Thượng Quan Khâm bị dọa đến ngây ngốc.

Hoảng sợ nhìn chằm chằm vật trong tay Bồ Đào như nhìn ác xà kịch độc.

Thấy bộ dáng này của hắn, Bồ Đào đột nhiên nhớ tới năm đó, Thượng Quan Khâm tư thái tuyệt đẹp tà ỷ bên cạnh bàn, trong tay cầm một khúc cây nhỏ, nghịch nghịch một con sâu lông quằn quại sống không bằng chết......

Nổi da gà!

Bồ Đào xoay xoay cái tả lót trong tay.

Thượng Quan Khâm ôm Mặc Tuyết, sợ tới mức run cầm cập.

"Đừng vậy mà."

Thượng Quan Khâm nói.

Bồ Đào xoay người nói với hai vị giáo chúng mặc áo trắng đang canh cửa.

"Mang hài tử đến để nhũ mẫu cho bọn chúng bú trước đi."

"Dạ."

Dọn sạch hai chướng ngại vật.

Bồ Đào xoay người, chặn đứng Thượng Quan Khâm đang tìm đường chạy trốn lại.

Thượng Quan Khâm nhìn nhìn lên bầu trời lúc này đang sắp mưa.

Nói "Về đi thôi, sắc trời không tốt. Đừng để lạnh......"

Bồ Đào nhíu mày ngắt lời "Đừng đánh trống lãng, hôm bữa bị hộc máu, rốt cuộc là tại sao?"

"......"

"Không nói phải không!?"

Bồ Đào dùng sức huơ huơ tả lót!

Thượng Quan Khâm lui về phía sau từng bước, quay đầu bỏ chạy!

Bồ Đào lập tức rượt theo.

Chạy đến một tòa lương đình.

Sắc trời hoàn toàn u ám.

Giống như tâm tình của Bồ Đào.

"Tại sao không nói?"

"......"

Thượng Quan Khâm tựa vào một cây cột, giữ một khoảng cách nhất định với cái tả lót trong tay Bồ Đào.

"Biết Mặc Lâm, Mặc Tuyết họ gì không?"

"Gì?"

"Họ Thượng Quan!"

Bồ Đào xoay xoay cái tả lót rồi liệng thẳng vào ao cá, Thượng Quan Khâm nhìn nhìn, trong lòng thầm tự thề là từ nay sắp tới sẽ không đến cái ao này cho cá ăn nữa.

Đang nghĩ ngợi thì thấy Bồ Đào đã sà vào lòng hắn, tựa đầu vào sát trong ngực hắn, trong chốc lát nước mắt nàng đã tẩm ướt áo của hắn.

"Hài tử họ Thượng Quan......là con của ngươi...... Chúng ta ngay cả con cũng đã có, còn chuyện gì không thể nói với nhau nữa chứ?"

"Thực xin lỗi......"

Thượng Quan Khâm ôm Bồ Đào, ngoài đình trời bắt đầu mưa.

"Ta không biết......phải mở miệng nói với ngươi như thế nào......"

Thượng Quan Khâm bỗng nhiên đẩy Bồ Đào ra, bước vào đứng trong màn mưa.

Bồ Đào chùi chùi nước mắt trên mặt nhìn vị bạch y tiên tử đứng dưới mưa, trong mắt hắn tràn ngập bi ai đang rũ mi nhìn xuống đất.

Bồ Đào bước vài bước về phía hắn.

Đột nhiên ngừng lại.

Lại lui về sau từng bước.

Bộ y phục trắng của Thượng Quan Khâm chuyển thành màu đen.

Nước mưa nhỏ xuống áo hắn chuyển màu.

Nhuộm đen chiếc áo trắng như tuyết của hắn.

Bồ Đào thấy mái tóc đen như mực của Thượng Quan Khâm bị nước mưa gột rửa thành một màu trắng như tuyết, không khỏi lui lại từng bước về phía sau.

"Ngươi nhuộm tóc?" Bồ Đào trấn định lại giọng nói lúc này đã trở nên run rẩy, vờ như không có gì xảy ra, lên tiếng hỏi.

Thượng Quan Khâm sờ sờ mái tóc trắng như tuyết lúc này ướt sũng bết lại thành một khối, cười khổ nói "Cũng không được tốt lắm, chỉ dính nước một chút đã phai màu."

