẩy, cả giận nói. "Không biết! Vì thế ngươi nên nói cho rõ đi!!"

"Không lừa gì cả, chỉ là có chút chuyện không muốn ngươi biết, nên không có nói với ngươi mà thôi, giờ ngươi đã biết rồi thì ta cũng không giấu nữa. Hắn là phụ thân của ngươi, mặc kệ ngươi có nhận hay không, hắn có thích hay không, hắn cũng vẫn là cha ruột của ngươi, không thể dùng kiếm chỉ vào hắn như thế!"

Bồ Đào chấn động mạnh, cắn cắn môi, thu hồi lại Thiên Hoa Loạn Vũ.

Đôi mắt đỏ lên nhìn Thượng Quan Khâm, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng.

"Lại đây."

Thượng Quan Khâm lắc lắc khóa sắt trên tay, Bồ Đào cắn môi bước lại, ngồi xuống, mân mê cái khóa sắt trên tay hắn, nghĩ cách cởi ra, nhưng nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi lã chã, ướt cả tay của Thượng Quan Khâm.

Thượng Quan Thanh Khuê lạnh lùng ngồi một bên nhìn, cũng không lên tiếng ngăn chặn Bồ Đào cởi khóa cho Thượng Quan Khâm.

Hai tay Thượng Quan Khâm được tự do, lập tức kéo Bồ Đào vào trong lòng, dùng sức ôm chặt lấy nàng.

Đặt đầu nàng tựa lên ngực hắn, sau đó nói với Thượng Quan Thanh Khuê "Thê tử của ngươi là đường muội của ta, cho nên ta và Bồ Đào không cùng huyết thống. Nếu ngươi cho rằng vì ta là sư phụ của nàng mà mối quan hệ của bọn ta ảnh hưởng đến thanh danh của Thượng Quan gia ngươi, vậy thì ta nói cho ngươi biết, tại lôi đài ở đại hội võ lâm năm đó, Thượng Quan Khâm đã hy sinh tính mạng để cứu đồ đệ cưng của mình, hiện giờ người còn sống trước mặt ngươi, không phải là sư phụ của Thượng Quan Kinh Hồng nữa, mà là Giáo chủ của Thuấn Ảnh Giáo."

"Tốt lắm!"

Thượng Quan Thanh Khuê tức giận đến đỏ cả mắt "Thượng Quan Kinh Hồng, ta thật thất vọng về ngươi, Thượng Quan gia ta không có người như ngươi!"

Nói xong liền đùng đùng đẩy cửa đi ra ngoài, làm đám người Lưu Thủy sợ tới mức có muốn núp ngoài cửa nghe lén nữa cũng không dám, ai nấy đều theo hắn rời đi.

Bồ Đào không nhúc nhích gì để mặc cho Thượng Quan Khâm ôm, lẳng lặng nằm trong lòng hắn khóc.

Thượng Quan Khâm thu hồi hai tay lại, nói "Có lẽ ta cũng không phải là Giáo chủ Thuấn Ảnh Giáo gì, ta bất quá chỉ là một trong những cánh hoa đào của ngươi mà thôi, một cánh hoa sẽ chấm dứt sinh mạng trong sớm tối. Cho dù có kết trái đào đi chăng nữa, cũng không thể ngăn đóa hoa đào nhà ngươi có những cánh hoa khác, có phải hay không?"

"...... Rốt cuộc...... là sao lại thế này......"

Bồ Đào khóc đến khàn cả giọng.

Thượng Quan Khâm than thở "Cả đời này, ta vốn không muốn cho ngươi biết chuyện này."

"Thượng Quan gia đời đời đều do trưởng tử kế thừa gia nghiệp, là quy củ tổ truyền. Lúc lão gia chủ còn sống, không phải lão phản đối biểu ca cưới nương của ngươi, bọn họ là thanh mai trúc mã, biểu ca yêu nương của ngươi, toàn sơn trang mọi người đều biết, đều hâm mộ, đáng tiếc nương ngươi hoài thai lại sinh ra ngươi."

"Cả trăm năm nay, các đại gia chủ của Thượng Quan gia đều là trưởng tử, nhưng nương ngươi lại sinh ra ngươi là nữ, lão gia chủ không dám phạm tổ huấn, đã sai người ôm về phủ nuôi riêng, muốn ngươi lớn lên kế thừa gia nghiệp, hoặc đợi nương ngươi sinh thêm đệ đệ, sẽ lập tức lập đệ đệ ngươi làm gia chủ."

