Vào đêm trước cách đây vài ngày, ngươi nói ta thật ra không lùn......

Tiêu nói, thích một người, sẽ động tâm.

Thời điểm đó, ta vừa lúc quay đầu lại, thấy khuôn mặt ngươi nở rộ một nụ cười.

Thật sự, trong nháy mắt đó, ta đã cảm thấy tim mình đập mạnh như muốn rớt ra ngoài......

Bồ Đào......

Hiện tại toàn thân ta đều bị thương tích, nằm trong lòng ngươi mà ta choáng váng đầu óc không nhìn rõ được gì.

Nhưng ta thấy ngươi khóc......

Đột nhiên nhịn không được hỏi ngươi, chiêu này có tính là khổ nhục kế hay không?............

Vậy ngươi......có động tâm hay không?

--------------------

Quý Tử Thiến mang đến vị đại phu đã từng nhìn ra hắn bị trúng độc lần trước.

Phát hiện trên người Hồng Dạ thật sự là thảm không còn chỗ nói.

Muốn chết cũng không được mà muốn sống cũng không xong.

Bồ Đào không dám nhìn, cả căn phòng đều tanh mùi máu khiến nàng muốn ói.

Thiên Sơn Tam môn quả không phải nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Hồng Dạ là môn chủ.

Tất nhiên cũng phải bị chịu phạt. Cũng may hắn là môn chủ, nếu không phải là môn chủ, chắc hẳn là đã chết không toàn thây rồi.

Lúc Bồ Đào chạy ra khỏi phòng vừa khóc vừa ói, Quý Tử Thiến và đại phu ở trong phòng đem những vết thương khắp toàn thân Hồng Dạ từ trên xuống dưới đều rửa sạch rồi xức thuốc, băng bó. Cũng may tiểu Tiêu xem như đã lưu tình, chỉ đoạn gân tay phải của hắn, còn xương cốt, đốt ngón tay, cơ gân các nơi khác đều vẫn còn nguyên không có bị thương.

Cho nên lão đại phu nói, đa số đều là bị thương ngoài da khiến người ta đau đớn, nhưng không chết được, chỉ có điều bàn tay phải này......

Xem như phế bỏ.

Đại phu cũng không phải thần tiên, gân tay bị đứt mất, không thể nối lại được.

Quý Tử Thiến trả cho lão đại phu không ít bạc, tốt xấu gì lúc trước lão cũng là người trong giang hồ, sau khi mai danh ẩn tính cũng đã nhìn ra hắn bị trúng độc, coi như đã cứu Quý Tử Thiến một mạng.

Lão đại phu lại kê mấy thang thuốc bổ huyết cứng xương cho Hồng Dạ, cũng kê cho Bồ Đào một thang thuốc an thai dưỡng thần chống ói. Lại dặn Quý Tử Thiến ngày hôm sau đến y quán lấy thảo dược thoa ngoài da cho Hồng Dạ.

Vì thế hành trình lại bị kéo dài thêm một tháng nữa.

------------------------

Một tháng này, Bồ Đào và Quý Tử Thiến cùng chiếu cố chăm sóc cho Hồng Dạ, ngụ lại Điền Thủy thành này.

Nơi này cách phạm vi thế lực của Kinh thành không xa, khá an toàn, nhân sĩ võ lâm cũng không nhiều lắm. Tuy cũng có các đại gia tộc người trong võ lâm qua lại, giao dịch mua bán không ít, nhưng Bồ Đào mặc nữ trang, nên không lộ ra thân phận Thượng Quan Kinh Hồng, cũng không gây ra phiền toái gì.

Một tháng này, Quý Tử Thiến rõ ràng gầy yếu đi, kể từ sau khi uống giải dược xong, hắn lên cơn sốt đứt quãng vài lần, thân thể xương cốt quả thật không còn như trước kia, một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến hắn dễ dàng bị bệnh. Lúc tâm tình Bồ Đào thoải mái hơn một chút còn dở khóc dở cười nhạo hắn, Quý đại mỹ nhân, ngài thật sự là yếu đến nỗi gió thổi cũng bay nữa a.