Bồ Đào cắn cắn môi, chạy ra dìu Thượng Quan Khâm trở lại vào đình.

Hai người ngồi xuống.

Toàn thân Thượng Quan Khâm ướt đẫm, lạnh lẽo run rẩy, Bồ Đào cởi áo khoác ra phủ thêm cho hắn, sau đó ôm cả người ướt đẫm của hắn vào trong lòng.

Thượng Quan Khâm ngoan ngoãn nằm trên đùi Bồ Đào.

Bồ Đào vuốt mái tóc trắng như tuyết của hắn, trong lòng đau đớn đến mức không nói nên lời.

Ngồi ở tư thế này chỉ có thể nhìn thấy mái tóc trắng như tuyết của Thượng Quan Khâm, Bồ Đào sụt sịt mũi, kéo đầu hắn quay qua, để hắn ngửa mặt lên, hạ môi xuống khắc lên đôi môi lạnh như băng của hắn một nụ hôn.

"Đây là chuyện ngươi giấu ta?"

Thượng Quan Khâm nằm trên băng ghế đá, gác đầu lên đùi Bồ Đào.

"Ngươi là Giáo chủ Thuấn Ảnh giáo sao?"

"Thật ra cũng không phải, lúc ta gặp hắn đã giết hắn."

"...... Sư phụ......"

"Gì?"

"Vì sao......tóc lại bị bạc......?!"

Tí tách......

Mắt mờ lệ, vì Bồ Đào cúi đầu xuống nên từng giọt lệ từ khóe mắt nàng rơi thẳng xuống mái tóc trắng như tuyết của Thượng Quan Khâm.

Thượng Quan Khâm lắc lắc đầu, vươn tay lên lau những giọt lệ còn đọng trên khóe mắt Bồ Đào.

"Huyết Y Phiêu Linh......" Thượng Quan Khâm nhẹ nhàng nói "Lúc đó......ta không nghĩ nhiều......chỉ biết là lúc tỉnh lại không thấy ngươi, ta bị thương phải nằm trên giường nửa năm...... Ta nghĩ, Huyết Y Phiêu Linh là tâm pháp luyện công tốc thành nhất, có lẽ nếu luyện được sẽ có thể đi tìm ngươi......"

"Cho nên ngươi đã luyện?"

Bồ Đào chùi chùi nước mắt, nhưng ngay lập tức lệ lại tuôn trào như cũ, hai mắt nhòa đi mơ hồ không thấy rõ.

"Nhưng sau khi luyện thành ta mới phát hiện, mỗi khi đến đêm trăng tròn, bản thân mình sẽ trở nên bất thường......"

Thượng Quan Khâm xoay người, nằm trên đùi Bồ Đào, hắn có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay ấm áp của Bồ Đào đang vuốt ve mái tóc mà hắn thống hận nhất.

"Vừa muốn giết người, vừa muốn gặp ngươi...... Ta rời khỏi Thượng Quan gia, không ngừng khuếch trương thanh thế của Thuấn Ảnh giáo, rất nhanh đã tìm được chỗ trú ẩn của ngươi, nhưng ta đã đến nông nỗi này, không mặt mũi đến gặp ngươi......"

"Sau đó thì sao?"

"Ta...... Ta tìm đến Thiên Sơn Tam môn."

Bồ Đào giật mình, run rẩy hỏi "Thượng Quan gia là do ngươi diệt?"

"Ta nghĩ nếu nghe Thượng Quan gia xảy ra chuyện......có thể ngươi sẽ đi tìm ta......"

Thượng Quan Khâm che mặt lại, một giọt lệ nóng hổi tràn ra theo kẽ tay của hắn "Ta không dám đến gặp ngươi với bộ dạng này, lại nhớ ngươi đến phát điên, ta nghĩ, chỉ có như vậy, chỉ có ngươi đến tìm ta......... Ngươi đến tìm ta......"

Bồ Đào gắt gao ôm chặt lấy Thượng Quan Khâm, cảm thấy thân hình của cả hai người đều thật lạnh lẽo.

"Chỉ là ta phát hiện bản thân mình hoài thai Lâm nhi và Tuyết nhi, nên mới ở lại chỗ của Quý Tử Thiến dưỡng thai mà không rời khỏi kinh thành. Chuyện này ngươi cũng biết phải không? Cho nên ngươi mới tìm Hồng Dạ để ám sát hắn?"

