Bồ Đào chuyện khác thì không rành chứ hôn là nàng rành nhất hạng.

Lúc Quý Tử Thiến hôn lại cứ trừng lớn cặp mắt, đợi Bồ Đào thuần thục tách môi của hắn ra, thâm nhập vào miệng hắn, hút lấy hơi thở đàn hương của hắn, sau đó cuốn lấy cái lưỡi đang ngây ngốc kia của hắn, tới tới lui lui dò tìm một hồi, cuối cùng cả hai cái lưỡi quấn quít lấy nhau triền miên không rời.

Thấy Bồ Đào nhắm mắt lại, lúc này hắn mới nhắm mắt lại, cùng nhau đắm chìm vào màn đêm.

Không lâu sau, Bồ Đào đã bị Quý Tử Thiến đẩy ra, Quý Tử Thiến thở có chút nặng nhọc, ánh mắt rã rời "Ta đã từng thấy người khác hôn đầu lưỡi, vốn cảm thấy ghê tởm......"

Mặt Bồ Đào nhanh chóng đen sầm lại.

Quý Tử Thiến cuống quít nói "Nhưng mà đầu lưỡi của Bồ Đào thật nhuyễn thật thơm quá chừng!" Dứt lời nhẹ nhàng ôm chầm lấy Bồ Đào, hạ mắt nhìn xuống, hàng lông mi thật dài cong vút như cánh bướm "Ta cảm thấy vô cùng thoải mái."

Dứt lời ánh mắt mê ly, tầm mắt lại chậm rãi di chuyển đến đôi môi ướt át của Bồ Đào, tựa hồ muốn hạ môi xuống hôn tiếp.

Bồ Đào lấy tay chặn miệng của Quý Tử Thiến lại.

"Vừa rồi đầu óc ta không tỉnh táo, ngươi đừng để trong lòng!"

Bồ Đào nội tâm giằng co, không dám nhìn ánh mắt của Quý Tử Thiến, nhưng nghe được thanh âm của hắn nhất thời tràn ngập mất mát "Tại sao?"

"Bởi vì............" Bồ Đào há miệng thở dốc, trong đầu mơ hồ hiện lên đôi mắt đỏ hoe và bộ dáng thập phần bất lực của Quý Tử Thiến.

...... Gia gia không cần ta nữa......

...... Ít nhất ngươi...... Ít nhất ngươi không được bỏ ta......

"Không tại sao cả...... Nam nữ thụ thụ bất thân......" Bồ Đào chớp chớp cặp mắt, cảm thấy rối loạn, trên mặt chỉ lộ ra một nụ cười ngây ngô.

Quý Tử Thiến giật mình, lẩm bẩm nói "Bồ Đào, ngươi cười trông thực ngốc."

Bồ Đào nhất thời bốc hỏa, Quý Tử Thiến sờ sờ mũi, co giò chuẩn bị chạy, đột nhiên nghe tiếng gà gáy, lúc này hai người mới ý thức được là mình đã náo loạn cả đêm.

"Đi ngủ đi."

Quý Tử Thiến kề sát lại, cùng Bồ Đào ở chung nhiều năm như vậy, hắn thập phần hiểu rõ Bồ Đào.

Ví dụ như Bồ Đào cực kỳ ngoan cố, đánh không nổi nữa cũng nhất quyết không chịu thua, nhưng bước chân hư nhược, xiêu xiêu vẹo vẹo, rõ ràng là ánh mắt thanh tỉnh, nhưng thần trí dường như đã muốn hôn mê.

Sau này Quý Tử Thiến thường chủ động ngừng luyện võ, kêu gia gia đưa Bồ Đào về ngủ.

Quý Tử Thiến cũng vậy, nếu hắn mệt hắn cũng không lên tiếng, nhưng Bồ Đào biết rõ, lúc nào Quý Tử Thiến nói chuyện mà chữ nọ xọ chữ kia không rõ ràng, đầu lưỡi ríu lại như say rượu là hắn chỉ muốn lăn ra ngủ.

