Có một điều Thường Minh đã đoán đúng, Thái Đường Yến là một người nhát gan. Nhưng không phải là nhát gan kiểu con gái sợ hãi trước những vật đáng sợ, mà là bất an trước những hiện tượng khác thường, bất kỳ chuyện nào làm cô chệch khỏi đường ray thì ắt sẽ khiến cô bối rối.

Và chính là lúc này, trước tiên Thái Đường Yến lo lắng không biết có bị để mắt tới hay không, cô đã chạy kịp thời, nhưng đối phương là đàn ông, có lẽ biết chỗ ở của cô rồi, giờ đang há miệng chờ sung. Nhưng cô một không hô hoán, hai không báo cảnh sát, theo lý mà nói thì sẽ không uy hiếp đến chúng.

Nhắc đến báo cảnh sát, tự thân Thái Đường Yến đã còn lo chưa xong, không muốn chuốc phiền phức nhiều.

Cô an ủi mình sẽ không sao đâu, rồi bắt đầu rửa mặt lên giường. Nhưng đến tận khi đã chui vào trong chăn, một cảnh ở trong con hẻm kia vẫn không ngừng hiện ra trước mắt.

Có thể chắc chắn những kẻ đó đang vây đánh người ta, đừng nói người ngã vật ra đất kia sống hay chết, ngay đến nam hay nữ cũng không biết. Có điều cảnh tượng mơ hồ ấy cứ quanh quẩn trong đầu Thái Đường Yến.

Nếu lúc ấy cô hét lớn tiếng, liệu những kẻ đó có bị dọa sợ mà chạy hay không, hoặc là cô báo cảnh sát, có phải người kia đã được cứu rồi chăng.

Nhưng cô chẳng làm gì cả, nếu người kia gặp chuyện không may, có khi cô cũng trở thành kẻ đồng lõa.

Thái Đường Yến trằn trọc trở mình, lúc thì nghĩ sẽ không có sau này, kết quả như thế nào cũng sẽ không đem đến phiền toái cho cô, lúc thì lại do dự có nên quay lại xem thế nào không, có lẽ có thể thuận tiện giúp đỡ được.

Nếu cô có ít lòng hiệp nghĩa, vậy thì cuộc sống khốn khó đã bị chôn vùi rất sâu rất sâu.

Thái Đường Yến cứ thế mơ màng chợp mắt đến hơn năm giờ, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn tan biết, cuối cùng chắc chắn bản thân đã bị chuyện tối qua hành hạ. Cô thức dậy mặc quần áo vào, quyết định đi đến đầu hẻm nhìn xem, nếu như người kia không còn ở đó, vậy tức là anh ta đã rời đi hoặc được cứu rồi, anh ta bình yên vô sự thì không còn dây mơ rễ má gì với mình nữa cả.

Thành phố trong mùa đông vẫn chưa tỉnh hẳn, Thái Đường Yến siết chặt áo khoác đi ra ngoài.

Quán ăn sáng trước cửa chợ rau củ quả đã bắt đầu bày sạp, hơi nóng trong lồng hấp tỏa ra bám vào ngọn đèn treo nho nhỏ, Thái Đường Yến đi vòng qua con hẻm ở cửa sau.

Nơi đó có đặt một thùng rác lớn, lao công vẫn chưa đến dọn dẹp, rác rưởi đêm qua bốc lên mùi hôi gắt mũi. Mà bên cạnh nó là nửa đoạn chân người, quần dài đen, chân trần, trắng bệch đi vì lạnh.

Thái Đường Yến dừng bước, theo bản năng lấm lét nhìn trái nhìn phải, lúc này ở đây chỉ có một mình cô, cô hoàn toàn có thể bỏ chạy.

Đúng thế, Thái Đường Yến vẫn muốn trốn tránh, nếu người kia đã chết, cô phải giải thích nguyên nhân sáng sớm xuất hiện ở một con hẻm không có bóng người này như thế nào đây, ngộ nhỡ đang hấp hối còn một hơi thở, sau khi bị cô phát hiện thì liền tắt thở, như vậy cô càng dễ bị nghi ngờ hơn.

Đang còn chần chừ thì không biết từ đâu một con chó hoang chạy ra, ngửi trái ngửi phải, rồi đi đến bên chân. Cách chừng mười mét dường như cũng có thể nghe rõ tiếng thở dốc đói bụng và tham lam của nó.

Chó ăn thịt người chết sao?

Bỗng Thái Đường Yến bật ra ý nghĩ này.

Hừ —— Thái Đường Yến giậm chân lên tiếng, chó hoang nhìn chăm chú về bên này, lưỡi dài còn đang liếm.