Về phần Bồ Đào, bụng rõ ràng đã to lên, nhưng cằm vẫn nhọn ra, gầy ốm như trước, bởi vì nàng đau lòng lo lắng cho Hồng Dạ.

Nói đến Hồng Dạ.

Hài tử này đã hôn mê suốt ba ngày.

Sau khi tỉnh lại liền đẩy Bồ Đào mặt mày đang kinh hỉ ra khỏi cửa, chỉ lưu lại Quý Tử Thiến trong phòng, dở khóc dở cười nói "Ta phải đi tiểu......"

Kể từ hôm đó, thay thuốc và sinh hoạt thường ngày của Hồng Dạ trở thành nhiệm vụ mới của Quý Tử Thiến.

Lúc hôn mê thần trí Hồng Dạ không tỉnh táo.

Miệng vết thương viêm sưng lên, đau đến nỗi khiến hắn lăn lộn trên giường, tay trái vẫn nắm chặt tay Bồ Đào, lúc tỉnh cũng không ra vẻ đau đớn mấy, nhưng thật ra khóe mắt hắn không ngừng rơi lệ.

Khi hắn ngủ mê sẽ vô ý thức rên hừ hừ, Bồ Đào sờ sờ phía sau lỗ tai, không nói cũng biết Hồng Dạ đau đớn cỡ nào.

Sau đó miệng vết thương bắt đầu khép lại, Hồng Dạ cũng bớt đau đớn hơn, tinh thần cũng từ từ phấn chấn dần lên. Quý Tử Thiến bỏ tiền ra mua không ít nhân sâm tẩm bổ cho hắn, bổ đến nỗi muốn sặc cả máu mũi.

Lúc Hồng Dạ tỉnh lại chỉ nói một câu, khiến Bồ Đào đang há miệng ra định lên tiếng phải ngậm miệng lại nuốt lời xuống "Đừng nói với ta chuyện lỗi phải gì ở đây, chuyện này không có liên quan gì đến ngươi cả."

Bao nhiêu thiên ngôn vạn ngữ rối rắm trong lòng Bồ Đào chỉ bị một câu nhẹ nhàng của hắn làm tan biến.

Quý Tử Thiến ngồi bên cạnh, yên lặng không nói gì.

Sau một tháng, vết thương trên người Hồng Dạ đã tróc mài, nhanh chóng thay da non. Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, đến vết sẹo cũng hồng hào, mềm mại mịn màng khác thường, hễ ai thấy cũng đều muốn sờ vào.

Có đôi khi Quý Tử Thiến vừa nhẹ nhàng thay thuốc cho hắn, vừa thừa dịp Bồ Đào tránh mặt ra ngoài phòng, nhíu mi cả giận nói "Ngươi hạ độc ta, tại sao ta phải hầu hạ ngươi a."

Hồng Dạ nhăn răng nhếch miệng kéo kéo khóe môi, nhìn nhìn Quý Tử Thiến một hồi, sau đó kết luận “Hèn chi Bồ Đào bỏ ngươi không được, bộ dạng ngươi yêu mị hơn ta nhiều. Tiêu nói thật đúng, nam nhân yêu nghiệt quả nhiên là mị lực vô cùng a!"

Quý Tử Thiến sầm mặt xuống, nói. "Ngươi cái tên tiểu yêu tinh này!"

Hồng Dạ nói "Vậy ngươi là lão yêu tinh!"

Bồ Đào ở ngoài phòng gõ cửa "Cả hai tên yêu tinh các ngươi có ổn không đó?"

Quý Tử Thiến nói "Không ổn!"

Hồng Dạ cũng nói "Không ổn!"

Vì thế Bồ Đào trực tiếp một cước đá banh cửa ra, nói "Tử Thiến, Hồng Dạ vẫn còn là hài tử, ngươi mấy tuổi rồi? Còn đi chấp nhất hắn!?"

Gương mặt tuyệt mỹ của Quý Tử Thiến lập tức nở nụ cười tươi rói.

Hồng Dạ buồn bực nói "Ngươi cũng chỉ lớn hơn ta vài tuổi thôi, đừng có ỷ mình lớn hơn......"