"Cũng không hẳn vậy......"

Thượng Quan Khâm ngừng một chút, bỗng nhiên nói "Ta chỉ là...... muốn sống tiếp......"

--------------------------

Lúc này Bồ Đào mới nhớ lại lời nói của Hồng Dạ đêm đó.

Ta không thể nói cho ngươi biết là ai đã muốn giết hắn, nhưng ta cố tình không để người đó thỏa nguyện, hahaha, ngươi muốn biết tin tức về sư phụ ngươi có phải không? Hắn chưa chết, chỉ mất tích thôi!

Thì ra là như vậy......

Bồ Đào vuốt ve Mặc Lâm và Mặc Tuyết.

Bởi vì sinh ra hai bảo bảo.

Nên Bồ Đào kêu một đứa là tiểu Quý, một đứa là tiểu Bảo.

Nhưng lại hay bị lẫn lộn, lúc thì ôm Mặc Lâm kêu tiểu Quý, lúc thì ôm Mặc Tuyết kêu tiểu Quý, rốt cuộc không biết ai là tiểu Quý ai là tiểu Bảo.

Thượng Quan Khâm dầm mưa trở về liền bị bệnh.

Phát sốt nằm trên giường.

Bồ Đào đút thuốc cho hắn uống, đặt hai đứa con bảo bối bên cạnh hắn.

Thượng Quan Khâm nắm bàn tay nhỏ bé của Mặc Tuyết, ánh mắt thực ôn nhu.

Bồ Đào ngồi ở đầu giường, nhíu mi nhìn Thượng Quan Khâm.

"Võ công của ta không giúp được gì sao?"

"Không được......"

Thượng Quan Khâm lắc lắc đầu "Thủy Nguyệt Phiêu Linh của ngươi chỉ là chiêu thức dùng để trú nhan, thật ra Thủy Nguyệt Phiêu Linh còn có một bộ tâm pháp......"

Bồ Đào thở nhẹ.

Sau khi Thượng Quan Khâm phát hiện ra chuyện bất thường, lại bất đắc dĩ luyện tiếp Tuyết Nguyệt Phiêu Linh, vốn tưởng rằng có thể tìm được phương pháp phá giải Huyết Nguyệt Phiêu Linh, không ngờ lại càng khiến tuổi thọ của mình ngắn hơn.

"Sau khi luyện ta mới biết, ba bản bí tịch này là cùng từ một bộ võ công mà ra. Có người đồn bộ võ công này là do vị Giáo chủ đã sáng lập ra Ma giáo tự nghĩ ra, nhưng không phải như vậy...... Nếu nói Huyết Y Phiêu Linh là ma, Tuyết Nguyệt Phiêu Linh là người, vậy thì Thủy Nguyệt Phiêu Linh chính là tiên. Chiêu thức của Thủy Nguyệt Phiêu Linh có thể chống lại Tuyết Nguyệt Phiêu Linh được tôn xưng là không hề có sơ hở, lại còn có một bộ tâm pháp, có thể chống lại Huyết Y Phiêu Linh, đáng tiếc...... ngay cả ta cũng không biết sự tồn tại của nó."

"Vì sao ngươi có hai bản bí tịch này."

"Là biểu tỷ đã giao cho ta......trước khi chết......"

Bồ Đào giật mình, nói "Nương của Thượng Quan Tuyết rốt cuộc là ai......"

Thượng Quan Khâm lắc lắc đầu, Bồ Đào ngừng một chút, lại nói "Vì thế mà Thượng Quan Thanh Khuê hận ngươi?"

"Có lẽ vậy...... Trong đó còn có rất nhiều chuyện...... Ta cũng không rõ lắm......Lúc đó...... ta mới hơn mười tuổi...... Sau đó, lão gia chủ cũng bởi vì việc này mà chết, trước khi chết đã giao ngươi cho ta......"

Bồ Đào nghẹn ngào, Thượng Quan Khâm cười nói "Đâu biết được rằng lúc đó ngươi vẫn còn đái dầm."

"Câm miệng!!"

"Ta vốn muốn bắt Quý Tử Thiến để làm điều kiện trao đổi tâm pháp Thủy Nguyệt Phiêu Linh với Quý Tử Phong, không ngờ lại gặp được ngươi......"