Thái Đường Yến lại gần một bước, làm động tác đánh người. Con chó sủa lên với cô. Nếu như ở nông thôn thì bất cứ ở đâu cũng có thể tiện tay nhặt lấy hòn đá, nhưng bây giờ bên chân chỉ có một vỏ lon nước nhẹ bỗng.

Thái Đường Yến đành lấy đất làm trống, dậm bước chân đi đến gần, miệng hừ hừ xua đuổi.

Con chó kia bị dọa sợ chợp mắt, lùi về phía sau, Thái Đường Yến tiếp tục dồn ép, một phát đá bay quả táo, con chó giật mình hoảng hốt quay đầu cong đuôi bỏ chạy.

Cứ như vậy, cô đã lại gần thùng rác, cả cơ thể của người kia đập thẳng vào mắt.

Bởi vì đứng ở phía chân, nên chi khuyết trước mắt đã dọa cô sợ hãi.

Người nọ chỉ có một chân, cả ống quần chân trái xẹp xuống, tùy ý chồng chất.

Hơi thở của Thái Đường Yến trở nên siết chặt, lại nhìn lên ngực người kia, dường như vẫn còn phập phồng. Chỉ sợ căng thẳng làm mình hoa mắt, Thái Đường Yến nhìn rất lâu mới chắc chắn, người vẫn còn sống, là một người đàn ông như bị cướp sạch. Trời lạnh thết này mà chỉ mặc mỗi sơ mi trắng, lúc này đã nhếch nhác vô cùng, nút quần nút áo bị mở bung ra, thắt lưng đã bị lấy đi, xung quanh cũng không có bóng dáng cây gậy đâu, không thể nào nhảy lò cò một chân đến đây được.

Lại nhìn lên gương mặt ấy... Thái Đường Yến như bị zombie chặn đường, đứng ngây ra như phỗng, trong vô thức đã buột miệng.

Thường... Thường tiên sinh?

Người nằm trên đất rất giống với vị khách trước đây, hôn mê bất tỉnh, không trả lời lại. Cô bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình, dẫu sao người này cũng nhắm hai mắt, nơi khóe miệng có máu ứ đọng, tuy ngũ quan vẫn là khối lập thể ấy, nhưng vô cùng thê thảm không chút sắc máu, ấn tượng chênh lệch rất nhiều với lúc tỉnh táo.

Thái Đường Yến đứng cạnh người anh, đẩy vai anh một cái, rồi lại gọi một tiếng.

Mùi chua ở thùng rác càng ngày càng nồng, giống như sóng biển đánh đến làm cô ngất xỉu, nước thối thấm vào trên áo sơ mi của anh, như màu nhuộm ngổn ngang, đôi môi của anh khô nứt trắng bệch, không chút sinh lực.

Phản ứng đầu tiên của Thái Đường Yến là muốn đỡ anh dậy, nhưng hai tay cứ khua khoắng chẳng biết để đâu, trong con hẻm xuất hiện một bức tranh quái lạ, giống như có một cô gái đang lén lút thi hành thuật cải tử hồi sinh với thi thể.

Đợi đến lúc định đỡ lấy gáy anh thì kiến thức cấp cứu nói với cô rằng không thể tùy tiện di chuyển, tránh bị thương lần thứ hai.

Cô lại rụt tay về, đổi thành gọi cấp cứu.

Trong khi chờ xe cứu thương đến, Thái Đường Yến cởi áo khoác phủ lên người anh, còn mình ôm lấy hai tay ngồi bên cạnh.

Xe ba bánh chở rau bắt đầu lục tục lái vào chợ, người bán xách túi rau xanh xanh đỏ đỏ đi vào quầy hàng. Thỉnh thoảng có người phát hiện thùng rác có gì đó lạ lùng, tò mò nhìn mấy lần, nếu không phải do địa điểm không đúng, thì hai người một nằm một ngồi nay y hệt bán thân chôn cha ngày xưa.

Cũng có người lại gần xem, Này, chuyện gì thế? Nằm đây làm gì?

... Đợi xe cứu thương đến.

Ha. Người kia lại thò đầu ra nhìn. Tiếng kít kít của xe ba bánh đằng sau đã xua đuổi đám đông đi, người nọ vừa nhìn vừa lui qua một bên, trở lại quỹ đạo thường ngày vốn có.

Hai mươi phút sau, xe cứu thương lùi vào trong con hẻm, cửa sau vừa bật mở, y tá và cáng liền theo xuống, giống như trang bị tự động bắn ra. Thái Đường Yến ở bên cạnh nghẹo cổ nhìn bọn họ kiểm tra, di chuyển người, người không xen tay vào được và vây xem khá là đông. Đợi khi đưa người đi, y tá liền gọi cô, Người thân cũng lên đi.