Bồ Đào cầm lấy cái gối đầu nhỏ màu đen của Hồng Dạ trong tay huơ qua huơ lại trong không trung, nhẹ giọng hỏi "Ngươi lặp lại lần nữa coi?"

Hồng Dạ rùng mình một cái, lập tức câm miệng.

Quý Tử Thiến xem thấy, bất nhẫn nói "Hồng Dạ, đừng sợ! Nàng sợ sâu đó!"

Hồng Dạ trừng lớn cặp mắt "À, thì ra là vậy!"

Bồ Đào giận dữ "Cả hai người các ngươi đều cút hết ra ngoài cho ta!!"

Hồng Dạ xoay vặn khớp xương, nói "Đúng lúc cũng phải ra ngoài hoạt động thân thể một chút, cũng nên rèn luyện lại tay phải thôi."

Quý Tử Thiến lập tức nói "Trong viện có một cây đào, hiện giờ hoa đào đã tàn, chính là lúc sâu đang sinh nở......"

"Hai người các ngươi! Ghê tởm!!"

Cuối cùng kết quả là, Bồ Đào bị dọa chạy biến.

------------------------------

Một tháng sau, đám người Bồ Đào rốt cuộc cũng rời khỏi Điền Thủy thành.

Bồ Đào theo khuyên bảo mãi, thêm Hồng Dạ giảo hoạt nhì nhằng, Quý Tử Thiến đau cả đầu, không muốn dùng danh nghĩa Ma giáo thu lưu con mèo nhỏ Hồng Dạ cũng không được.

Thương thế của Hồng Dạ đã khỏi hẳn, nhưng cổ tay phải lưu lại một vết sẹo dữ tợn.

Ngón tay cứng ngắc, cổ tay cũng không thể nhúc nhích linh hoạt.

Việc này làm Bồ Đào rầu rĩ muốn chết.

Hồng Dạ không chịu nổi bộ dạng thất hồn lạc phách này của Bồ Đào, hắn dùng tay trái họa một bức nam nữ Xuân Cung đồ cho nàng, muốn chứng tỏ với nàng rằng tay trái hắn cũng có thể viết được vẽ được khéo như vậy, huống hồ gì chỉ là cầm đũa ăn cơm.

Bức họa này bị Quý Tử Thiến trực tiếp tịch thu.

Bồ Đào nghĩ Quý Tử Thiến có tư tâm, giống như nàng đã tịch thu Xuân Cung đồ của trưởng lão Thu Thủy lúc trước vậy............Tên tiểu tử này nhất định là muốn nghiên cứu một mình đây mà!

Hồng Dạ lại giữ chặt Bồ Đào, nói nhỏ với Bồ Đào "Ngươi hôn ta một cái, ta sẽ họa lại cho ngươi bức khác."

Quả nhiên Bồ Đào có chút dao động.

Quý Tử Thiến sắc mặt âm trầm, trực tiếp liệng cây bút ra khỏi xe ngựa.

Đúng vậy, hiện giờ ba người ngồi chung một chiếc xe ngựa, chiếc xe này quả thật rộng rãi vô cùng, còn rộng hơn chiếc xe ngựa năm xưa Bồ Đào ngồi cùng sư phụ.

Chở cả ba người cũng không thành vấn đề.

Rốt cuộc một ngày nọ, Hồng Dạ chỉ vào cái bụng của Bồ Đào nói, đừng ăn mơ chua nữa, ngươi xem, ngươi bị sình bụng trương lên rồi kìa.

Lúc này Quý Tử Thiến và Bồ Đào mới nhớ ra là Hồng Dạ không hề biết Bồ Đào có thai bảo bảo.

Vì thế Quý Tử Thiến nhìn nhìn Bồ Đào đang ngây người ra cắn nửa trái mơ chua, rồi lại nhìn nhìn vẻ mặt Hồng Dạ đang càng ngày càng nghi hoặc.

Thở dài. Nói.

"Năm tháng nữa nàng sẽ sinh."

Hồng Dạ hoàn toàn ngây ngốc.

Phải hơn nửa ngày trời mới hết đờ đẫn, khó nhọc cất tiếng nói.