Thượng Quan Khâm đứng dậy, bỏ chiếc khăn chườm trên trán ra, choàng tay qua người Mặc Lâm kéo Bồ Đào vào trong lòng.

"Ta cũng không biết mình còn có thể sống bao lâu, Huyết Y Phiêu Linh không ngừng hút lấy khí huyết của ta, có lúc sẽ diễn ra tình trạng như hôm đó, vốn......ta không sợ chết, từng có lần nghĩ nếu ta ở trên trời có thể thấy được ngươi......cũng đã thỏa mãn rồi. Được cùng ngươi chung sống, cho dù chỉ là một thời gian ngắn ngủi, ta cũng đã mãn nguyện......"

"Câm miệng!"

"Nhưng......"

Thượng Quan Khâm khẽ hôn vành tai của Bồ Đào "Nhưng nay ngươi sinh Mặc Lâm và Mặc Tuyết, ta lại phát hiện ra rằng mình sợ chết, rất sợ chết, không muốn rời khỏi hài tử, lại càng không muốn rời khỏi ngươi........."

"Chúng ta......tìm biện pháp đi......"

Bồ Đào khóc quá lâu, lúc này ôm sư phụ, cảm thấy mắt mình sưng húp lên nhưng không thể khóc được nữa.

"Còn nhớ ngày đó ngươi theo ta luyện võ hay không?"

Thượng Quan Khâm sốt cao, có chút hôn mê, dựa vào vai Bồ Đào, nhắm mắt nhẹ nhàng nói "còn có sâu lông......"

"Chuyện này ta không nhớ rõ!"

Bồ Đào rùng mình một cái.

"Thật ra...... Ta còn gạt ngươi một chuyện nữa......"

Thượng Quan Khâm nói "Nhưng chuyện này, ta tuyệt đối cũng sẽ không nói với ngươi."

"Là chuyện gì?"

"Là chuyện mà ngươi đã quên đi vì luyện Ngưng Vũ thần công......"

Thượng Quan Khâm nói "Đoạn trí nhớ đó của ngươi không có ta, chỉ vì ta ích kỷ nên không nói cho ngươi biết......"

Bồ Đào quệt miệng nói "Không nói thì quên đi."

Cuộc sống trước kia như hiện lên trước mắt.

Ngày đó, vị thiếu niên tiên tử sư phụ nghịch sâu, nàng sợ đến mức toát mồ hôi đầy đầu cắm cúi luyện kiếm.

Trên đài luận võ, một khắc kia khi nàng kinh hô, Thượng Quan Khâm đã thất thần.

Trên xe ngựa, hắn đút nàng ăn bồ đào.

Mỗi tháng Thượng Quan gia phát lương bổng, hắn mua đồ mới cho nàng, tự tay mặc cho nàng.

Ở Đại hội võ lâm, hắn lấy thân mình che chở trước người nàng, ngực hắn bị đâm thủng chảy máu dầm dề.

Còn nữa......

Sau đó nàng phát hiện mình thích sư phụ.

Cả ngày suy nghĩ tìm cách câu dẫn sư phụ, chiếm đoạt vị bạch y tiên tử này.

"Lúc đó, ta đã nghĩ, nhất định phải biến sư phụ thành người của ta......"

Bồ Đào nhẹ nhàng nói, Thượng Quan Khâm đã mê man chìm vào giấc ngủ, chỉ mơ mơ hồ hồ "Hử?" một tiếng.

Bồ Đào mỉm cười hỏi "Sư phụ, ngươi thích ăn gì?"

"Bồ đào ướp lạnh."

"Còn vài năm nữa mới đến Đại hội võ lâm......"

"Tháng sau là Binh Khí phổ......"

Thượng Quan Khâm sốt mơ mơ màng màng, cách xiêm y, Bồ Đào vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên trán của hắn.

"Binh Khí Phổ a......"

Bồ Đào vuốt tóc Thượng Quan Khâm, hai đứa nhỏ và một đứa lớn đều ngủ mê.

Bồ Đào nhìn nhìn Thiên Hoa Loạn Vũ trên cổ tay, thật lâu sau cũng không nói gì.

"Được......cũng nên làm một số chuyện......"