Gà đã gáy sáng, chỉ còn chưa đầy hai canh giờ nữa Quý Tử Thiến phải tiến cung, Bồ Đào nghĩ, liền từ biệt Quý Tử Thiến, chạy về phòng.

Có lẽ Quý Tử Thiến quá mệt, quả nhiên hắn hàm hồ nói gì đó không rõ ràng, Bồ Đào nhíu mi, Quý Tử Thiến lại lắc lắc đầu, sau đó trở về phòng ngủ.

Thật ra Quý Tử Thiến muốn nói là, ngươi ở lại phòng ta ngủ đi.

Nhưng Bồ Đào lại nghĩ rằng hắn quá mệt nên nói líu lưỡi lại không rõ ràng, mà Quý Tử Thiến da mặt mỏng, không dám lập lại câu này lần thứ hai.

Mắt thấy trời đã tờ mờ sáng.

Bồ Đào chân đông đá chân tây về thẳng Trung viện, lúc này mới nhận ra, nàng đã mệt vô cùng.

Không biết nếu Thượng Quan Khâm cực kỳ mệt, bộ dạng sẽ ra sao......

Bồ Đào lắc lắc đầu, nàng chưa từng thấy qua bộ dạng mệt mỏi cực kỳ của Thượng Quan Khâm. Chỉ biết là sư phụ chú trọng dưỡng sinh, chỉ cần là hơi mệt nhọc một chút là liền tìm một nơi nào sạch sẽ tĩnh lặng ngủ ngay.

Trước kia Bồ Đào luyện võ trong sân, Thượng Quan Khâm cho dù có mệt nhọc cũng không muốn trở về một mình, tại gốc cây đào dọn sạch sâu rồi ngủ ngay ở đó.

Mũi nàng có chút chua xót, Bồ Đào dừng lại đứng trong viện, đột nhiên nghĩ, nàng cũng đã đến đây được một tháng rồi, có nên trở về rước sư phụ hay không.

Phổi sư phụ bị thương, không biết có bị ho khan hay không, rồi không biết có ảnh hưởng gì đến giọng nói hay không, mỗi đêm có ngủ được hay không.

Bồ Đào hoảng sợ suy đoán đến nhiều khả năng, đột nhiên tưởng tượng, Thượng Quan Khâm lớn hơn nàng chừng tám tuổi, nàng lại trú nhan trẻ mãi không già như yêu tinh thế này, tuy sư phụ mĩ nhưng đến sáu mươi tuổi cũng phải già đi, không bằng như vầy, đợi khi tìm được sư phụ nàng sẽ dắt hắn đi tìm một nơi vắng vẻ không có ai, đem Thủy Nguyệt Phiêu Linh truyền lại cho sư phụ...... Như vậy sư phụ cũng sẽ có thể mãi mãi xinh đẹp......

Nhưng mà...... Nhưng mà chuyện này tuyệt không thể để cho Tử Thiến biết, làm như vậy thực có lỗi với tiểu tử này, nhưng mà nụ hôn vừa rồi kia.....cũng không biết nàng bị sao nữa, thật sự là điên rồi.

Vừa nghĩ vừa cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Những lúc như thế này Bồ Đào thường sẽ vô cùng minh mẫn quyết định dứt khoát, nhưng nay chỉ lắc lắc đầu, sau đó không muốn nghĩ đến chuyện phiền lòng này nữa.

Trở về ngủ thôi.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không.

Bồ Đào nghe được một tiếng động nhẹ.

Tuy phát ra tiếng động cực nhỏ nhưng di chuyển mau vô cùng.

Đầu óc đang mơ màng buồn ngủ đột nhiên tỉnh hẳn ra!

Trên nóc nhà có người!!

Trong Hầu phủ này, nếu trên nóc nhà có người, chỉ có thể là thích khách hoặc là sát thủ!!

Không hề nghĩ ngợi, Bồ Đào phi thân lên nóc nhà, quả nhiên thấy một thân ảnh màu hồng đang đi về hướng tẩm cung của Quý Tử Thiến.

"Đứng lại!!"

Bồ Đào quát nhẹ, người nọ ngừng lại một chút, lập tức bay đi về một hướng khác.