Thái Đường Yến không kịp phản ứng, đợi tá mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa, cô mới lẩm bẩm ở bên xe, Tôi không phải người thân...

Trong khoang xe chật chội, Thái Đường Yến ngồi ở phía chân trái bị thiếu của Thường Minh, vốn tưởng rằng chẳng qua anh chỉ đi đứng bất tiện mà thôi, không ngờ lại bị mất một chân, nhất thời tâm tình trở nên phức tạp. quan niệm cái đẹp không còn nguyên vẹn tác động vào tâm lý, so với đồng tình thì cảm xúc khó chịu xen lẫn phản cảm lại nảy sinh nhiều hơn.

Đến phòng cấp cứu, y tá thấy dáng vẻ luống cuống của cô, không nhịn được than một câu, Này cô người thân kia, cô đi lấy số đi.

Thái Đường Yến bị gọi tên vội hỏi: Khoa nào?

Phòng có đề biển ngoại khoa.

Thái Đường Yến vội đi đến ô cửa lấy sổ, Chào chị, cho tôi lấy số cấp cứu ngoại khoa.

Thẻ bảo hiểm xã hội.

... Không có bảo hiểm xã hội thì làm sao ạ?

Chứng minh thư cũng được.

Cũng không có...

Rốt cuộc người ngồi trước máy tính cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, Vậy thì đọc số chứng minh thư đi - không phải không biết luôn đấy chứ - haiz, vậy thì giải quyết thế nào chứ... Rồi cô ta khẽ nhấp chuột.

Giọng của y tá truyền đến từ phía sau, Người thân, người thân lấy số xong chưa? Mau lấy số đi, những cái khác chờ hỏi sau!

Trước mặt sau lưng Thái Đường Yến đều gặp địch, thật là cưỡi hổ khó xuống.

Tôi, tôi đã nói là không phải người thân rồi, tôi chỉ đi ngang qua gọi điện giúp anh ta thôi. Các cô có thể cứu người trước được không, tôi sẽ ứng tiền thuốc trước, rồi lát nữa đợi anh ta tỉnh thì hỏi.

Thái Đường Yến không có kinh nghiệm, sợ đối phương làm khó cô, giọng càng lúc càng nôn nóng. Vừa dứt lời liền thấy không ổn, bèn nhỏ giọng bổ sung một câu: Xin các cô giúp cho...

Y tá như bị cô hù dọa, một hồi sau mới tiếp lời, Để tôi đi tìm trưởng khoa hỏi xem.

Cuối cùng bọn họ lập một thẻ khám bệnh tạm thời, lúc điền họ tên người bệnh, Thái Đường Yến khựng lại, rồi vung bút viết xuống hai chữ Thường Thành.

Thái Đường Yến được báo cho biết các hạng mục kiểm tra cần phải làm, cô không có ai để thương lượng, không cách nào quyết định được là có nên làm hay không, chỉ có thể nghe theo bác sĩ đóng tiền từng mục một, xấp tiền cầm trong tay mỏng dần đi - lúc nào cô cũng mang tiền theo người, sợ ngày nào đó Thái Giang Hào tìm được chỗ an thân của cô thì lại trộm hết đi - Thái Đường Yến có sự đành vậy khó nói ra, sợ Thường Minh xảy ra chuyện không may, cô phải chịu trách nhiệm, cũng sợ uổng phí số tiền đã bỏ ra.

Khi đã lấy hóa đơn xong, Thái Đường Yến vừa nghiên cứu các hạng mục màu vàng trên tờ hướng dẫnvừa xoay người.

Y tá lại ở bên cạnh thúc giục, Này này, bên này bên này, đi làm CT não trước.

Giường bệnh được đẩy qua dưới đáy mắt cô, gấu quần của Thường Minh đã bị cắt, bí mật cũng bại lộ từ đó.

Từ bắp đùi chân trái của anh trở xuống hoàn toàn không có gì, phần ban đỏ được một nửa quả cầu dạng lưới bọc lại, tuy lạnh đến mức mất đi sắc máu, như bộ phận đó vẫn ngoan cố nổi màu đỏ nhạt, giống như hai màu thuốc còn chưa khuấy đều.

Sự khiếm khuyết vi phạm trạng thái mỹ học bình thường làm Thái Đường Yến vô cùng khó chịu, không muốn nhìn lâu, mơ hồ có chút bài xích. Nhớ lại trước đây thân mật cùng anh, dạ dày như dâng trào dịch chua, giống như đè sau lưng cô không phải là người, mà là quái vật.