"Vậy......như vậy sao được......tương lai......ta phải......cưới Bồ Đào......làm thê tử. Nếu Bồ Đào sinh ra oa nhi......chỉ nhỏ hơn ta......có mười hai tuổi, mà phải gọi ta là phụ thân......sẽ bị người ta cười chết......"

Quý Tử Thiến liếc mắt xem thường, quả nhiên hài tử có lối suy nghĩ không giống ai, chuyện quan trọng cần hỏi thì lại không hỏi, ví dụ như phụ thân của bảo bảo là ai a, sao nàng lại có thể có con với nam nhân khác, vân vân....giống như phản ứng đầu tiên của Quý Tử Thiến lúc trước. Quý Tử Thiến thấy phản ứng của Hồng Dạ, không khỏi có chút tự hào, quả nhiên mình không còn là một nam hài tử như Hồng Dạ nữa, mà đã là một nam nhân đã trưởng thành.

Nhưng lời nói của Hồng Dạ ít nhiều gì vẫn đụng chạm đến cấm kỵ của Quý Tử Thiến.

Thế nên Quý Tử Thiến lập tức đen mặt lại nói "Nàng là thê tử của ta, hài tử ngươi mau tránh ra chỗ khác."

Quả nhiên Hồng Dạ bị tin tức này làm chấn kinh.

Nghe Quý Tử Thiến nói như vậy, cũng chưa kịp phản ứng, chỉ biết ngây ngốc gật gật đầu, nói. "Ừ, được."

Sau đó nghểnh cổ, sà lại trước mặt Bồ Đào, dán mặt lên trên bụng của Bồ Đào, hưng phấn nói "Chỗ này có bảo bảo sao?"

Bồ Đào tức thì kích động lên.

Trực tiếp ôm con mèo nhỏ màu vàng Hồng Dạ vào trong ngực.

Hai má cạ cạ lên mái tóc nâu đỏ của Hồng Dạ làm Quý Tử Thiến giận xanh mặt.

Bồ Đào còn vui vẻ nói. "Hồng Dạ, ngươi thực giống một con mèo nhỏ."

Hồng Dạ lập tức kêu lên "Meo meo!"

Quý Tử Thiến rốt cuộc chịu không nổi, bỏ ra ngoài xe ngựa ngồi chung với xa phu cho đỡ tức.

Kết quả xa phu vừa thấy khuôn mặt yêu nghiệt của Quý Tử Thiến liền khẩn trương, làm xe ngựa chạy xiêu xiêu vẹo vẹo dọc theo đường đi.

Quý Tử Thiến liếc mắt xem thường, lại không thể không trở lại trong xe ngựa.

Một hồi sau mới thấy Hồng Dạ phản ứng lại, ôm cái gối đầu nhỏ màu đen của mình ngồi một góc nghiến răng nghiến lợi.

"Bồ Đào xấu xa, dám ngủ với nam nhân khác, ngay cả oa nhi cũng đã có, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi......"

Bồ Đào dở khóc dở cười, Quý Tử Thiến liền kéo Hồng Dạ qua, nói nhỏ nhỏ "Muốn biết nam nhân kia là ai không?"

"Ừ!" Hồng Dạ nhỏ giọng nói "Ta phải đánh hắn một trận mới được! Chỉ đánh trên mặt hắn thôi!"

"Suỵt......"

Quý Tử Thiến nói một cách thần bí.

"Bản Xuân Cung kia thật là do ngươi họa sao?"

"Lúc ta họa ngươi không thấy sao?"

"Tốt lắm, ta nói cho ngươi biết người nọ là ai, ngươi họa cho ta một tấm nữa nha."

"................................................"

Trên đường đi vừa bàn tán, vừa tranh cãi, vừa cười đùa, vừa khóc lóc tán loạn.

Ở trên xe ngựa trải qua bốn mươi mốt đêm, vượt qua tám thành trấn.

Mắt thấy chỉ còn vài ngày nữa sẽ ra khỏi Thiên Tuyết quan của trung nguyên.

Nhưng gần đến ranh giới của Thiên Tuyết quan, đám người Bồ Đào đã gặp phải sự cố.