Bồ Đào không hề suy nghĩ gì vội đuổi theo sau. Thật ra lúc này Quý Tử Thiến mới vừa đặt đầu xuống gối, lại không hề cảm thấy buồn ngủ một chút nào, nhớ lại nụ hôn ướt át ngọt ngào vừa rồi, liền cảm thấy cả người nóng lên khó tả.

Thật ra hiện giờ là buổi sáng, lại vừa trải qua một đêm thân mật như vậy, hễ là người bình thường thì ham muốn tình dục đều trỗi dậy. Nhưng hài tử này lại thuần khiết ngây thơ đến mức có một không hai khắp cõi trời đất này, nếu người cha yêu nghiệt của hắn mà biết được chắc sẽ tức đến chết, hắn lại không hiểu rõ chuyện này, mà gia gia cũng không dạy cho hắn.

Nhưng trước kia hắn cũng đã từng gặp qua ở đâu đó rồi, Quý Tử Thiến miên man suy nghĩ, hai tay dần dần sờ soạng thân thể của mình.

Rốt cuộc cũng tìm được nguyên nhân bắt nguồn từ đâu, lúc này nhớ lại bộ dáng Bồ Đào hôn hắn, rồi tự giải tỏa.

Sau đó ở đầu giường hổn hển cả nửa ngày, mặt đỏ muốn chết, cũng may hài tử này còn chưa ngốc đến nỗi nghĩ rằng mình bị đái dầm.

Nhưng vẫn lén giấu tấm mền bẩn dưới nệm, tính âm thầm tự giặt lấy một mình.

Sau đó hết hơi hết sức, thư thản sảng khoái chìm vào giấc ngủ.

Còn vừa rồi, hắn tự gây sức ép một phen, sau đó cho phóng vào trong chiếc mền, ở thời khắc mấu chốt hắn còn cắn chặt lấy góc mền.

Tóm lại xấu hổ đến mức không dám phát ra tiếng động, cũng không có để ý nghe thấy trên nóc phòng của mình là hai người đang truy đuổi nhau.

------------------------------

Nói đến chuyện Bồ Đào đuổi theo người kia vào đến Thiên viện, trên nóc nhà nhìn thấy mấy thị vệ canh cửa đang dựa vào lò sưởi ngủ mê man.

Người nọ thân hình cực nhanh, Bồ Đào lại đang vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, quả thật là lực bất tòng tâm.

Mắt thấy có lẽ sẽ đuổi theo không kịp nữa thì người nọ lại đột nhiên dừng lại, nhanh nhẹn tiến vào một phòng trong Thiên viện.

Bồ Đào do dự một chút đứng lại cạnh cửa, thấy hắn không có sát khí, cũng không biết là ai.

Cửa phòng rộng mở, người nọ đứng trong phòng, đối diện với Bồ Đào.

Nhất thời Bồ Đào như bị thôi miên bởi bộ trang phục đỏ chói của hắn, không khỏi ngẩn người ra.

Đúng là Hồng Dạ!

Là Hồng Dạ đã hại nàng thân bại danh liệt!!

"Ngươi đến đây làm gì!"

Bồ Đào không chút khách khí hoa hoa nắm đấm lên.

"Ngươi ở đây nhàn hạ thong thả, hưởng phúc vui vẻ quá hen, có muốn biết võ lâm đang xảy chuyện đại sự gì không?"

"Không muốn biết, không phải ngươi đến đây để hại người sao, mau cút đi!"

"Hừ! Nhìn bộ dạng hung hăng của ngươi kìa."

Hồng Dạ mở thanh vũ phiến ra, Bồ Đào nhất thời tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng, nhưng Hồng Dạ chỉ lắc lắc, phe phẩy cây quạt, thổi mái tóc màu nâu đỏ của hắn bay bay.

"Ta đến để giết người. Vân tiểu hầu gia kia chết chắc rồi, ngươi trừng mắt lớn như vậy để làm gì? Chiêu thức của ta thập phần quỷ dị ngoan độc, đều là sát chiêu đòi mạng, nhưng khi tấn công chỉ sử mỗi lần một chiêu, ngươi có biết tại sao không? Bởi vì Thiên Sơn Tam Môn là một tổ chức sát thủ a, ta đương nhiên cũng là một sát thủ, xuất chiêu là phải đoạt mạng đối thủ ngay, nếu không thành công thì phải lập tức chạy trốn liền, không thể ở lại để mất mạng được."