"Cho nên Thượng Quan gia mới thông cáo giang hồ là ngươi cả đời sẽ không cưới hỏi gì cả, lại sợ giọng nói của ngươi bị bại lộ, nên vẫn bắt ngươi giả câm điếc."

"Nương ngươi gả vào Thượng Quan gia, nàng thực hạnh phúc, cả ngày mong chờ sinh ra một bảo bảo đáng yêu, lúc mang thai, nàng giấu biểu ca đem Huyết Y Phiêu Linh và Tuyết Nguyệt Phiêu Linh giao cho ta bảo quản, nhưng đến nay ta cũng không rõ, rốt cuộc là ai đã đưa cho nàng hai bản bí tịch tuyệt thế kia."

"Lúc đó ta mỗi ngày đến sân viện kia luyện võ, thấy nương ngươi nôn nóng, không kiên nhẫn, vừa ăn bồ đào vừa vuốt bụng, ta cảm thấy phiền, bảo nàng về sau sinh bảo bảo ra nên gọi là Bồ Đào."

"Thế mà nương ngươi lại cười hì hì ra vẻ rất thích cái tên này, lúc nàng sinh ngươi ra, nói với biểu ca lúc đó đang kề sát bên cạnh nàng, nhất định phải gọi ngươi là Bồ Đào. Không ngờ vừa sinh ra, ngươi đã bị ôm đi."

"Lúc nương ngươi tỉnh lại, nàng đòi gặp ngươi, nhưng biểu ca chỉ biết ấp úng nói rằng ngươi đã bị gia chủ ôm đi, nương ngươi khóc đến ngất đi, sau khi tỉnh lại nàng đã phát điên."

Bồ Đào chấn động mạnh, Thượng Quan Khâm ôm chặt lấy nàng "Cũng không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, sau khi tìm nhũ mẫu cho ngươi bú xong, gia chủ liền đi tìm ngươi, muốn trả lại cho nương của ngươi, không ngờ nương ngươi băng tuyết thông minh cả đời lại vì quá sợ hãi, lo lắng, đau lòng mà phát điên."

"Sau đó thì sao?" Bồ Đào thút thít hỏi.

"Sau đó, biểu ca thương tâm vô cùng, không quan tâm đến gì nữa cả, chỉ nghĩ cách để chữa khỏi bệnh tình cho nương của ngươi. Nửa năm sau, nương ngươi lại mang thai lần thứ hai. Biểu ca sung sướng vui mừng vô cùng, bệnh tình của nương ngươi cũng vì vậy mà chuyển biến tốt dần, phục hồi lại trí nhớ, nhưng cái gì cũng nhớ rõ, chỉ là không nhớ chuyện bảo bảo của nàng bị ôm đi, ngay cả mặt mũi như thế nào nàng cũng chưa từng gặp qua."

"Lúc đó biểu ca cũng bắt đầu oán hận, hài tử là con ruột của hắn, hắn là phụ thân, nhưng lão gia chủ không cho hắn gặp mặt hài tử. Có vài lần hắn đứng xa xa nhìn Khổ bà bà ôm ngươi, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Dần dần sinh ra bất hòa với lão gia chủ."

"Sau lại sinh ra Tuyết nhi, biểu ca quyết tâm quên đi ngươi, chỉ hy vọng có thể cùng với người hắn yêu là nương ngươi và hài tử mới sinh sau này sống hạnh phúc cả đời. Nhưng không ngờ nương ngươi nhìn thấy Tuyết nhi, bệnh cũ lại đột nhiên tái phát."

"Rốt cục nàng ấy nhớ ra chuyện cũ, mặc kệ biểu ca khuyên nhủ như thế nào nàng cũng không ngừng nhớ đến ngươi, lại không hề nghỉ ngơi điều dưỡng sau khi sinh, hàng đêm chỉ vùi đầu vào lòng của biểu ca mà khóc, rốt cuộc nửa năm sau nàng mất, không qua khỏi mùa đông năm đó."

"Khoảng thời gian đó ta cũng chưa hề thấy qua biểu ca, lúc gặp lại hắn là ở lễ tang của nương ngươi. Khi ấy lão gia chủ cũng vì tuổi già, bệnh càng ngày càng nặng, truyền lại ngôi vị gia chủ cho biểu ca, bảo người mang ngươi đến cho biểu ca. Nhưng biểu ca chỉ ôm lấy Tuyết nhi, hắn nói ngươi không phải là con hắn, vĩnh viễn hắn cũng không muốn gặp lại ngươi......"

"Hắn hận ta?"

"Khi đó ta cũng chỉ mới mười tuổi, ta không phục bèn đi tìm hắn tranh luận, nhưng hắn đuổi ta ra ngoài, hắn nói, nếu không tại vì ngươi, hắn cũng sẽ không mất đi nương của ngươi, nên hắn đem mọi nỗi oán hận trút lên người của ngươi. Ta không cam lòng, cảm thấy hắn bất công, ủy khuất ngươi, cho nên đối với hắn lạnh lùng, cũng không xem hắn là biểu ca nữa......Nhưng ngươi từ nhỏ đã rất thương yêu hắn, sau Nguyệt yến lúc ngươi được năm tuổi, ngươi cứ quấn quít đòi được gặp biểu ca, không cho ngươi đi, ngươi liền liều mạng muốn thể hiện bản lĩnh tại Nguyệt yến, chỉ mong đổi lấy ánh mắt quan tâm của hắn, năm ấy......ngươi thất thủ bị thương, lúc ấy ngươi đang so chiêu với ta, lại đột nhiên hạ thanh kiếm gỗ xuống, bàn tay nhỏ bé chỉ vào Thượng Quan Thanh Khuê bắt đầu khóc lớn, trách hắn vì sao không quan tâm đến ngươi, cố tình không xem ngươi luận võ! Thượng Quan Thanh Khuê chỉ cau mày, tựa hồ muốn phất tay bỏ đi, lúc ấy ta còn nhỏ tuổi, nóng vội, dùng nội lực quá đà không thu hồi lại được, kết quả là một kiếm xuyên qua ngực của ngươi. Ngươi còn nhớ vết sẹo nơi ngực kia chứ?"

Bồ Đào run rẩy trả lời "Không nhớ rõ......"

"Có đôi khi ta nghĩ, luyện tập Ngưng Vũ tâm pháp để mất đi trí nhớ, đối với ngươi cũng là việc tốt."

Thượng Quan Khâm nheo đôi mắt lại "Cho nên không phải là ta lừa ngươi, chỉ là đoạn quá khứ đó thật nặng nề, ta không muốn ngươi nhớ lại......"

"Thì ra là vậy."

Bồ Đào buồn bã nói "Phong Duyệt từng nói qua, hễ yêu nhau thì không nên lừa dối nhau, phải vĩnh viễn chân thật đối với nhau."

Thượng Quan Khâm thở dốc, thực đau đầu đối với phản ứng của Bồ Đào.

Bồ Đào tiếp tục nói "Còn nữa, nếu phát hiện ra người yêu mình lừa dối mình, nên cho hắn ăn tát tai!"

Thượng Quan Khâm giật mình, sờ sờ đầu Bồ Đào, ôn nhu nói "Đừng nháo nữa."

"Không nháo ......"

Bồ Đào nhắm mắt lại, nói "Ừ...... Ôm ta đi, tâm tình ta sẽ tốt hơn, sẽ không nháo nữa......"

"Vậy để ta ôm nhiều một chút......"

Đèn trong phòng sáng rực......

Hồng Dạ nhíu mi, kéo Quý Tử Thiến chạy đi rất xa.

Sau đó nói nhỏ "Yêu sẽ không lừa nhau, vĩnh viễn phải chân thật với nhau, ngươi có từng nghe qua chưa?"

Quý Tử Thiến cũng nhíu mi lại nói "Nếu đúng như Bồ Đào nói, vậy gương mặt kia của ngươi nên sớm bị đánh sưng vù lên rồi......"

Hồng Dạ khinh bỉ nhìn Quý Tử Thiến, sau đó gục đầu xuống, uể oải nói "Con người thật là kỳ quái, có phải là vì ta chưa đủ lớn hay không."

"Có thể là ngươi không đủ chín chắn......"

Quý Tử Thiến uể oải sờ cằm, lại phát hiện ra bên dưới một thân ảnh nghiêng ngả lảo đảo đang đi tới, bộ dạng thất hồn lạc phách, nước mắt đầm đìa.

"Người đó không phải là muội muội của Bồ Đào - Thượng Quan Tuyết – hay sao?"

Hồng Dạ nhíu mày, hắn giỏi nhất là quan sát thần sắc người khác. Thượng Quan Tuyết này thật có chút không ổn.