"Ai kêu ngươi đến đây giết hắn?!"

Bồ Đào hoàn toàn bị lời nói của Hồng Dạ làm cho chấn kinh, bất chấp sự ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi, nàng tự nhủ phải bảo vệ mạng của Quý Tử Thiến bằng bất cứ giá nào!

"Cái này ta không thể nói cho ngươi biết được!" Hồng Dạ nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi, vừa thổi vừa nói "Đây chính là nguyên tắc trong nghề sát thủ, phải giữ bí mật lai lịch của người giao dịch ......"

Bồ Đào ba một tiếng bắn ra cơ hoàng, cầm Thiên Hoa Loạn Vũ trong tay, Hồng Dạ vội cười nói ”Quên đi, hôm nay gặp ngươi, ta sao có thể còn đắc thắng bằng một chiêu được nữa, chỉ có thể chạy trốn thôi."

Bồ Đào nắm thương, không muốn lên tiếng nói chuyện, cũng không có cách nào khác ngoài cách dùng tay ra dấu, vì thế dùng ánh mắt nói với hắn "Muốn giết Quý Tử Thiến, ngươi đừng hòng thoát khỏi Thiên Hoa Loạn Vũ."

Không ngờ Hồng Dạ một thân màu đỏ chói lọi trông không giống một sát thủ dạ hành chút nào, khi hắn điểm chân phi thân, Bồ Đào phát hiện ra trên chân hắn vang lên tiếng lộc cộc, chính là thanh âm Bồ Đào đã nghe được.

Đó là một đôi giày làm bằng da bạch hổ, đế giày thật cao làm bằng gỗ có bọc sắt, khiến Hồng Dạ cao lên không ít.

Nguyên là lúc trở về Thiên Sơn, Vi An sợ Hồng Dạ nhớ đến mối hận bị Bồ Đào đả thương bả vai của hắn, muốn tìm cơ hội an ủi hắn. Nào biết rằng Hồng Dạ buồn buồn không vui là vì hắn lùn hơn so với Bồ Đào, vì thế Vi An sai người làm một đôi giày đế cao như vậy để tăng chiều cao lên cho hắn, Hồng Dạ mang vào hết sức hài lòng, nhưng khinh công hắn có cao tới đâu đi nữa, khi di chuyển vẫn phát ra tiếng vang cho dù rất nhỏ.

Người có võ công cao tự nhiên thính giác vô cùng tốt, huống chi là Bồ Đào có công phu Thủy Nguyệt Phiêu Linh, lúc đó đang đứng ngoài cửa Trung viện miên man suy nghĩ.

Lúc này Bồ Đào đằng đằng sát khí, nhưng không hiểu sao trong lòng Hồng Dạ cảm thấy mừng thầm vì có thể tái ngộ Bồ Đào, nhưng cũng không dám lơi lỏng, sợ mất cái mạng nhỏ của mình.

Mười chiêu Tang Hồn Truy Phong Đoạt Mệnh của hắn bại bởi Thủy Nguyệt Phiêu Linh.

Nhưng điều Hồng Dạ rành nhất cũng không phải là chuyện giết người.

Mà là dùng lời nói và tin tức đả kích khiến lòng người không yên, sau đó lợi dụng thời cơ người đó chưa kịp chuẩn bị mà bỏ chạy trối chết.

Tựa như khi đó tại Đại hội võ lâm, đối mặt với đầu thương sáng lóa như tuyết, Hồng Dạ vẫn ung dung cười như hoa nở, tiêu sái phe phẩy cây quạt, không hề để lộ ra sự bối rối trong lòng.

Hắn cười nói "Năm ngày trước, Thượng Quan sơn trang đã bị Thiên Sơn Tam Môn tiếp tay huyết tẩy......ngươi còn chưa biết sao?"